Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?

Chương 162: Chuyến đi đẻ bất ổn



Trời ơi đất hỡi, sao mọi thứ lại diễn ra chóng vánh đến nỗi tôi và anh giáo không thể ứng phó kịp thời thế này. Cũng may trong gara xe của gia đình lúc nào cũng có bác tài túc trực, nên đã thay anh giáo lái xe đưa tôi vào bệnh viện khẩn cấp.

Thầy ngồi cạnh tôi ở băng ghế phía sau. Tay ổng vẫn nắm chắc tay tôi nhằm trấn an giúp tôi bớt hốt hoảng. Mặc dù ổng cũng đang bấn loạn, lo lắng muốn quýnh quáng hết cả chân tay.

- Cố gắng lên em! Hãy lỏng cơ thể rồi hít thở đều. Sắp tới bệnh viện rồi, sắp sửa tới rồi.

Phía trên ghế lái, bác tài xế của ba Vũ cũng thêm lời động viên, khi tay lái bác đang cực kỳ vững vàng đưa tôi đi đẻ trong trạng thái khẩn cấp nhưng cũng phải tuyệt an toàn:

- Ráng lên con ơi! Sắp tới rồi Phương ơi!

Cơn co thắt ở vùng bụng mỗi lúc 1 đau và dồn dập hơn. Đầu cổ tôi mồ hôi bắt đầu túa ra nhễ nhãi, môi miệng bặm lại, hai tay bấu chặt lấy thầy để chịu đựng những cơn gò thắt tử của tử cung muốn điếng người. Thôi chết, nước ối cứ thế ồ ạt ngày 1 nhiều, trào ra ướt hết phần ghế ngồi dưới mông tôi và tràn cả xuống sàn luôn rồi. Mà lúc này xe vẫn bang bang đi với tốc độ cao nhưng vẫn chưa tới được bệnh viện. Mọi thứ nặng nề trong bụng đột ngột tụ dồn về phía dưới. Tôi cảm nhận rõ cái đầu của con nhỏ hình như...hình như nó đang muốn tọt ra ngoài tới nơi. Thế nên tôi bàng hoàng muốn mất luôn cảm giác đau đớn. Chỉ biết to mắt thất kinh, giọng hổn hển la làng với anh giáo:

- Anh...anh ơi! Hức....hức..con...con muốn ra rồi!!!

Trong giây phút ấy, anh giáo cũng trợn to mắt theo tôi. Không 1 chút do dự, ổng vội vàng banh 2 chân của tôi thật rộng qua 2 bên ghế. Còn lanh lẹ xé toang chiếc quần chíp của tôi cách dứt khoát không 1 động tác thừa. Tà áo bầu được vén cao lên đùi tôi và đèn trong xe được mở sáng. Tôi không thể trông thấy phía dưới của mình đang ra sao, nhưng chắc chắn là nó đã nở lớn tè le ra hết rồi. Cảnh này chỉ có anh giáo trông rõ mồn một tất cả. Chẳng biết ổng có thấy gớm không, nhưng hiện tại cơ mặt ổng đang căng cứng nhìn chằm chằm vào nơi ấy của tôi không dám chớ mắt.

Khi thầy lật đật cởi chiếc áo thun trắng của mình ra khỏi đầu, cũng là lúc:

- Áaaaaaa.

Tôi la lên 1 hơi vì không thể nín đẻ nổi nữa rồi, sau đó là tiếng 'phọt'. Mèn ơi! Cảm giác bụng mình trong phút chốc nhẹ bẫng. Nước và máu cứ thế theo người đứa nhỏ xà xối xả ra bên ngoài. May sao con bé đã được hứng trọn trong chiếc áo mà ba nó đã nhanh tay đỡ lấy kịp thời. Rốt cuộc, người đỡ đẻ cho tôi không phải là bác sĩ hay hộ lý ở trong bệnh viện. Mà chính là lão chồng nhà mình luôn mới ghê.

- Oe...oe...oe oeeeee

Những tiếng khóc đầu tiên của con vì còn nghẹt nước trong cổ họng nên hơi khàn đặc. Nhưng những hơi tiếp theo, nó liền lấy hơi gào ầm làng như muốn thông báo với trái đất rằng mình đã đăng nhập thành công.

- Con ơi! Sao lại đòi ra sớm thế này hả?

Vừa rưng rưng giọng hỏi, thầy vừa ẵm đứa nhỏ đỏ hỏn da dẻ nhăn nheo, nhớt nhao lẫn máu me dính đầy người từ trên xuống dưới. Đã thế còn lòng thòng nguyên dây rốn dính liền nối trong bụng tôi.

Vội vàng đặt đứa bé nằm sấp lên người tôi. Sau đó thầy dùng tấm áo của mình phủ kín lên người cả 2 mẹ con để ủ ấm. Đôi mắt ổng bây giờ đã ươn ướt, cổ họng nghẹn ngào không nói lên lời. Thầy đau xót nhìn tôi rũ rượi ngồi dựa lưng vào thành ghế, tay vụng về bế con ở trong lòng khóc thút thít:

- Huhu, con của mẹ...

Một nhà ba người, con khóc, mẹ khóc cả ba cũng khóc theo luôn. Tía già nó run rẩy ôm 2 mẹ con tôi vào lòng bằng tấm ngực trần to lớn của mình. Cứ thế đặt môi hôn túi bụi lên trán tôi với đầu của đứa nhỏ. Nước ối và máu dính bê bết khắp cả 3 người và loang lổ xung quanh, tạo nên cảnh tượng khá kinh dị nhưng lại gây xúc động cực độ. Đến độ bác tài xế cũng không kìm được nước mắt, nhưng giữ im lặng chẳng dám lên tiếng vì sợ phá hỏng giây phút linh thiêng này của gia đình chúng tôi.

Đưa tay vén mái tóc bết bát của tôi sang 2 bên, thầy đưa mắt nhìn kỹ khuôn mặt trông rất mệt mỏi đang ra sao. Rồi cứ thể hỏi han tôi không ngớt bằng giọng nói tràn đầy sự lo lắng lẫn tự trách bản thân:

- Em cảm thấy trong người sao rồi vợ ơi? Em có mệt không? Có đau không em? Anh tồi quá có phải không? Để cho mẹ con em sanh rơi rớt giữa đường thế này.

Mặc dù đã tống được thai nhi ra bên ngoài, nhưng cơn đau dưới bụng tôi vẫn còn âm ỉ. Vì tử cung còn đang thực hiện chức năng co bóp để tống nhau thai và dây rốn ra theo. Bởi đây được coi là giai đoạn cuối của quá trình chuyển dạ.

Thở ra vài hơi để lấy sự ổn định trở lại, tôi mỉm cười với thầy và an ủi:

- Em ổn....vẫn ổn mà anh...Sẽ không sao đâu mà.

Đứa nhỏ nằm ở chính giữa chúng tôi có vẻ đã dần thích nghi với thế giới bên ngoài. Cũng như nghe được giọng nói thân quen của tía già nó dỗ dành: “Cục cưng của ba nín đi! Tới bệnh viện rồi kìa con. Ráng xíu thôi nha!” Lúc này nó bắt đầu tem tém cái miệng của mình bớt lại, rồi tìm tay đưa lên mút đỡ như thói quen ở trong bụng.

Vừa vặn xe đã đỗ ngay trước cửa khu vực cấp cứu khoa Sản của bệnh viện. Y tá cùng hộ lý liền đẩy nhanh 1 chiếc băng ca đứng bên cạnh xe chờ chúng tôi sẵn ở bên ngoài. Trông thấy cảnh 1 nhà ba người đang chật vật ôm nhau, mình mẩy tèm nhem và đôi mắt ai nấy cũng đỏ hoe. Các chị chỉ biết thốt lên:

- Thật vất vả cho gia đình quá! Cứ bình tĩnh nha, đã có chúng tôi lo rồi.

Anh giáo vẫn còn đang cởi trần, hai tay ẵm cả mẹ lẫn con từ ghế xe lên băng ca. Rồi vội vàng theo y tá đẩy tôi vào phòng cấp cứu ở bên trong không dám chậm trễ 1 khắc. Bác tài xế nhanh nhẹn, cởi liền chiếc áo khoác bên ngoài của mình dí theo đưa cho thầy khoác tạm. Sau đó lui xe vào nơi quy định đặng chờ thầy gọi điện khi cần giúp đỡ gì đó.

Đứa bé được cắt dây rốn khẩn cấp và làm vệ sinh sạch sẽ. Nhanh chóng được đưa vào khu vực chăm sóc thai nhi đặc biệt để nằm lồng kính ủ ấm và theo dõi tình trạng sức khoẻ. Còn tôi lúc này được hộ lý lấy các bánh nhau còn sót lại và tiêm huyết thanh chống uốn ván. Cũng được đưa vào phòng hồi sức để các bác sĩ thăm khám tình trạng xuất huyết và nhiễm trùng sau sinh.

Nhờ ơn trời đất và phúc đức ông bà tổ tiên để lại. Nên chúng tôi mẹ khoẻ, con khoẻ không có bất trắc nào xảy ra cả. Đứa nhỏ nói là sanh sớm chứ cũng nặng được 3 kí lô tư. Thời khắc nó tuột ra ngoài, bác tài xế nói rằng lúc đó đồng hồ điểm đúng 11 giờ rưỡi khuya. Èo, nếu nó nhịn được tới ngày dự sanh, chắc dám số kí của nó lên đến hàng 4 quá.

Suốt quá trình thầy luôn ở bên cạnh không dám rời tôi nửa bước. Hết xoa tay xoa chân tôi cho ấm vì sợ tôi lạnh mình. Rồi tìm hỏi bác sĩ và y tá về tình trạng của tôi và con gái ổng đang ra sao. Nghe kết quả mọi thứ hiện tại đều rất ổn, lúc đó ổng mới yên tâm giãn cơ mặt rồi thở phào nhẹ nhõm. Mãi cho đến khi mẹ chồng tôi vào tới nơi, ổng mới chịu buông tôi ra đi thay đồ và vệ sinh thân thể. Cũng tiện đến phòng chăm sóc bé sơ sinh để ngó con nhằm trông rõ nó ra sao. Chứ ban nãy mọi việc xảy ra cấp bách quá. Với lại lúc nó mới tòi ra trông mặt mũi nhăn nhúm vô cùng chẳng thể nhìn ra được nét nào. Chỉ có cái mỏ là hoạt động hết năng suất nhất thôi.

Mẹ chồng hết thoa dầu rồi đeo vớ, đeo bông vào 2 lỗ tai tôi. Trong phút chốc mẹ đã biến vẻ ngoài của tôi thành 1 bà đẻ đang trong gai đoạn ở cữ chính hiệu. Ân cần pha cho tôi 1 ly sữa nóng để uống lấy lại sức. Mẹ kêu tôi nằm ngủ 1 xíu cho khoẻ người trong khi chờ truyền nước biển cho xong. Tôi cũng nói mẹ nghỉ ngơi đi, nhưng bà chỉ cười và nói với tôi hãy an tâm tịnh dưỡng. Đừng quan tâm mọi thứ ở vòng ngoài vì đã có người lo hết rồi. Được nhìn tận mắt tôi và cháu nội của bà được bình an, lúc này bà mới thôi chảy nước mắt sau khi vừa hay tin tôi đẻ rớt giữa đường.

Chẳng biết anh giáo coi con ổng ra sao, mà khi tôi mở mắt tỉnh táo là lúc 3 giờ sáng. Đã thấy ổng thay chỗ cho mẹ ngồi ở bên cạnh giường nhìn tôi cười viên mãn:

- Phương ơi! Em là ốc tiêu chứ con gái em là ốc sên sát thủ đó. Cái miệng nó gào to nhất trong mấy đứa nhỏ nằm ở phòng bên kia luôn. Mặt mũi nó trông giống em y đúc à! Nhìn ghét cực.