Thầy Sờ Cốt

Chương 36: Chương 36





Edit: Lạc Như
Beta: Cá
Vu Đồng sửng sốt, đọc lại tin nhắn anh vừa gửi lần nữa.
Anh nói cô coi như chưa nghe thấy gì, nhưng anh không hề nói muốn thu lại, vì thế, có hiệu lực vĩnh viễn.
Vu Đồng lẩm nhẩm lại tin nhắn kia nhiều lần, trong lòng cảm xúc lẫn lộn khó tả:【Anh vì áy náy, lại còn không biết xấu hổ mà cho thăng cấp thành hứa hẹn!】
Phương Thành:【Áy náy là áy náy, lời hứa là lời hứa; nếu áy náy thì chẳng làm được việc gì hết, nhưng lời hứa thì có thể chăm sóc cô cả đời.】
Vu Đồng bị nghẹn không nói thành lời, cô bật dậy từ trên giường, sửng sốt một hồi rồi tay nhanh chóng gõ tin nhắn: 【 Chỉ mình anh đơn phương mà đã có hiệu lực hả! Tôi có cần đâu! ! ! 】
Phương Thành: 【 Không sao.

Trừ phi cô tìm được người tốt để kết hôn, bằng không tôi sẽ độc thân cả đời.


Vu Đồng:【Vậy lỡ mãi mà tôi vẫn không tìm được người mình yêu thì anh sẽ làm ‘lốp dự phòng’ cả đời ư! Chỉ vì để giữ lời hứa chết tiệt của anh! ! !】
Phương Thành:【Không sao cả.】
Vu Đồng bị tức đến phát hờn, cô vứt điện thoại lên giường rồi lăn lộn, đồ cứng đầu cứng cổ, ai cần anh áy náy! Ai cần anh hứa hẹn! Phiền chết đi được!
Vu Đồng quấn chăn, vùi mình trong chăn: “Aaaa — Phương Thành — anh lượn đi cho nước nó trong– “
Vu Đồng cuộn chăn lăn qua lộn lại, xoắn xuýt một hồi thì ngủ mất.
Hơn nửa đêm, Vu Đồng tỉnh dậy một lần, lò mò đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo sạch rồi lên giường ngủ tiếp.

Lần này, lúc tỉnh lại thì bên giường bị vây quanh bởi một đám.

.

.

phụ nữ? ? ?
“Đậu phộng! Mấy người là ai?”
Vu Đồng bị dọa sợ đến tỉnh hẳn cả ngủ, mắt cô đảo tới đảo lui, mấy người phụ nữ Pháp này, bây giờ cô phải nói sao thì họ mới hiểu đây.
“Cô Vu.”
Có người gọi Vu Đồng, Vu Đồng nghển cổ lên nhìn ra phía sau những cô nàng cao một mét tám như ngôi sao điện ảnh nước Pháp, là một cô hầu gái người Trung Quốc.
“Cô Vu, mấy cô ấy do ông chủ mời đến để trang điểm cho cô.”
Trang điểm?
“Không cần, tôi không cần đâu.” Vu Đồng quả quyết từ chối.
Cô hầu gái tiến lên một bước, ánh mắt khẩn cầu: “Cô Vu, xin cô đừng làm khó chúng tôi.”
Vu Đồng cau mày, cái tên Tôn Diễm Viễn này chắc chắn lại đe dọa mấy người đẹp này rồi.
“Được rồi, mấy cô muốn sửa soạn gì thì làm đi.” Vu Đồng xốc chăn lên, bày ra dáng vẻ mặc người chém giết.

Vu Đồng rửa mặt xong liền bị tra tấn gần hai tiếng đồng hồ trước bàn trang điểm, lớp phấn trên mặt dày đến mức khiến cô có cảm giác chỉ cần vỗ một cái là bong cả mảng, mái tóc đen dài thẳng mượt của cô được uốn sóng to, đôi mắt to hơn một chút, cái mũi thì thì rõ nét hơn một chút, đôi môi gợi cảm hơn một chút.
Vu Đồng nhìn bản thân cứ như cô em ớt.

.

.

Chỉ thiếu điều hát vang “Cô em ớt cay, cô bé ớt cay, từ nhỏ cô em ớt đã không sợ cay*.

.

.”
(*Hự, cần lắm người góp ý cô em ớt là Cá tự chế thôi.

Câu này chơi chữ quá, 辣妹子-lạt muội tử: chỉ những cô gái tình tình thẳng thắn, nóng nảy, hướng ngoại, hào sảng, ngoài ra từ 辣 có nghĩa là cay, nên từ này còn có nghĩa là cô gái thích ăn cay.

Câu hát là 辣妹子辣, 辣妹子辣, 辣妹子从小不怕辣 lạt muội tử lạt, lạt muội tử lạt, lạt muội tử tòng tiểu bất phạ lạt…) (Bài hát: 辣妹子 https://.youtube.com/watch?v=GqjxxeiSz_k)
“Cô Vu, cô hãy chọn một bộ đi ạ.”
Vu Đồng ngoảnh đầu lại, tiện tay chỉ một bộ đồ đen đơn giản nhất: “Cái kia đi.”
“Vâng.”
Vu Đồng thay đồ, xỏ giày cao gót, cô cảm thấy đến không khí cũng trong lành hơn; có ai hiểu thấu cho nỗi khổ của người lùn đâu, bầu không khí trong lành ở độ cao hơn 10cm này đã đủ để cô cười vui sướng cả buổi rồi.
Cô nhìn từ trên xuống dưới bộ dáng của mình trong gương, thật không thể tin nổi, ngây ra hồi lâu, cô nhếch khéo môi lên, nổi ý đùa bỡn.
Cô với lấy di động để trên bàn trang điểm rồi đưa cho người hầu nữ: “Người đẹp, chụp giúp tôi một pô đi, chụp từ dưới lên ấy, chụp sao cho gợi cảm, sao cho hút hồn vào.”
Người hầu nữ gật đầu, đổi góc độ chụp liên tiếp vài tấm.
Vu Đồng lấy lại di động, gật đầu hết sức hài lòng; cô mở tin nhắn, chọn tấm hài lòng nhất gửi cho Phương Thành.
Cô muốn xem anh sẽ phản ứng thế nào.
*
Bên Phương Thành đang là buổi chiều, anh bận đến luôn tay, di động trong túi vang lên báo hiệu có tin nhắn.
Phương Thành ngừng lại, tháo găng tay ra, lấy di động ra, mở tin nhắn ra đọc, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Trong bức ảnh, Vu Đồng mặc một cái váy đen mặc như không mặc gì, cái váy chỉ đủ chùm mông, chỉ cần động tác hơi lớn một chút chút là lộ hết sạch.

Sao đang yên đang lành lại đột nhiên trang điểm vậy, lại còn ăn mặc thành bộ dạng quỷ quái này.
Lã Mông Dương thấy vẻ mặt của Phương Thành liền hỏi: “Thầy? Thầy sao thế? Bị lừa tiền ạ?”
Phương Thành trầm giọng nói: “Sắp bị cướp sắc rồi.

.


.”
*
Vu Đồng đi qua đi lại trong phòng chờ Phương Thành nhắn lại: “Tinh –“
Trả lời rồi, Vu Đồng mở ra —
Phương Thành:【Không hợp với cô chút nào hết.】
Vu Đồng lại muốn ngược với anh:【Tôi cảm thấy rất hợp, sexy.】
Phương Thành:【Mặc thiếu vải như vậy cho ai xem?】
Vu Đồng:【Cho người thầm yêu tôi.】
Vừa gửi xong câu này thì không thấy Phương Thành trả lời nữa.
Vu Đồng phất phất mái tóc dài của mình, không hiểu sao thấy thoải mái ghê; trên phương diện sinh hoạt, cô vốn không phải người có tính cách theo khuôn sáo cũ, nhưng bởi vì gần đây quá nghe lời Phương Thành nên mới kiềm chế bản thân, bây giờ được sổ lồng rồi, có thể tìm lại tính cách trời sinh rồi.
Vu Đống chớp mắt với người hầu nữ: “Jhon đâu rồi? Không phải nói anh ta sẽ dẫn tôi đi chơi hay sao?”
“Đang chờ cô ở bên ngoài rồi ạ”
Vu Đồng vững vàng đi trên giầy cao gót bước ra ngoài, người ngoài nhìn vào thì có vẻ thành thục, nhưng chỉ có Vu Đồng mới biết chân bị cộm đau thế nào, đâu đâu cũng thấy không thoải mái.
Khoảnh khắc nhìn thấy Vu Đồng, Jhon hơi giật mình, lễ độ gật đầu với Vu Đồng: “Xe đang đợi cô ở dưới lầu.”
Ra khỏi lâu đài cổ, vừa mở cửa xe, Vu Đồng liền híp mắt nhìn chằm chằm người đang ngồi trên ghế sau: “Jhon, sao đồ quỷ sứ đáng ghét này lại ở đây vậy?”
Jhon đáp: “Ông chủ nói muốn cùng đi với chúng ta.”
Vu Đồng: “Không phải hôm qua anh ta kêu anh dẫn tôi đi chơi à?”
Tôn Diễm Viên đang ngồi thảnh thơi hơi nhếch môi lên cười: “Đúng vậy, tiện thể dẫn luôn cả anh theo, bé cưng ạ.”
Vu Đồng nghiến răng nghiến lợi, được lắm, bám dai như đỉa đói.
Vu Đồng vừa lên xe một cái là đá ngay giày cao gót đi, cô vỗ vỗ Jhon đang ngồi trên ghế phụ ở đằng trước: “Đến nhà hàng ngon nhất ở gần đây.”
“Được.” Trợ lý Jhon trả lời.
Sau đó, Vu Đồng đặt chân phải lên trên bắp chân trái.

Cô hơi ngoái sang liếc Tôn Diễm Viễn: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Tôn Diễm Viên giật mí mắt, còn đuôi mắt hơi nhướn lên khiến anh ta trông có mấy phần mị hoặc, nhưng ở trong mắt Vu Đồng thì chính là tên ẻo lả: “Bé cưng à, em không nhìn ra là anh thích em hay sao?”
Vu Đồng khinh bỉ “ồ” lên một tiếng: “Anh thích tôi vì cái gì? Muốn mặt không có mặt, muốn dáng không có dáng.

Tôi cũng từng gặp không ít mấy cô nàng thướt tha bên cạnh anh rồi.”
Tôn Diễm Viễn: “Nhưng anh vẫn thích em.”
Vu Đồng hận không thể đấm vỡ mõm anh ta: “Anh có bệnh à?”
Tôn Diễm Viên cười híp mắt, không lên tiếng.
Vu Đồng hết cách, cô đảo mắt qua di động, như ra gì đó, cô quay đầu sang cười cợt nhả với Tôn Diễm Viên: “Ngại ghê, tôi đã có chồng chưa cưới rồi.”
Tôn Diễm Viễn vẫn tỉnh rụi: “Thế cơ à, bây giờ em nói dối mà không nháp trước à.”
Vu Đồng nhíu mày: “Không tin à, không tin thì tôi cho anh nghe giọng nói của anh ấy.”
Cô không nói hai lời, tìm số của Phương Thành rồi lập tức bấm gọi, động tác cực kỳ trôi chảy thuần thục.

Vu Đồng: “A lô.”
Phương Thành tỏ ra lạnh nhạt: “Có việc gì?”
Vu Đồng đã là vò mẻ chẳng sợ nứt, cô nuốt nước bọt: “Chồnggg àaaaa~~~~” âm cuối lên cao.
Tôn Diễm Viễn ở bên cạnh ngồi cười, vẻ mặt không đổi.
*
Đang ở phòng làm việc, Phương Thành làm đổ chậu nước sạch, dọa thấy Vương và Lã Mông Dương giật mình, bọn họ cảm thấy hôm nay Phương Thành trúng tà thật rồi.
Phương Thành nhíu mày hỏi: “Cô bị sao vậy?”
Giọng Vu Đồng tỏ vẻ dịu dàng: “Nhớ anh mà ~~~ “
Phương Thành nhạy cảm: “Bên cạnh có người à?”
“Ừm, là một tên thần kinh cứ bám dính em.”
Phương Thành cúi người nhặt chậu nước lên, anh quay lại phòng bên, không nhanh không chậm nói: “Đưa điện thoại cho anh ta.”
*
Lông mày Vu Đồng hơi nhướn lên, cô đưa điện thoại cho Tôn Diễm Viễn: “Này, kêu anh nghe đó.”
Tôn Diễn Viễn duỗi ngón tay thon dài ra nhận điện thoại của Vu Đồng, đặt ở bên tai: “A lô.”
Vu Đồng lẳng lặng quan sát, không biết Phương Thành nói gì mà Tôn Diễn Viên không hề nói lời nào, vô cùng thần bí.
Chưa đầy một lát, Tôn Diễm Viễn đã cúp máy, ném điện thoại lại cho Vu Đồng.
Vu Đồng tò mò hỏi: “Hai người nói gì vậy?”
Tôn Diễm Viễn đột nhiên giơ tay vò đầu Vu Đồng, “Bé cưng à, em đã lớn rồi, anh rất vui mừng.”
Vu Đồng cảnh giác: “Hai người đã nói cái quái gì vậy?”
“Không có gì.”
Tôn Diễm Viễn thu tay về, nói nhẹ tênh.
*
Trên bàn cơm, Vu Đồng chỉ lo ăn, chính xác hơn là cô đang liên tống thịt vào miệng, mùi vị hoàn toàn chỉ bằng tưởng tượng, nhưng chỉ ngửi được hương vị thôi đã đủ làm cô hạnh phúc rồi.
Tôn Diễm Viễn ở đối diện lải nhải không thôi, bởi Vu Đồng chẳng thèm nghe lấy một câu; anh liếc cô một cái, bàn tay đang cầm ly rượu vang hơi dùng lực, như đang ấp ủ gì đó, như đang suy ngẫm gì đó.

Anh thu lại điệu cười híp mắt nãy giờ, như vô ý hỏi: “Bé cưng à, chị anh có liên lạc với em à?”
“Ừm.”
Tôn Diễm Viễn hỏi dồn: “Em có cách liên lạc với chị ấy à?”
“Ừm.”
“Cho anh cách liên lạc đi.”
Tôn Diễm Viễn không giữ nổi bình tĩnh nữa, giọng điệu thêm gấp gáp.
Vu Đồng đặt dĩa xuống, giương mắt nhìn Tôn Diễm Viễn, cô luôn cảm thấy anh ta có gì đó sai sai, có gì đó khang khác.
Vu Đồng khó tin: “Anh không có cách liên lạc với chị mình sao?”
Tôn Diễm Viễn khôi phục lại bộ dạng tinh ranh, híp mắt lại: “Hừm, nên mới hỏi em đó.”
Vu Đồng nheo mắt cẩn thận đánh giá biểu hiện của Tôn Diễm Viễn, hai ngón tay phải vuốt nhè nhẹ, khóe môi nhếch lên, hình như cô đã nhìn ra kỳ lạ ở đâu rồi.
Vu Đồng lau miệng đứng dậy, đi tới bên cạnh Tôn Diễm Viễn mà nhìn xuống anh ta, giờ khắc này Tôn Diễm Viễn càng muốn che giấu thì lại càng vô dụng trước mặt Vu Đồng.
Chỉ giây lát, cô cúi người xuống, đè thấp giọng nói: “Tôn Diễm Viễn.

.

.

Hình như tôi đã phát hiện một bí mật khó tin.


.

.

Những điều lúc trước chỉ là bình phong thôi.

.

.Chỉ có mấy lời này.

.

.”
Đầu ngón tay đang kẹp ly rượu của Tôn Diễm Viễn trắng bệch.
Vu Đồng liếc qua, nói tiếp: “Mới là thật.

.

.”
“Loảng xoảng ——” Ly rượu rơi xuống đất, vỡ nát.
Vu Đồng bỗng dưng bắt lấy tay trái của Tôn Diễm Viễn, sờ khắp xương bàn tay của anh ta, Tôn Diễm Viễn muốn hất ra nhưng đã quá muộn.
*
Trước khi tan làm, Phương Thành lau sàn phòng làm việc, vừa nãy mình làm đổ nước thực sự là quá lỗ mãng.
Lau sàn xong, Phương Thành trở lại phòng bên, ngồi ở trên ghế đẩu, lặng lẽ mở điện thoại lên.
Lã Mông Dương đi tới thay quần áo, thấy Phương Thành vẫn chưa về nhà, cậu thấy lạ: “Thầy, tan tầm rồi, thầy còn làm gì vậy ạ?”
“Xem dự báo thời tiết.”
Lã Mông Dương cười nói: “Em xem rồi, mấy ngày nữa đều trời nắng hết.”
Phương Thành hững hờ, miệng lẩm bẩm: “Paris.

.

.”
“Paris?” Lã Mông Dương thính tai nghe thấy.
Phương Thành hồi hồn tắt điện thoại rồi đứng lên, nghiêng người sang nhìn thẳng vào Lã Mông Dương, vô cùng trịnh trọng nói: “Mông Dương, cậu nghe nhầm rồi, tôi mới vừa nói gà rán Buddy*.”
Lã Mông Dương: →_→ Tai em thính lắm đấy.

.

.
(*Dự báo thời biết Paris đọc gần giống gà rán Buddy.).