Thầy Sờ Cốt

Chương 29: Chương 29





Edit: Hiên
Beta: Cá lú
Hai người về nhà, Phương Thành nhẹ nhàng đặt Vu Đồng lên giường.

Anh đưa tay sờ trán cô, Vu Đồng đã toát mồ hôi, trán lành lạnh.

Anh lại chạm vào tay cô, vẫn nóng như thường.
Vu Đồng mặc đồ ướt nằm thế này, Phương Thành lo cô sẽ bị cảm, nên đưa tay lên cúc áo của cô, nhưng lại ngại nam nữ cách biệt nên lại thôi.
Phương Thành hơi nhíu mày, không thay đồ thì không được.

Anh suy nghĩ một lát rồi đi ra ngoài, lấy điện thoại di động ra gọi.
Đầu tiên anh gọi cho thầy Vương để lấy số thầy Lưu ở tổ gốm sứ, sau đó dùng số thầy Vương cho để gọi vào máy thầy Lưu, dù biết rằng đêm muộn rồi mà còn quấy rầy ông, không được hay cho lắm, nhưng anh vẫn gọi.
Anh làm tất cả chỉ để lấy phương thức liên hệ với Tôn Hàm Uyển.
Phương Thành nói chuyện điện thoại với Tôn Hàm Uyển xong, chừng mười lăm phút sau, Tôn Hàm Uyển đã tới khu nhà của anh.
Phương Thành tự đi ra cổng khu nhà để đón vì sợ bảo vệ không cho cô vào.

Tôn Hàm Uyển vừa thấy Phương Thành đã sốt ruột hỏi: “Vu Đồng đâu?”
“Ở nhà tôi.”
Tôn Hàm Uyển liếc xéo anh một cái, không nói gì nữa mà bước nhanh tới nhà anh.
Vào cửa, Phương Thành đưa Tôn Hàm Uyển tới phòng khách.

Vừa thấy Vu Đồng đang nằm trên giường, mặt tái nhợt, cô lập tức đi tới bên cạnh, nửa quỳ xuống để xem chừng.
Tôn Hàm Uyển hạ giọng: “Vu Đồng làm sao thế?”
Phương Thành không trả lời, chỉ nhát gừng: “Đêm hôm rồi còn gọi cô đến đây, rất xin lỗi.

Cô thay đồ cho Vu Đồng giúp tôi, quần áo của cô ấy ướt mồ hôi hết rồi.

Tôi là đàn ông… nên… không tiện lắm.”
“Quan hệ của Vu Đồng và cô có vẻ khá tốt, so với người khác, có lẽ cô ấy dễ chấp nhận để cô chạm vào hơn.” Phương Thành bổ sung.
Tôn Hàm Uyển dò xét Phương Thành mấy lần, sau đó đưa tay sờ trán Vu Đồng, rồi lại chạm vào người cô, may mà nhiệt độ này so với Vu Đồng vẫn là rất bình thường.
Tôn Hàm Uyển hỏi: “Sao lại chảy nhiều mồ hôi vậy?”
Cô đưa tay luồn vào dưới lưng Vu Đồng, quần áo thấm mồ hôi dính dính, ngủ thế này rất dễ bị cảm.
Phương Thành vẫn im lặng, không trả lời câu hỏi của Tôn Hàm Uyển.


Anh đi tới tủ quần áo, mở cửa tủ ra: “Toàn bộ quần áo của Vu Đồng đều ở đây, nhà vệ sinh ở cửa đối diện, đồ dùng bên trong đều là của Vu Đồng.”
Tôn Hàm Uyển khẽ gật đầu.
“Vậy, tôi ra ngoài trước.”
“Ừm.”
Phương Thành liếc Vu Đồng thêm lần nữa rồi mới ra ngoài.
Chờ tới khi cửa phòng khách khép lại, Tôn Hàm Uyển nhìn gương mặt tái nhợt của Vu Đồng mà thở dài.

Sau đó cô bỏ túi xách xuống, cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo len lên rồi vào nhà vệ sinh mở nước ấm, lấy một cái khăn mặt.

Cô đi tới trước tủ quần áo, tìm trong mấy túi đồ của Vu Đồng lấy ra quần áo sạch để thay rồi trở lại bên giường.
Tôn Hàm Uyển cởi quần áo cho Vu Đồng, miệng lo lắng nói không ngừng: “Chảy nhiều mồ hôi thế này… lại mua việc vào người chứ gì… Sao chẳng biết lo cho bản thân gì cả…”
“Ôi… thật là…”
“Khiến người ta lo muốn chết…”
Sau khi cởi áo ra, Tôn Hàm Uyển thấy trên cổ Vu Đồng có một viên ngọc hồ lô màu hồng nhạt, cô nhìn lướt qua, sau đó quay người lại vò khăn vào nước ấm.
Tôn Hàm Uyển kiên nhẫn lau sạch cả người Vu Đồng, giúp cô thay quần áo khô, lại lấy máy sấy ra sấy khô mái tóc bị mồ hôi làm ướt.
Tôn Hàm Uyển bật cười: “Cái con bé này… Dưỡng tóc tốt đấy…”
Sấy tóc xong, dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, Tôn Hàm Uyển mới thở phào.

Cô lẳng lặng nhìn Vu Đồng một lát rồi mới mặc áo khoác vào, đeo túi xách lên đi ra ngoài.
Tôn Hàm Uyển đi tới phòng khách, mới thấy Phương Thành đã pha sẵn trà ngon đợi mình.
Phương Thành đưa tay mời ngồi, ý bảo Tôn Hàm Uyển ngồi ở sô pha bên cạnh.

Tôn Hàm Uyển mặt không cảm xúc đi qua, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Phương Thành đưa cho Tôn Hàm Uyển một chén trà xanh.

Tôn Hàm Uyển nhận lấy rồi, anh cũng tự nâng lên một chén, từ tốn thưởng thức.
Tôn Hàm Uyển băn khoăn một lát, thăm dò hỏi thử: “Phương sư huynh, Vu Đồng, nó… sờ xương à?”
Phương Thành khẽ chớp mắt, nhưng tay vẫn đưa chén trà lên miệng, không hề bối rối, “Ừ.”
Tôn Hàm Uyển nhíu mày kinh ngạc: “Anh biết chuyện của Vu Đồng?”
“Ừ, không nhiều.

Chuyện của Vu Đồng, cô biết có nhiều không?” Phương Thành hỏi lại.
“Chắc là nhiều hơn anh một chút.”
Phương Thành cụp mắt: “Vậy… sao cô quen cô ấy?”
Tôn Hàm Uyển tỏ vẻ xa cách: “Chuyện này em đâu cần phải nói với anh.”

Tôn Hàm Uyển nhấp một ngụm trà, đặt chén trà lên bàn, nghiêm nghị đánh giá Phương Thành, giọng nghe có phần chất vấn: “Phương sư huynh, rốt cục Vu Đồng đã sờ xương cho bao nhiêu người mà lại mệt tới thế?”
Phương Thành không nhanh không chậm đáp: “Một người.”
Tôn Hàm Uyển ớ ra: “Một người? Hừ, nói nghe nhẹ nhỉ? Anh nhìn nó đi, cứ như vừa sờ xương cho cả mấy chục người vậy.

Lần cuối thấy nó như thế này đã là chuyện nhiều năm trước rồi.”
Phương Thành sửng sốt: “Trước kia cô ấy cũng từng thế này ư?”
Tôn Hàm Uyển khẽ “ừ” một tiếng.
Phương Thành nghiêng đầu liếc nhìn Tôn Hàm Uyển: “Có thể kể cho tôi được không?”
Tôn Hàm Uyển nhếch miệng: “Anh biết Vu Đồng vẫn luôn túng quẫn, đúng không?”
Phương Thành khẽ gật đầu.
“Sờ xương có thể kiếm được tiền.

Có lần, Vu Đồng liên tiếp nhận được mối lớn, sờ xương của mấy chục người liền.

Khi đó nó còn nhỏ, làm chuyện này rất tổn hại tinh lực… Sau khi xong vụ đó, nó cũng y hệt như lúc này.”
“Tuy không ngất đi, nhưng người ngợm cứ nghệt ra, chảy rất nhiều mồ hôi.” Tôn Hàm Uyển cười bất đắc dĩ.
Phương Thành cũng nhếch khóe môi, trong mắt có ý cười.

Anh có thể tưởng tượng ra, đôi mắt của đồ hám tiền Vu Đồng thấy tiền là sáng mắt này sẽ sáng đến mức nào.

Nhưng nghĩ đến chuyện Vu Đồng vì Vương Hi mà suy kiệt, nụ cười lại tắt ngấm.
Tôn Hàm Uyển chú ý tới sự thay đổi nét mặt của Phương Thành, lông mày hơi nhướn lên.
“Được rồi.” Tôn Hàm Uyển không muốn nói nhiều, cũng không muốn ở lại: “Chắc em cũng phải về rồi.”
Dứt lời, cô đứng lên nhìn xuống Phương Thành: “Phương sư huynh, anh sẽ chăm sóc tốt Vu Đồng, đúng không?”
Phương Thành gật đầu, đồng ý dứt khoát: “Ừ, chắc chắn.”
Vu Đồng thành ra như vậy, đương nhiên anh phải chăm sóc.
Đôi môi đỏ mọng của Tôn Hàm Uyển đột nhiên cong lên cười: “Với cả… Phương sư huynh, anh và Vu Đồng… đang ở chung hả?
“Khụ khụ…”
Phương Thành lập tức bị sặc, anh đưa tay lau nước trà bắn lên người, lát sau bình tĩnh lại mới nói: “Tôi là chủ nhà của cô ấy.”
Tôn Hàm Uyển thầm cân nhắc, thay đồ thôi cũng phải nhờ người khác, hẳn là hai người này chưa có gì cả, Phương Thành cũng có thể coi là chính nhân quân tử.

Anh còn cân nhắc đến cảm xúc của Vu Đồng, đêm hôm vẫn còn gọi cô tới đây để thay quần áo cho Vu Đồng, có thể coi là suy nghĩ chu toàn.


Không hổ là sư huynh của cô.
Tôn Hàm Uyển nhướn mày: “Giống nhau cả thôi, dù sao Vu Đồng cũng đang ở nhà anh mà.”
Phương Thành đặt chén trà xuống, đứng lên nhờ vả cô: “Tôn sư muội, ở văn phòng, mong cô đừng…”
Tôn Hàm Uyển xua xua tay: “Em hiểu mà, đừng nói với đồng nghiệp ở văn phòng, đúng không?”
Phương Thành gật đầu.
Tôn Hàm Uyển cam đoan: “Yên tâm đi, em sẽ không nói lung tung đâu.

Em đi đây, Phương sư huynh, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Phương Thành nhìn Tôn Hàm Uyển thay giày cao gót, mở cửa ra ngoài.
Cửa cạch một tiếng rồi đóng lại, Phương Thành vội vàng đi đến phòng cho khách, đứng cạnh giường Vu Đồng, im lặng chăm chú nhìn cô.

Sau khi thay quần áo, Vu Đồng dường như đã có thần sắc hơn, mái tóc đen mềm tán rộng trên gối, nhìn lại hơi đẹp.
Bây giờ, anh quả thực đã nợ ơn lớn của cô rồi.
Vu Đồng đắp kín chăn, Phương Thành sợ cô nóng, nên kéo chăn cô xuống dưới, để nửa người trên lộ ra ngoài.
Sau đó anh tắt đèn ngủ và đèn lớn, trong phòng lập tức tối om.

Anh xoay người định rời đi, vừa mới xoay đầu thì thấy trong túi vải của Vu Đồng có ánh sáng.

Anh tiến lên trước, cúi người cầm nó lên, mở ra thì thấy là di động, trên màn hình hiện tới mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Màn hình ghi ông nội xấu xa.
Phương Thành cầm di động, hẳn là ông nội của Vu Đồng…
Màn hình vừa tắt lại sáng lên, là ông nội Vu Đồng gọi tới.
Phương Thành do dự, anh đặt tay nải xuống, cầm điện thoại đi ra ngoài, đóng cửa lại rồi mới nhận máy, đặt lên tai.
“Này! Nhóc con! Mày sao rồi?!”
“Mày muốn ông lo chết đấy hả! Gọi bao nhiêu cuộc mà chẳng nghe gì cả?!”
“Kết quả của Vương Hi ra sao?”
“Này? Nhóc con, sao không nói gì thế?”
Ông cụ cứ nói liên tục, lại nói rất nhanh, Phương Thành vốn tính tình từ tốn nên không chen vào nổi một câu.
Chờ tới khi đầu kia im tiếng, Phương Thành mới xấu hổ mở miệng, giọng hơi lắp bắp: “Ông, ông Vu, chào ông ạ.

Cháu là… chủ nhà của Vu Đồng.”
Đầu dây bên kia, ông nội ngây ra một lát rồi bật cười ha hả: “Là Phương Thành đúng không.”
“Dạ…”
Phương Thành nghĩ ngợi, hẳn là Vu Đồng đã nói việc cô ở nhà anh cho ông nội cô rồi.
Ông cụ quan tâm hỏi: “Phương Thành, nhóc con nhà ông sao rồi? Sao nó không nghe máy?”
“À, Dạ… Vu Đồng nói cô ấy phải ngủ mấy ngày.

E là mấy ngày tới cũng không nghe điện thoại được…”

“À~ Ông hiểu rồi, nó mệt… ầy…”
Nghe ông cụ thở dài, Phương Thành vội cam đoan: “Ông Vu, xin ông hãy yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy ạ.”
“Cháu rể, cháu đừng khách khí như vậy, cứ gọi ông nội là được rồi.” Ông cụ ở đầu dây bên kia lại cười.
Phương Thành giật mình: Cháu, cháu rể?
Phương Thành vội giải thích: “Ấy, không phải, ông Vu, xin ông đừng hiểu lầm, cháu và Vu Đồng…”
“Ông hiểu ~ Ông hiểu mà ~”
Ông nội đắc ý đáp, bây giờ không phải, về sau sẽ phải, ai bảo anh và Vu Đồng lại trùng cốt chứ.
Phương Thành bị ông cụ làm cho không biết đáp sao cho phải.
Ông cụ hắng giọng: “Phương Thành.”
“Ông nói đi ạ.”
“Chờ con bé tỉnh dậy, cháu mua cho nó ít hạch đào để bổ não.

Cháu cũng biết đấy, nó keo kiệt lắm.”
Phương Thành cười: “Không thành vấn đề ạ.”
“Con bé hơi gầy, ngày xưa không được ăn uống đủ chất.

Cháu xem rồi nấu cho nó gì đấy ngon vào.”
“Vâng.”
“Tính nó không tốt lắm.

Tính tình thẳng tuột, tức lên cái là gào ầm lên.

Cháu chịu khó nhường nhịn nó.”
“Dạ…”
Sao Phương Thành lại cảm thấy chủ đề này hơi sai sai.
“À, còn nữa.

Khi nào nó tỉnh lại, cháu bảo nó có thời gian thì gọi điện cho ông nhé.”
“Vâng.”
“Làm phiền cháu rồi.”
“Không phiền ạ.”
“Được rồi ~ Cháu nói vậy ông yên tâm rồi, ông cúp máy đây.” Ông cụ vừa cười vừa bồi thêm một câu: “Cháu rể à, nhóc con nhà ông nhờ cháu cả đấy.”
Phương Thành ngu người, chẳng hơi sức đâu sửa lại cách xưng hô của ông nữa, chỉ đáp: “Vâng, ông cứ yên tâm.”
Hàn huyên thêm vài câu, ông cụ mới cúp máy.

Phương Thành cầm điện thoại trở vào trong nhà, đặt di động ở tủ đầu giường.
Anh nương theo chút ánh sáng từ bên ngoài ngắm gương mặt ngủ say của Vu Đồng.
Hạch đào (quả óc chó), táo đỏ… cả đồ ăn ngon nữa…
Anh đã nhớ, anh sẽ chuẩn bị thật nhiều.