Thầy Trả Nổi Không

Chương 25: C25



Tiêu Chiến không ngờ rằng tới tận buổi tối, Ninh Dương vẫn còn ở nhà anh, còn cùng cả nhà ăn bữa tối. Ăn tối xong, lúc Ninh Dương định về ba Tiêu lại bắt Tiêu Doanh vào gọi Tiêu Chiến đã sớm chui vào phòng đọc sách ra ngoài phòng khách:

- Tiễn khách đi, đừng thoáng cái lại chui vào phòng. Chẳng ra thể thống gì!

Tiêu Chiến thật không hiểu ba Tiêu làm thế làm gì? Càng không hiểu được Ninh Dương làm cách nào lấy lòng được ba anh. Nhưng Tiêu Chiến không bận tâm, nếu đã không hiểu được thì không cần phí sức, tiễn thẳng là xong.

Tiêu Chiến cùng Ninh Dương đi ra ngoài, anh dừng lại ở trước cổng định đợi hắn bước ra ngoài thì liền đóng cổng lại, Ninh Dương lại nắm lấy cổ tay anh, nói:

- Ba em nói anh dẫn em ra ngoài đi dạo chút, ở trong nhà nhiều bí bách.

Tiêu Chiến rút tay lại, quả thật ba anh có thể cho phép anh đi với Ninh Dương, anh cũng không do dự, lâu rồi không ra ngoài, có cơ hội chẳng cần bỏ qua.

Tiêu Chiến không thèm để ý đến Ninh Dương, tự mình đi vào một cái siêu thị mini, vào nhà vệ sinh rửa sạch cổ tay rồi mới đi ra, chọn chút đồ rồi thanh toán. Ninh Dương muốn thanh toán liền bị anh gạt phắt ra. Đến lúc Ninh Dương muốn cầm giúp đồ, Tiêu Chiến cũng không nể mặt tránh ra, đi nhanh ra ngoài.

Ninh Dương không phải là kẻ kiên nhẫn, ngoài Tiêu Chiến ra thì chưa có ai đối xử với hắn như vậy. Tuy hắn học vấn không cao, nhưng ngoại hình rất ổn, chỉ cao hơi Tiêu Chiến một chút nhưng cơ bắp rất rắn chắc, khuôn mặt cũng ưa nhìn, gia đình khá giả. Trước kia Ninh Dương lông bông, dẫn người đi đánh nhau khắp nơi, sau này bị ba hắn đánh cho một trận nhừ tử, cắt hết trợ cấp rồi bắt hắn đi học một cái nghề. Sau này vào xưởng cơ khí của ba Tiêu học việc, rất được lòng ba Tiêu.

Ninh Dương kiêu căng, chỉ mới trải qua có vài lần yêu đương, cô nào cũng say hắn như điếu đổ, Tiêu Chiến lại cố tình khiêu chiến cảm giác chinh phục của hắn. Nhưng khinh miệt hắn đến mức này, Tiêu Chiến làm hắn bắt đầu cực kì giận dữ vì cảm thấy bị sỉ nhục.

Ninh Dương kéo giật Tiêu Chiến lại, hung hăng bóp chặt tay Tiêu Chiến, gằn giọng:

- Em cho rằng tôi không dám làm gì em?

Tiêu Chiến ghét bỏ: "Phiền anh buông tay ra, da tôi hơi nhạy cảm, dùng chất tẩy rửa nhiều không tốt!"

- Em chê tôi bẩn? Ha ha, cái thằng nhãi em thích đó sạch lắm à? Em còn tự cho rằng mình thanh cao lắm, không phải vẫn cùng nó làm mấy thứ ghê tởm hay sao?

Tiêu Chiến nghiêng đầu: "Không diễn nữa?"

Ninh Dương dùng sức mạnh làm Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, hắn lại không để ý đến, chỉ như phát điên mà lớn tiếng:

- Tôi thích em, em còn không biết điều. Trước nay thứ gì tôi thích tôi đều tranh đến cùng, thằng vô dụng kia tôi lại càng không ngán. Nếu tôi không giành được, thì trước khi người khác có được tôi sẽ phá nát. Em nhớ lấy. Đừng không nghe lời nữa, người bị hủy hoại chính là em.

Tiêu Chiến nắm chặt đồ trong tay, kiềm chế, nhìn chằm chằm tên thần kinh trước mặt, cảm thán trong lòng, ba hắn cả đời luôn tự cho mình thật biết cách nhìn người, cuối cùng lại gán ghép con trai với một thằng điên.

- Những lời anh nói tôi đã ghi nhớ rồi. Bây giờ anh buông tay tôi ra được chưa?

Ninh Dương cảm thấy Tiêu Chiến đã có chút lung lay vì lời hắn nói, không tiếp tục khó dễ, yên lặng đưa Tiêu Chiến về nhà, một câu cũng không nói nữa.

Tiêu Chiến nhìn Ninh Dương qua cổng sắt, khẽ nghiêng đầu cười một cái.

Ba Tiêu thấy Tiêu Chiến đi về còn có vẻ tươi tỉnh hơn, càng tin tưởng rằng Tiêu Chiến là bị Vương Nhất Bác dụ dỗ, chỉ cần một người thay thế đủ tốt, sẽ làm anh không qua lại với cậu nữa.

Tiêu Chiến không để ý những ảo tưởng vớ vẩn của bất cứ ai về anh, nhẹ chân đi về phòng khóa trái cửa lại. Anh vừa nằm xuống giường một lúc, có người lại nhắn tin đến:

- Tiêu Chiến, anh ngủ chưa?

Tiêu Chiến cười cười, ý cười cuối cùng cũng xuất hiện ở đáy mắt, long lanh trong bóng tối:

- Ơi, anh đây.


Vương Nhất Bác nhập mãi mới nhắn sang được một tin:

- Anh hôm nay ổn chứ? Ba anh có ép buộc gì anh không? Có đánh anh không?

Tiêu Chiến bật cười thành tiếng, mỗi ngày đều phải hỏi cái này nha:

- Không đâu, ông ấy chỉ dẫn một tên chướng mắt về nhà. Anh cũng chẳng quan tâm lắm.

Vương Nhất Bác cứ nhập rồi lại xóa, cuối cùng lại nói sang chuyện khác, Tiêu Chiến nhắc nhở cậu phải chú ý học hành, bên anh không cần lo quá anh có thể tự đối phó được.

Hai người chúc ngủ ngon đi ngủ rồi, Tiêu Chiến nằm đọc lại những tin nhắn vừa gửi, đọc đi đọc kĩ càng thì thấy không đúng lắm, sao anh lại cảm thấy bé con của anh hôm nay đặc biệt bất an, nhắn tin mấy hôm trước cũng không cứng ngắc như thế này. Tiêu Chiến suy nghĩ mãi không ra lý do, không yên lòng nhắn tin nhắc nhở Vương Nhất Bác thêm một lần, không cần lo lắng quá, tập trung học hành.

Cho dù anh có nhắc nhở nhiều đến mức nào, Vương Nhất Bác vẫn không thể vơi đi lo lắng, tần suất lái xe bốn tiếng đồng hồ đến trước cửa nhà anh ngày càng tăng. Mộc Trịnh đến tìm Vương Nhất Bác mấy lần, thấy đàn anh cứ ngẩn ngơ liền biết có biến rồi:

- Anh Nhất Bác, sao vậy. Mấy ngày nay trông anh cứ buồn buồn, thi không tốt sao?

Vương Nhất Bác lắc đầu, thi rất tốt, kiến thức trong bài thi đều biết. Cho dù cả đêm hôm trước không ngủ vẫn làm được bài.

Mộc Trịnh lo lắng: "Thế anh làm sao? Anh kể đi xem em giúp được gì không?"

Vương Nhất Bác do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Ba mẹ người kia phản đối chuyện chúng tôi quen nhau. Phải làm sao họ mới chấp thuận chứ?

Mộc Trịnh nhíu mày cố gắng suy nghĩ, độc thân hơn hai mươi năm như cậu lại phải cho lời khuyên vấn đề này nha:

- Vì sao họ phản đối mới được chứ? Anh Nhất Bác ưu tú như thế này, biết bao nhà thèm muốn có một cậu con rể vừa cao đẹp có học thức như anh còn chẳng được. Đi đâu kiếm ra người tốt hơn mà phản đối, bị ngốc hả?

Vương Nhất Bác chán nản, họ căn bản không để ý con người cậu như thế nào, họ chỉ để ý ba cậu là ai mà thôi.

- Không phải, thôi nói cậu cũng không hiểu.

- Ba mẹ nào chẳng coi hạnh phúc con cái là hàng đầu! Chỉ cần con gái họ thích anh, anh tốt với con họ sợ gì không thuyết phục được. Anh thử tặng quà lấy lòng xem, nịnh ngọt vài câu, qua mấy hôm rồi cũng sẽ chấp nhận thôi.

Vương Nhất Bác xua tay với Mộc Trịnh, nhưng trong lòng khẽ động, quả thật nghĩ đến những lời Mộc Trịnh vừa nói, quyết định buổi tối đi siêu thị mua quà tặng. May là Quân Nhất vừa trả tiền cho cậu nên có thể mua vài món đắt tiền.

Đêm hôm ấy, Tiêu Chiến chờ mãi không thấy Vương Nhất Bác nhắn tin nói chuyện với anh, gọi vài câu cũng không thấy trả lời. Tới tận lúc anh thiu thiu ngủ rồi, điện thoại bên cạnh rung lên liên tục, anh mắt nhắm mắt mở mở ra xem, là Vương Nhất Bác nhắn tin cho anh:

- Anh, em bảo anh đừng giận.

Tiêu Chiến nhíu mày: "Ừ? Làm sao? "

- Em đang ở ngõ nhỏ gần nhà anh. Anh có ra đây được không anh?

Tiêu Chiến bật thẳng người dậy, trái tim đập điên cuồng nhìn lại thời gian trên điện thoại: "Em dở hơi hả? Hai giờ sáng, em không ngủ còn đi đến đây. Đợi một chút, kiếm chỗ sáng mà đứng, nghe chưa?"

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ. Tiêu Chiến xuống giường mặc vội áo dài, mở cửa lách ra ngoài. Cổng ba anh đã khóa rồi, lúc anh đi về cũng không mang chùm chìa khóa nhà về. Bây giờ tìm chìa khóa của ba Tiêu Chiến sợ bị phát hiện, nên anh quyết định trèo tường.

Vương Nhất Bác đứng đợi một lúc, hơi sợ sợ. Thị trấn nhà Tiêu Chiến không như ở chỗ nhà bọn họ ở thành phố, ở đây trời vừa tối đã không có người ra ngoài rồi. Tiêu Chiến gọi điện tới, Vương Nhất Bác nhìn ngó khắp nơi chỉ chỗ cậu đứng cho anh.


Qua mấy phút, Vương Nhất Bác thấy một người gầy gầy cao cao đang chạy nhanh về phía cậu. Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn, cảm nhận được trên mặt lành lạnh mới phát hiện ra, cậu nhớ anh tới khóc luôn rồi.

Tiêu Chiến đến trước mặt Vương Nhất Bác, thở hồng hộc, thở xong vốn muốn mắng vài câu. Bắt gặp đôi mắt ầng ậng nước của cậu lại chẳng nói được lời nào, đưa tay lên ôm mặt, vuốt ve khẽ lau đi nước mắt trên mặt cậu.

- Nhóc con không nghe lời.

Vương Nhất Bác đứng lên, ôm Tiêu Chiến đặt anh ngồi lên xe máy, ghì chặt anh trong lồng ngực cúi xuống hôn.

Nỗi nhớ quả thật khiến con người ta phát điên.

Ôm anh trong tay rồi, vẫn cảm thấy trái tim nhức nhối không chịu nổi. Nụ hôn của Vương Nhất Bác có phần đau khổ, mang theo hoảng loạn khi bị cướp đi thứ trân quý nhất.

Tiêu Chiến hiểu, nhóc con của anh vẫn còn là cậu bé, đột nhiên không thấy anh sẽ sợ hãi bao nhiêu. Trước mặt người khác có thể luôn là một người lạnh lùng cao ngạo, không có gì có thể làm cậu quan tâm, chỉ khi ở trước mặt anh mới cười, mới khóc, mới lộ ra khát khao gần gũi, hoàn toàn dựa dẫm vào anh, cần anh.

Anh để mặc cho cậu dày vò đôi môi anh, chỉ dịu dàng xoa nhẹ lưng cậu an ủi.

Anh ở đây rồi.

Một lúc rất lâu, nụ hôn mới nhẹ nhàng xuống, Vương Nhất Bác rời ra rồi vùi mặt vào cổ Tiêu Chiến ôm thật chặt. Cảm giác như vừa từ vực thẳm ngoi lên, hơi ấm này làm cho mọi đau khổ đều tan biến. Vương Nhất Bác thì thầm:

- Anh ấm quá.

Tiêu Chiến tựa cằm trên vai Vương Nhất Bác, đột nhiên có ý muốn cùng nhau đi, bỏ lại tất cả đau khổ, nhưng anh không thể. Có trời mới biết, Tiêu Chiến anh tham luyến con người này bao nhiêu, nhiều tới mức chính anh sợ hãi chính mình. Anh vuốt tóc cậu, dằn xuống những ý nghĩ điên loạn không ngừng bật ra trong đầu, yên lặng thật lâu.

Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến, thấy anh khẽ hít sâu một cái thì giật mình nhìn xuống, tay anh bị xước đỏ lên rồi, cậu lo lắng nâng lên trước ánh sáng nhìn cho rõ, đau lòng hỏi:

- Tay anh sao đây? Xước hết ra rồi. Ơ, anh còn đi chân trần ra đây, sao anh không đi dép vào hả???

Anh bất lực cười: "Đại ca, em trèo tường ra, tay xước có chút xíu là bình thường mà."

- Em xin lỗi, không báo trước mà lại bắt anh đi ra giờ này.

Tiêu Chiến ghé vào hôn hôn lên má Vương Nhất Bác an ủi: "Không sao, em gọi anh ra lúc nào thì anh trốn ra lúc đấy. Này có đáng gì đâu."

Vương Nhất Bác lại vui vẻ lên, mang đồ cậu mang đến ra khoe anh:

- Em mua chút đồ biếu ba mẹ anh, anh lựa lựa thời điểm họ vui đưa giúp em nhé. Còn nữa, em mang laptop cho anh, em nghĩ anh cần mà lúc anh về lại không mang theo.

Cậu Vương quả thật rất tri kỉ, biết anh cần thứ gì nhất mà mang cho anh. Còn quà cáp kia, haizZ.

Tiêu Chiến không dám nói thật cho Vương Nhất Bác biết là ba mẹ anh khó nói chuyện như thế nào, bây giờ có đưa đồ đến sợ ba anh sẽ quăng vỡ ném đi ngay lập tức.

Vương Nhất Bác ngây thơ đưa đồ xong còn vui vẻ hớn hở ôm ôm Tiêu Chiến mãi mới chịu buông cho anh về nhà. Anh định nhảy xuống thì cậu đã giữ lại, cởi giày ra định mang cho anh, Tiêu Chiến liền từ chối:

- Em hâm hả? Xong em đi gì về?


Vương Nhất Bác nghĩ một lúc, lột tất ra, vừa đeo vào cho anh vừa lải nhải:

- Thế này cho đỡ đau chân là được chứ?

Tiêu Chiến cười tít mắt nhìn Vương Nhất Bác đang nắm lấy bàn chân mình: "Được rồi."

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đến chỗ tường anh trèo lên, ôm ngang anh đỡ lên để anh dễ dàng trèo qua, miệng không ngừng nhắc nhở, cẩn thận chút, cẩn thận chút. Tiêu Chiến bị lải nhải bên tai tới mức hoảng lên rồi, anh trèo tường vào nhà chứ có phải là đi chiến trường đâu hả?

Vương Nhất Bác cố gắng đưa cái túi đồ cho anh, đợi anh đỡ được rồi mới nói: "Anh vào nhà đi nhé, vào an toàn rồi thì nhắn cho em, cẩn thận đó nha."

Hai người, hai bên bức tường, nhưng trái tim lại cùng nhịp đập, chỉ cần biết được người kia đang ở gần đây, liền cảm thấy tất cả đau khổ chẳng là gì cả.

Tiêu Chiến an toàn lẻn được về phòng, kéo rèm cửa sổ nhìn ra, vẫn thấy Vương Nhất Bác đứng bên ngoài tường kia, cúi đầu nhìn điện thoại. Anh vội nhắn tin cho cậu:

" Em kiếm chỗ ngủ đi, sáng mai hẵng về, đừng đi lại ban đêm như vậy."

Vương Nhất Bác ngay lập tức nhắn lại: "Nghe anh. Anh ngủ đi, yên tâm."

Tiêu Chiến nhìn theo Vương Nhất Bác đi khuất rồi. Anh không ngủ lại được, mở đồ cậu mang đến xem. Có rượu vang chắc là muốn biếu ba anh, mỹ phẩm cho mẹ anh, còn có thịt bò? Tiêu Chiến buồn cười, không biết là cậu Vương được ai tư vấn.

Vừa cười nước mắt lại chảy ra, trong lòng rất đau, cậu nhóc của anh lương thiện như thế, người ta lại cứ cố tình làm tổn thương, đơm đặt, mỉa mai, nhục mạ cậu. Cậu rõ ràng trong sáng sạch sẽ như thế lại phải chịu bao nhiêu lời cay độc nhơ bẩn.

Tiêu Chiến đóng lại hộp quà tặng, đem tất cả trân trọng giấu sâu vào trong tủ quần áo. Trong bóng tối, đôi mắt hạnh nhân lóe lên một tia tàn độc rồi vụt mất. Đêm đen vẫn lặng im mà nguy hiểm như chính bản thân nó.

Mấy ngày sau, Tiêu Chiến không hề có ý định mang đồ Vương Nhất Bác mang đến đưa ra trước mặt ba mẹ Tiêu. Trước mặt người nhà, Tiêu Chiến có vẻ bình tĩnh hơn trước, đối với Ninh Dương đến nhà chơi còn có thể qua loa nói vài câu, mọi người đều cho đó là chuyện tốt. Khó có được, buổi chiều hôm ấy ba Tiêu tâm bình khí hòa nói với Tiêu Chiến:

- Ninh Dương xin ba cho phép dẫn con ra ngoài chơi, ba đồng ý rồi, chuẩn bị một chút nó qua đón rồi đi đi.

Tiêu Chiến trong lòng dâng lên khó chịu phát điên: "Cũng chẳng hỏi con có muốn đi không? Con là con chó, muốn dắt ra ngoài đi dạo là dắt được à?"

- Mày nói chuyện kiểu gì đấy? Mày lại được nước lấn tới đấy hả?

Tiêu Chiến đầu đau muốn nứt ra đứng dậy đối mặt với ba: "Là ai được nước lấn tới, con càng nghe lời ba, ba càng coi con chẳng ra gì. Con không phải là con rối mà ba muốn sắp đặt thế nào thì sắp đặt, sắp đặt con vào một đống phân con cũng phải ngồi yên!"

Ba Tiêu mặt mũi đỏ gay vung tay tát mạnh Tiêu Chiến một cái, đầu anh va vào tường kêu một tiếng vang dội. Ba Tiêu chỉ tay mắng chửi:

- Mày giỏi lắm, mày chọn một thằng không ra gì còn dám nói tao!


Tiêu Chiến gào lên: "Em ấy có gì mà không ra gì!?"

Mẹ Tiêu thấy hai ba con to tiếng vội chạy vào can ngăn ba Tiêu đang định đến đánh Tiêu Chiến nữa, ba Tiêu giận mấy cả lí trí, la lối: "Đấy bà xem, nuôi nó lớn đến từng này, nó vì thằng con của thằng buôn bán mại dâm mà gào lên với tôi. Tao có lỗi với mày hả Chiến? Còn tưởng là cho ăn học thì biết suy nghĩ, cuối cùng không bằng súc sinh!!"

Tiêu Chiến nhắm chặt mắt, ba anh vạn lần chửi mắng vẫn là nói Vương Nhất Bác là con của một người buôn bán mại dâm, ngoài thứ đó ra ba không biết gì cả. Nhưng anh lại là do ông sinh ra.

Mẹ Tiêu đẩy ba Tiêu ra ngoài rồi quay lại trách móc Tiêu Chiến: "Sao lại không nghe lời rồi, cãi nhau với ba!"

Tiêu Chiến không trả lời.

Mẹ Tiêu lại nói, gần như là van lơn: "Con xem ngày nào cũng không yên ổn thế thế này, nhiều lúc ngột ngạt quá mẹ muốn chết quách đi cho xong. Con đừng đối nghịch với ba nữa. Con còn trẻ quá, cảm thấy tình yêu là tất cả, mẹ tha thứ cho con, nhưng mà thằng nhóc đó quan trọng hơn gia đình của chúng ta sao?"

Mẹ Tiêu dừng lại một chút rồi khóc nấc lên: "Bao năm sinh thành dưỡng dục lại không bằng một đứa con trai hay sao? Coi như là mẹ cầu xin con được không? Con..."

Tiêu Chiến ôm đầu, ngồi gục xuống khóc nấc lên. Mẹ Tiêu ôm mặt chạy ra ngoài. Cơn đau đầu làm Tiêu Chiến phát điên, những câu nói trong đầu không ngừng quay cuồng, anh vội vàng đứng dậy tìm điện thoại muốn gọi cho Vương Nhất Bác. Tìm được rồi lại không muốn gọi nữa.


Tiêu Chiến thả rơi điện thoại xuống đất, lảo đảo đi vào phòng tắm, nước mắt đã khô, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Vương Nhất Bác đã làm gì sai, tại sao lại mắng em ấy, tại sao lại mắng em ấy chứ?"

Một giọng nói lạ lùng sắc lạnh trả lời như dao cứa vào thớ thịt, thì thầm: "Chính vì mày, chính vì gặp mày, chính vì yêu mày. Tiêu Chiến, mày chính là đồ xui xẻo."

Tiêu Chiến đứng trước gương nhìn gương mặt đối diện nở nụ cười méo mó như quỷ dữ. Hình bóng trong gương cùng lúc bật cười: "Đúng vậy, quỷ xui xẻo, ai dính vào mày đều đau khổ. Cút đi!!"

Tiêu Chiến giam mình trong phòng đến nửa đêm. Trong bóng tối điện thoại sáng lên mấy lần, anh nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình, đột nhiên cảm giác ánh sáng điện thoại như là ánh sáng nhân thế lọt xuống địa ngục.

Điện thoại lại sáng lên lần nữa, lần này anh bắt máy, bên kia vang lên âm thanh trầm trầm, êm tai như một khúc nhạc của thiên đường:

- Anh ơi, sao nay em gọi mãi anh mới nghe vậy? Hôm nay anh có ổn không?

Thực lòng Tiêu Chiến muốn nói rằng anh không ổn, em đến mang anh đi có được không? Anh thật sự chịu không nổi nữa rồi.

Nước mắt rơi xuống, giàn giụa, lập tức làm ngạt mũi anh. Vương Nhất Bác nghe được hoảng lên, giọng nói khản đặc: "Anh khóc à? Anh lại bị đánh hả anh? Anh mang quà em biếu ra ba anh giận ra đánh anh hả? Em xin lỗi, anh đừng khóc. Em không ôm anh được nên xin anh đứng khóc có được không?"

Tiêu Chiến nghe vậy càng khóc to hơn, bụng đau đến quặn thắt, anh ghì chặt lấy bụng đau đớn khóc.

Vương Nhất Bác siết chặt điện thoại, nước mắt không tiếng động rơi xuống: "Tiêu Chiến, anh sao vậy, anh bị sao thế? Ba đánh anh đau quá hả? Anh đợi em, em đến ngay nhé, anh đừng khóc, anh ơi. Lỗi tại em, không biết thân biết phận còn đòi tặng quà gì nữa, em xin lỗi."

Tiêu Chiến nghẹn ngào: "Em đừng đến, anh không sao, không phải tại em đâu. Anh chưa mang đồ em đem tới cho ba mẹ anh xem."

Vương Nhất Bác vội nói: "Vậy anh đừng mang ra nữa nhé. Cũng đừng chống đối lại ba anh quá."

Tiêu Chiến khóc mệt lả đi bên gối, hai người cùng im lặng thật lâu, nhưng không ai có ý định tắt máy. Tiêu Chiến đột nhiên hỏi:

- Vương Nhất Bác, em thấy yêu anh có phải khổ quá rồi không?

Khổ quá mệt quá, hay là bỏ đi em. Anh nghĩ thế, lại chẳng nói được lên lời, kiệt sức nhắm mắt lại.

Vương Nhất Bác bên kia không biết gì, nhẹ nhàng dỗ dành: "Khổ gì chứ, anh hâm hả? Anh cứ bình tĩnh thuyết phục ba anh, đừng vội vàng em đợi được mà. Đừng để bị đánh nhé, đau lòng chết em."

Miệng Tiêu Chiến cười cười, nhưng trong lòng càng đau. Đầu càng hỗn loạn, ngày càng nhiều những âm thanh nguyền rủa chửi bới.

Tiêu Chiến mày mới là rác rưởi, từ ba năm trước chính là mày dơ bẩn mà không biết xấu hổ lôi kéo Vương Nhất Bác vào vũng lầy này.

Chính mày là người gây ra đau khổ cho cậu bé mười bảy tuổi đó lại luôn đổ lỗi cho người khác, tham lam ích kỉ đến ghê tởm.

Buông tha Vương Nhất Bác đi!

Mày chính là cội nguồn của mọi đau đớn, chết đi, mọi người sẽ đều vui vẻ!

Tiêu Chiến nghe loáng thoáng thấy có người chúc ngủ ngon, nghe thấy chính mình dường như đáp lại. Sau đó cái gì cũng không biết nữa.

Dường như sâu thẳm trong tâm hồn, Tiêu Chiến đã có một quyết định. Mấy ngày sau đó anh như người mất hồn, thật sự giống một con bút bê vô tri vô giác, chỉ biết chuyển động nhưng không nói chuyện, giường như đang ở một thế giới khác vậy. Ba mẹ Tiêu nói gì anh đều nghe lời, đến mức ba anh bảo anh ra ngoài với Ninh Dương anh cũng không phản đối.

Duy chỉ có ba Tiêu thấy anh lầm lì không nói chuyện, vẫn thường khó chịu mắng chửi anh vài câu anh không phản ứng liền chuyển sang mắng Vương Nhất Bác. Chỉ có những lúc như thế, Tiêu Chiến mới có chút biểu cảm, lông mày khẽ nhíu đưa tay lên xoa ngực.

Cổ họng tanh nồng lại không có một câu phản bác nào.

Trong lúc mơ màng, lúc tỉnh lúc mơ, anh cũng chợt nhận ra, mấy ngày nay Vương Nhất Bác không gọi điện cho anh nữa.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~