Thầy Bói Nói Em Là Vợ Anh

Chương 10: Bạn học cũ



Xuất thân của Hoàng Bách cũng không phải là trâm anh thế phiệt gì, gia đình hắn chỉ là khá hơn các gia đình khác nhờ vốn luyến buôn bán đất đai của ba mẹ. Cha hắn thời còn trẻ học vấn cũng khá cao nhưng do điều kiện gia đình và công việc không có chỗ để phát huy nên lương cũng chỉ ba cọc ba đồng sau này may mắn sao được mẹ hắn để ý lấy làm chồng. Hắn nghe bảo đâu thời gian đầu cha hắn bị nhiều người chỉ trỏ là “bám váy đàn bà”, đến nỗi ra đường cũng không dám ngẩng mặt nhưng sau thời gian không ngừng cố gắng, cha hắn đã thành công thoát khỏi bốn chữ kia.

Cha hắn hoạt động bên mảng đấu thầu và thi công công trình, cách đây khoảng mười lăm năm trước, đấy là khoảng thời gian chuyển mình một cách ngoạn ngục của gia đình hắn. Cha hắn trúng gói thầu đa quốc gia mà làm nên tên tuổi sau một đêm, kể từ ngày hôm đó việc buôn bán đất đai của mẹ cũng thuận lợi, việc kinh doanh khởi nghiệp của anh hai cũng đạt nhiều thành công. Nên đến khi hắn vào đời, gia đình đã là điểm tựa vững chắc cho hắn rồi.

Quay lại thời gian tám năm trước khi Xuân Chiến bán game cho hắn, vốn dĩ hắn có thể mua game với mức giá mà Xuân Chiến đề nghị nhưng mấy tên cổ đông lớn trong công ty không chấp nhận. Bảo hắn chỉ là ngựa non háo đá mà thôi, thích làm theo ý mình nên cũng chẳng quan tâm mấy đến tựa game Xuân Chiến bán.

Hắn phải lập kế hoạch phát triển game trong suốt một tháng trời để giúp bạn hắn thuận lợi bán game cho công ty, vậy mà mấy lão già kia vẫn chê lên chê xuống. Vất vả suốt 3 tháng hắn mới thuyết phục các cổ đông lớn khác đồng ý mua và phát triển game này nhưng chưa gì lại bị ép giá.

Lần quần cũng đã hơn tám năm trôi qua, bây giờ tựa game mà Xuân Chiến bán vẫn phát triển vô cùng tốt và trở thành một trong những tựa game chủ lực của công ty. Đến nỗi bên công ty Đông A phải ra mắt tựa game nâng cấp War để cạnh tranh với bên công ty hắn. Đáng lẽ Xuân Chiến phải được nhiều hơn cái giá 1 tỷ 2 đó…

“Cốc, cốc, cốc” Tiếng gõ cửa thành công làm Hoàng Bách quay lại với hiện thực, trợ lí thứ hai của hắn nhẹ nhàng bước vào văn phòng.



“Thưa sếp, đây là kế hoạch chụp hình quảng bá game sắp tới, còn đây là bản thiết kế bản đồ game trong sever mới của game “Nghìn lẻ một đêm”, ngoài ra vừa có hai game thủ nộp hồ sợ ứng tuyển bên mảng live stream game của mình”

Hắn ngồi dậy, chỉnh lại cổ áo một chút rồi lật xem kĩ lưỡng

“Chụp hình quảng bá cho thông qua đi, bảo quản lí bên studio hẹn ngày giờ để gặp mấy người họ cái đã, xem thái độ của họ như thế nào. Còn bản đồ game này cô đem đưa lại phòng thiết kế đi, thiếu tính sáng tạo quá không ấy bị đem đi so sánh với bên công ty kia nữa à. Còn hai người nộp hồ sơ kia thì hẹn giờ phỏng vấn họ chưa, lí lịch thế nào?”

“Dạ thưa, bọn họ điều từng là game thủ thi đấu một số giải lớn nhỏ khác nhau không có gì nổi bật cho lắm nhưng họ có hoạt động trên các nền tảng mạng xã hội và được một lượng fan hâm mộ kha khá. Đó là ưu điểm lớn mà công ty chúng ta đang cần về hiệu ứng tuyên truyền”

“Hai người họ tên gì?”

“Dạ là Hồi Chiến và Chiến Thắng”

Hồi Chiến hắn đã từng xem video của cậu ta trên facebook là một người hài hước và hòa đồng còn Chiến Thắng thì hắn không biết ra sao

“Cứ để bọn họ đến làm thử xem sao”

“Dạ vâng”



Sắp tới công ty có lẽ sẽ bận tối mặt tối mày, Hoàng Bách đưa tay day trán, bỗng dưng hắn nhớ tới khoảng thời gian vô lo vô nghĩ khi còn đi học. Đã lâu rồi hắn không thể tìm lại được cảm giác bồn chồn, hồi hộp khi chuẩn bị làm gì đó nữa. Mọi thứ đến với hắn như lẽ hiển nhiên, rồi cứ như sắp xếp mà làm tới khi hoàn thành, hoàn thành chuyện này rồi lại tới chuyện khác cứ như guồng máy không ngừng chuyển động bánh răng vậy.

“Ting, Ting,…” tiếng chuông điện thoại đến cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của hắn vừa nhìn vào tên người gọi đến hắn lập tức mỉm cười.

“Alo, Hoàng Bách” một giọng nói thanh thoát phát ra từ loa điện thoại, giọng nói mang theo ý cười làm lòng người cảm thấy thoải mái

“Cuối cùng cậu có rảnh không?” người đối diện có vẻ đang trong công ty, tiếng gõ máy tính vang lên lạch cạch có thể nghe rõ qua điện thoại.

“Rảnh chứ, cậu định hẹn mình đi đâu nữa sao?” Hoàng Bách đưa tay gõ xuống mặt bàn

“Dự án công viên giải trí của tớ sắp khánh thành nên rủ cậu đi tham quan”

“Được chứ, cuối cùng này mình khá rảnh” với cả trong dự án công viên giải trí lần này có phần trò chơi thực tế ảo của công ty hắn, hắn nên đi xem xem thế nào. Lần trước đi thị sát đã là chuyện của sáu tháng trước.

Bên phòng thiết kế, mọi người nhìn bản thiết kế nộp lên rồi bị trả về.

"Bản thiết kế này tôi duyệt rồi, file cũng đã đưa qua luôn phòng lập trình rồi. Bây giờ chỉ vì một lời của tên không biết gì kia mà trả lại sao" Phó giám đốc phòng thiết kế Huỳnh Phúc tức giận lớn tiếng nói với người vừa mang bản thiết kế game kia trả lại.



Người trong phòng chia làm hai phe, một bên theo Huỳnh Phúc còn một bên theo giám đốc thiết kế. Hai phe cùng nhau mở chiến tranh ngầm, lúc thiết kế bản game này giám đốc đã không chịu như vậy nhưng Huỳnh Phúc vẫn làm. Cự cãi chưa xong thì giám đốc bị cổ đông lớn của công ty đề xuất đi qua thanh phố O dự hội thảo thiết kế AI.

Thế là mọi quyền lực trong phòng này điều về tay Huỳnh Phúc, phe bên giám đốc chỉ biết im lặng mà ngậm cục tức.

Giờ thì hay rồi, bị trả về, đây chẳng phải là trò hề lớn nhất sao. Rõ ràng là đang vả chạt vào mặt tên kia, vừa lòng bọn họ lắm. Bọn họ làm việc cho công ty từ hồi chỉ là một cái studio nhận đồ họa game, vậy mà bị cái tên chưa dứt sữa này làm quay mòng mòng.

"Các người nhìn gì, vui lắm sao. Chia nhau ra làm lại đi, Thu Anh cô qua phòng lập trình lấy lại file đã gửi trước đó đi"

Thu Anh tuy miệng nói dạ nhưng trong lòng vui muốn nở hoa. Không có khiếu, lại thiếu tài, khuyết đức, đúng là làm trò hề cho người ta mà.

Huỳnh Phúc bỏ ra ngoài, móc ống thuốc ra bỏ vài giọt tinh dầu vào hút. Rõ ràng tên đó muốn làm khó mình mà, hắn nhờ cha mình điều người kia những tưởng mình có thể lên nắm quyền tách phòng thiết kế ra nhưng hình như còn phải khá lâu mới tách được đây.