- Em uống gì Lam?
- Em uống trà sữa kiwi.
- Còn anh?
- Trà chanh.
- Ủa, không phải thầy dị ứng chanh à?
- Tôi bị dị ứng hồi nào vậy?
- Lúc thầy chưa thi Đại học, em qua nhà thầy, em đưa thầy ly nước chanh, thầy chẳng bảo uống vào thầy chết ngay sao?
- À, ha ha, lúc đó tôi muốn chọc em thôi, tôi không bị dị ứng chanh đâu.
- Thầy, thầy quá đáng lắm! Thầy…
- Thôi thôi, em đừng cãi với anh ấy mất công. Dạo này em khỏe không?
Lam lườm thầy một cái rồi nói:
- Dạ, em cũng bình thường. Chị thế nào?
- Eo, qua Pháp không quen với thời tiết bên đó, thức ăn cũng không hợp. Chị ốm nhách luôn, sút 5kg, nhìn như con mắm. Sau đó quen dần cũng đỡ. À, em học hành tốt chứ, học Xét nghiệm hơi cực tí, nhưng ra trường đi làm khỏe ru.
Lam chưa kịp đáp thì Nam đã làu bàu:
- Tốt nỗi gì. Học hành thì lười biếng, suốt ngày cứ chạỵ theo mấy nhóm nhạc Hàn Quốc vớ vẩn. Bài vở không lo học, kiểm tra điểm kém. Thực tập thì tay chân lóng ngóng, vỡ mấy cái cốc bên phòng Sinh hóa. Lấy ánh sáng thì lấy gương lõm hứng ánh sáng. Đến nỗi đặt tiêu bản cũng lộn đầu, không xem…
- THẦY NÓI XONG CHƯA? PHÊ BÌNH EM NHƯ VẬY THẦY VUI LẮM ĐÚNG KHÔNG? NHƯNG THẦY CÓ CẦN NÓI CHUYỆN ĐÓ TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI KHÔNG? THẦY CÓ BIẾT THẦY LÀM EM TỔN THƯƠNG NHIỀU ĐẾN MỨC NÀO KHÔNG? EM LÚC NÀO CŨNG BỊ THẦY LÀM TỨC CHẾT, THẦY LUÔN LUÔN LÀM EM KHÓC, EM BUỒN. THẦY THÌ GIỎI RỒI, CÒN EM, EM TỆ, EM HẬU ĐẬU, EM KHÔNG LÀM GÌ RA HỒN. NHƯNG EM BIẾT CỐ GẮNG. EM NHƯ VẬY DẪU SAO CŨNG TỐT HƠN THẦY, THẦY CHỈ NHÌN VÀO ĐIỂM YẾU CỦA NGƯỜI KHÁC MÀ PHÊ PHÁN. THẦY CÓ BAO GIỜ NHÌN VÀO SỰ NỖ LỰC CỦA EM CHƯA? THẦY, LÀ ĐỒ TỒI !!!! HU HU…
Lam khóc như mưa, thầy thực sự không hiểu nó, dù chỉ một chút. Nó cứ tưởng sau chuyện nó khóc lần trước, thầy đã hiểu nó. Nhưng nó đã lầm….
- Chị, em xin lỗi. Em về trước đây…
Nó nói trong tiếng nấc, rồi bỏ chạy
- Lam, Lam !!!! Anh còn ngồi đó à, anh không đuổi theo con bé đi.
- Anh không phải diễn viên đóng phim Hàn Quốc.
- Anh ác lắm, anh đối xử với con bé như vậy sao? Dù em không biết đầu đuôi câu chuyện, nhưng nghe nó nói, em cũng hiểu phần nào. Anh “máu lạnh” đến thế à?...Ôi, anh nhìn kìa, trời mưa rồi…Không biết con bé có mang theo tiền không, nó để cặp ở đây kia mà. Híc…
- ……
- Anh nói gì đi chứ!
- EM MUỐN ANH NÓI GÌ BÂY GIỜ? CHẠY THEO XIN LỖI À?
- Anh thực sự không quan tâm gì cho con bé hả? Nó cũng như nhỏ Ti, nó cũng như em gái anh cơ mà…
- Em đừng nói nữa, về thôi….
Lam không biết rằng trời đã đổ mưa. Nó cứ cắm đầu chạy, chạy mãi. Nó muốn quên thầy, thực sự phải quên thầy thôi.
Thầy không quan tâm, lo lắng gì cho nó. Nó chợt nhận ra trời đang mưa rất to. Nó chua chát nghĩ: “Mình bỏ đi thế này, thầy không đuổi theo, không gọi điện. Trời thì mưa lớn thế kia…”. Thầy thật tàn nhẫn. Nhưng, nó có tư cách gì trách thầy chứ? Nó có là gì của thầy đâu, thầy đâu cần phải quan tâm đến nó? Nó đã quá ảo tưởng rồi.
Cô đơn…Nó khóc òa, nó hy vọng mưa sẽ xóa tan đi nỗi đau trong lòng nó. Nước mắt nó hòa với mưa, thấm vào miệng, tạo nên một mùi vị khó chịu, nhưng nó không bận tâm. Nó đang ước, nó ước thầy xuất hiện trước mặt nó. Nếu bây giờ thầy xuất hiện, nó sẽ nói rằng nó không giận thầy, không ghét thầy nữa, sẽ nói cho thầy biết tình cảm của nó, dù thầy tổn thương nó nhiều thế nào, nó vẫn thích thầy mãi mãi. Forever…
“1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10”. Lam ngẩng đầu lên.
- Cô bé, về nhà đi. Trời mưa to lắm, coi chừng cảm lạnh đấy!
- Cảm ơn, em không sao đâu.
Nó gượng cười cảm ơn cô gái tốt bụng. Thầy vẫn không xuất hiện. Nếu nó chờ, chờ mòn mỏi, thầy có đến không? Đừng suy nghĩ ngốc nghếch nữa Lam à, đừng chờ nữa, về đi…Quên thầy đi !!!!
- Anh Tùng ạ, anh đang ở đâu vậy?....