Thịnh Nhan Tuyền im lặng một chút rồi thở dài nói câu thật câu giả: "Con không chắc, nhưng gần đây đúng là có một vụ tai nạn. Con chỉ biết tình hình lúc đó là chiếc xe kia đang yên đang lành bỗng nhiên tăng tốc xông thẳng vào làn đường dành cho người đi bộ. Lúc đó trên đường không chỉ có một hai người."
Ba Thịnh giật mình. Rồi một hồi ông mới nói: "Để ba đi hỏi xem."
Nói xong ông liền cúp điện thoại. Nhưng nhìn từ góc độ nào đó ông cũng là đã tin lời con gái mình hơn.
Như vậy là đã tốt lắm rồi.
Sợ nhất là ông cứ cố chấp, cô sợ tới lúc ông biết...
"Đừng nghĩ nữa. Tôi sẽ đánh tiếng cho bên cảnh sát để họ chủ động nói một chút nếu có người hỏi."
Khương Tình lấy điện thoại từ trong tay cô ra ném xuống đất vừa nâng tay lên xoa mặt cô. Nãy giờ hắn đã muốn làm vậy rồi, giờ điện thoại đều bị hắn ném đến kêu vang. Có dáng vẻ giận chó đánh mèo khiến Thịnh Nhan Tuyền buồn cười.
"Em không sao thật mà."
Cô dụi dụi vào má hắn tỏ vẻ.
"Dù sao cũng lấy được sổ rồi, thầy nên vui mới đúng."
Hắn có cảm giác chuyện này còn chưa có kết thúc. Cứ năm ba mười thì lại chọc vào, cô gái nhỏ không có chuyện nhưng hắn thì muốn nhồi máu cơ tim mất. Nhưng Thịnh Nhan Tuyền làm sao chịu. Hiện tại cô đã không đi đâu được rồi, còn không có điện thoại thì chẳng khác nào đang giam cầm cô.
"Thầy đừng có mơ!"
Nói rồi cô đem điện thoại ôm vào trong người, một bộ sống chết cũng không đưa cho hắn vừa muốn chạy đi.
Khương Tình lập tức ôm cô lại không cho chạy rồi động tay muốn cướp điện thoại về.
"A! Thầy đụng vào con thầy rồi!"
"Em muốn lật nóc nhà hả!"
"Aaa! Ha ha ha nhột quá! Thầy ngừng lại đi!"
"Dạo này gan em lớn rồi!"
Hai người hoàn toàn không thèm để ý Khương mẹ còn đang ngồi ở đó, cứ thế ân ân ái ái tiểu đánh tiểu nháo ầm ĩ cả lên.
"..."
Khương mẹ câm nín một hồi thì hậm hực đứng dậy bỏ đi.
Bà có nơi bãi công không làm nữa hay không?
Nhưng thông qua chuyện này bà cũng có cái nhìn tương quan hơn về cô con dâu kia. Bà cảm thấy như vậy cũng được đi. Chung quy ra con dâu này không nhận là không được rồi. So với cô con dâu nhà Lưu gia thì tốt mấy cây số lận.
Rốt cuộc sau đó Khương Tình cũng không có lấy đi điện thoại của Thịnh Nhan Tuyền. Trừ khi hắn muốn giam cầm cô thật, còn không thì điều này là không thể nào. Hắn chỉ có thể nhiều để ý cô gái nhỏ tinh ranh của mình hơn chứ không thể làm gì được.
Kết quả vừa qua hai bữa Thịnh Nhan Tuyền lại nhận được một cuộc gọi nữa.
Cuộc gọi này không đến từ ba Thịnh mà đến từ Đặng Thanh Hoài.
"Alo, Thanh Hoài?"
"Ra ngoài, chắc không được rồi. Cậu muốn nói gì thì chúng ta nói chuyện qua điện thoại đi, tạm thời tôi không ra ngoài được."
Khương mẹ ở trong bếp vừa nghe tiếng cô thì liền bưng mâm trái cây đi ra.
Lúc này người đàn ông không có ở nhà, nếu không hắn nhất định là không cho cô nghe cú điện thoại này.
Đùa à, cha vợ thì hắn còn bấm bụng chứ cái thứ tình địch này sao hắn phải nhịn.
Khương mẹ lại không biết Thịnh Nhan Tuyền đang nói chuyện với ai, nhưng cô cũng không có tránh bà nên bà vẫn ngồi ở đó nghe cô nói chuyện. Nhưng đợi bà nghe rồi bà lại cảm thấy không phải tự dưng mà con bà lo nghĩ nhiều như vậy.
Đặng Thanh Hoài bên kia cũng không có quá quấn quýt vấn đề nói ở đâu, cho nên vừa nghe Thịnh Nhan Tuyền tỏ vẻ xong, hắn ngập ngùng một chút liền cẩn thận nói: "Tuyền, dạo này cậu vẫn ổn chứ?"
Thịnh Nhan Tuyền im lặng một giây rồi nói: "Mình rất ổn."
"Cậu có chuyện gì thì nói thẳng đi, tôi không quen úp úp mở mở."
Cô có cảm giác Đặng Thanh Hoài muốn nói chuyện gì rồi, nhưng có chuyện cô vẫn là không ngờ.
"Chuyện là... Tố Ngọc có gọi cho tôi. Cô nàng khóc lóc bảo tôi nói giúp cho cô ấy..."
"Cậu ta nói gì?"
Thịnh Nhan Tuyền lạnh giọng đánh thẳng vào vấn đề khiến Đặng Thanh Hoài còn chưa nói xong lại nghẹn lời một hồi.
Còn Khương mẹ thì âm thầm thẳng lưng lên. Bà nhìn cô, suy nghĩ một lát sau đó liền bưng mâm hoa quả lên ý bảo cô ăn. Ý đồ của bà rất rõ ràng, chính là muốn dời đi sự chú ý của cô. Không ít thì nhiều vẫn sẽ có tác dụng xoa dịu cảm xúc.
Quả thật, Thịnh Nhan Tuyền hơi khựng lại một chút rồi vẫn đưa tay cắm một trái dâu lên.
Khương mẹ nhìn cô không tiếng động nhăn mặt thì hơi cười.
Bên kia Đặng Thanh Hoài đã lại nói chuyện: "Cô ấy cứ khóc rồi nói lung tung, tôi vẫn không rõ ràng lắm. Chỉ biết là cậu để người kia... Bỏ tù cô ấy. Còn nói cái gì chỉ là nhất thời luẩn quẩn nhưng cậu lại không tin, không nể tình bạn bè."
Thịnh Nhan Tuyền nín thinh, nhưng cô vẫn ung dung ăn hết quả dâu rồi mới định nói chuyện. Chỉ là cô chưa kịp nói thì đã nghe Đặng Thanh Hoài đổi giọng, lời nói lại khiến cô không ngờ tới: "Thật ra tôi không có ý định khuyên nhủ cậu đâu. Tôi chỉ muốn biết cậu hiện tại thế nào thôi."
Cô im lặng một chút rồi nói: "Sao vậy, tôi tưởng cậu sẽ nói giúp cho cậu ấy."
Giọng điệu của cô có hơi lạnh nhạt lại thêm một phần giễu cợt. Không biết Đặng Thanh Hoài có nghe ra không nhưng mà hắn nói: "Thật ra trước đó Tố Ngọc có tìm tôi một lần."
Thịnh Nhan Tuyền hơi giật mình, lại nghe hắn nói tiếp: "Cậu biết lần đó cô nàng nói gì với tôi không?"
"Cô nàng bảo muốn giúp tôi có được cậu. Cô nàng biết tôi thích cậu, cũng muốn hai chúng ta đến với nhau. Ban đầu tôi cũng động lòng, bởi vì tôi nhận ra hình như tôi cũng có rung động. Nhưng cách cô nàng bày cho tôi lại khiến tôi chấn động."
"Cậu ta muốn cậu gạo nấu thành cơm với tôi chứ gì?"
Ninh Tố Ngọc cũng chỉ có mỗi cái chiêu trò này thôi chứ còn gì khác đâu. Nhưng không thể công nhận cô nàng nghĩ rất tốt. Cách này có lẽ có thể dùng với người như cô. Nhưng chỉ là có lẽ mà thôi. Bởi vì tùy thời điểm lại bị bao nhiêu yếu tố tác động thì nó sẽ thay đổi theo.
Đặng Thanh Hoài bên kia cũng có chút giật mình vì suy đoán của cô, nhưng hắn không thể không cười khổ nói: "Cậu đoán không sai."
"Từ lúc đó tôi liền nhận ra cô nàng này có cái gì đó không đúng lắm. Mặc dù tôi có thích cậu thật, nhưng đó là thứ tình cảm do năm tháng vung đắp. Tôi cho rằng chúng ta có phần gần gũi này thì không cần phải yêu nồng nhiệt mới có thể kết hôn. Nhưng tôi vẫn có thể nhận ra cậu thích anh ta. Có lẽ cậu với anh ta không hợp để sống chung, nhưng tôi tôn trọng quyết định của cậu. Trừ khi cậu muốn, còn không thì tôi sẽ không ép buộc cậu. Dần dần tôi ngẫm lại có những điều không hợp lý lắm từ những lời cô nàng nói. Cô nàng luôn nói một nửa, để lại một nửa. Thật thật giả giả lại đều hướng tôi nghĩ đến mặt xấu của sự việc."
Thịnh Nhan Tuyền im lặng nghe, bả vai đang căng lên dần hạ xuống. Nhưng đó không phải biểu hiện của sự suy sụp mà là nhẹ nhỏm. Cô lại cắm một miếng kiwi lên. Kiwi vừa ngọt vừa chua, hương thơm thanh đạm. Cái loại quả này bình thường có thấy cô cũng không dám mua. Giờ ngẫm lại thì thấy đúng là tiền nào của nấy, bảo sao nó không mắc như vậy.
Khương mẹ thấy cô ăn đến vui vẻ thì biết không sao nữa rồi. Sau đó bà đứng lên đi nấu cơm nhưng cũng không quên dặn: "Đừng ăn nhiều quá."
"A! Con biết rồi mẹ."
Thịnh Nhan Tuyền giật mình một cái rồi theo bản năng đáp lại.
Nhưng cô lại quên mất cô đang nói chuyện điện thoại.