Thầy Trả Nổi Không

Chương 41: C41



Cho dù Vương Nhất Bác đã nói rằng không cần lo lắng, nhưng trong lòng Tiêu Chiến vẫn nóng như lửa đốt, trên đường đi anh liên tục giục bác tài xế đi nhanh lên nhanh lên.

Chỉ là chạy hộc tốc đến, phổi đau muốn đứt ra, Tiêu Chiến lại không gặp được người anh muốn gặp. Anh nhìn thấy vẻ mặt Quân Nhất như vậy, cảm thấy chính mình như rơi xuống vực thẳm. Tiêu Chiến sợ hãi tới mức không khống chế được biểu cảm, run rẩy đến gần Quân Nhất, lạc giọng hỏi:

- Nhất Bác đâu? Em ấy đâu rồi?

Quân Nhất chảy nước mắt: "Đang...đang cấp cứu. Lúc đến còn bình thường, xong rồi tự dưng em ấy hôn mê, bác sĩ bảo bị ngộ độc, chảy máu nội tạng rồi. Huhu, Tiêu Chiến à, tôi xin lỗi."

Tiêu Chiến không biết tại sao đang yên đang lành tự dưng lại phải đi bệnh việc cấp cứu, giữa mùa hè mà chân tay anh cứ như bị ngâm đá, lạnh buốt. Trong lúc anh chưa kịp thích ứng với tình cảnh hoang mang hiện tại, y tá xuất hiện, hỏi hai người:

- Người giám hộ của Vương Nhất Bác đến chưa?

Tiêu Chiến vuốt mạnh mặt, quay người nói: "Đến rồi."

Y tá nói: "Đến đây làm thủ tục nhập viện và kí giấy mổ đi."

Tiêu Chiến đi theo y tá, không nhịn được hỏi: "Tình trạng của Vương Nhất Bác thế nào ạ?"

Y tá đi đến bàn, lấy bút đưa cho Tiêu Chiến ký, nói: "Hơi nặng một chút, nhưng cũng không phải rất nguy kịch. Có điều trường hợp như cậu ấy ở chỗ này có hơi hiếm, không biết có thể xử lý không, nếu không phải chuyển lên tuyến trên."

Tiêu Chiến đưa lại bút cho y tá, cúi đầu cảm ơn.

- Cậu chuẩn bị chút đồ dùng cho bệnh nhân, sau cấp cứu sẽ chuyển sang phòng hồi sức.

Tiêu Chiến lại cảm ơn một lần nữa, kiệt sức quay lại trước cửa phòng cấp cứu, ngồi xuống cạnh Quân Nhất, thở dài hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

Ba tiếng trước, Quân Nhất đang đi ăn cơm trưa thì Vương Nhất Bác gọi đến nháo một trận. Quân Nhất bảo Vương Nhất Bác đến phòng thí nghiệm riêng của anh ta đợi, nói rằng có chuyện muốn nói. Vương Nhất Bác vốn không quan tâm tới cái chuyện muốn nói kia của Quân Nhất, chỉ thực sự muốn oánh cho anh ta một cái, vậy là đến thật.

Quân Nhất vẫn vậy, rất thích dẫn dắt theo người mới. Bình thường anh ta rất cẩn thận, nhưng mà số trời trớ trêu. Hôm nay Quân Nhất ra ngoài ăn cơm, đã nhắc nhở người mới trong phòng thí nghiệm cẩn thận, trong lúc anh đi khỏi không được nghịch ngợm lung tung. Quân Nhất tung tăng đi ăn cơm, chưa ăn được mấy miếng, lại thấy Vương Nhất Bác gọi đến:

- Anh đang ở đâu? Phòng thí nghiệm của anh cháy rồi!!!

Quân Nhất đứng bật dậy: "Cháy á! Bên trong còn có người. Em gọi cứu hỏa đi."

- Anh gọi đi.

Vương Nhất Bác nói rồi liền cúp máy, Quân Nhất gọi điện báo cháy lẫn cấp cứu xong, vừa chạy về vừa gọi điện cho cậu, nhưng cậu không bắt máy. Lúc Quân Nhất về tới nơi, Vương Nhất Bác đã mang được hai người sớm bất tỉnh từ trong phòng thí nghiệm ra, đang được vây quanh bởi một đống người.

Quân Nhất kể đến đây lại khóc thút thít lên: "Bác sĩ bảo là cậu ấy hít phải một lượng lớn hơi hóa chất, lại hoạt động nhiều làm hóa chất đi khắp cơ thể, dẫn tới hôn mê. Hai người kia được cậu ấy cứu ra, tuy ở trong đấy lâu hơn, nhưng lại bị nhẹ hơn cậu ấy. Cậu ấy cứu hai người họ, còn bị bỏng ở chân. Là tại tôi bất cẩn. Tại tôi tự dưng lại gọi cậu ấy tới."

Tiêu Chiến trượt người trên ghế đợi, thất thần, tại ai chứ? Tại sao đột nhiên lại giận dỗi vì một chuyện vớ vẩn, đã hứa ở bên nhau một ngày, lại đuổi em ấy về phòng. Nếu không phải vì anh đột nhiên giở chứng trẻ con, cậu có thể đã không tới đó, bây giờ cũng không phải ở bên trong kia.

Anh sợ hãi đến run rẩy, nếu như em có làm sao, anh sống thế nào được đây...

Tiêu Chiến đưa tay lên che mắt, nghẹn ngào nói: "Anh báo cho ba mẹ Nhất Bác chưa?"


- Tôi báo rồi. Bọn họ đang tới rồi.

Ba mẹ Vương đến rồi, mẹ Vương khóc lóc một hồi. Tiêu Chiến lại chẳng biết dùng tư cách gì an ủi, chỉ có thể nhường ghế cho ba mẹ, đứng ở một bên, hai mắt đỏ sọng, nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng cấp cứu. Cứ như vậy, đứng đợi cả một giờ.

Gần 5 giờ chiều, Vương Nhất Bác mới được đẩy ra, khuôn mặt tái nhợt nhắm nghiền mắt. Mẹ Vương vừa khóc vừa chạy lại, bám vào thành giường run rẩy gọi tên cậu. Tiêu Chiến cảm thấy không thể thở được, hai mắt bị nước mắt làm cho mờ đi, anh loạn xạ lau, vô thức tiến lại gần, trước mặt mẹ Vương cảm giác tội lỗi dâng lên nên không dám lại gần cậu. Lồng ngực đau đến không thở được.

Y tá cùng bác sĩ vừa đẩy giường bệnh, vừa an ủi: "Không sao rồi, qua nguy hiểm rồi. Đưa cậu ấy về phòng hồi sức. Người giám hộ làm thủ tục nhập viện chưa?"

Tiêu Chiến nhanh chóng trả lời. Bác sĩ bảo anh đi theo. Tiêu Chiến nhìn theo mọi người đẩy giường Vương Nhất Bác đi xa, hít sâu đi theo bác sĩ.

- Cậu biết đấy, hóa chất có chút nguy hiểm.

Tiêu Chiến mở to mắt lo lắng gật đầu.

Bác sĩ ngày ngày đối mặt với sống chết, nhìn thấy người trẻ tuổi gặp chuyện không may vẫn không nhịn được khó chịu: "Vết bỏng không đáng lo lắm, hiện giờ ngộ độc cũng đã được kiểm xoát rồi. Có điều cổ họng cậu ấy bị tổn thương, sưng to như vậy, sẽ không nói được trong một thời gian."

- Chỉ một thời gian thôi, sau này khỏi rồi vẫn nói được chứ ạ?

- Ừm. Vẫn có thể nói, chỉ là mắt cậu ấy, tôi chưa kiểm tra kĩ được, nhưng sợ là cũng không nhìn thấy được...một thời gian.

Tiêu Chiến im lặng một lúc lâu, cười: "Chỉ một thời gian thôi đúng không ạ? Có thể khỏi đúng không ạ!?"

Bác sĩ nhìn mặt Tiêu Chiến, thở dài: "Cậu nên chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất là cậu ấy không nhìn lại được. Chúng tôi chưa xác định được tổn thương đến mức nào nên chưa cho cậu được một câu trả lời chính xác. Đợi mấy ngày nữa xem sao."

Tiêu Chiến cúi gằm mặt, nhưng mà anh cao quá, bác sĩ vẫn nhìn thấy được những giọt nước mắt của anh không giữ nổi trong hốc mắt, đua nhau nhỏ xuống nền nhà.

- Cũng đừng lo lắng quá. Người tốt mà, sẽ ổn thôi. Nếu cậu ấy chỉ đến muộn một chút, hai đứa nhóc kia không cứu được nữa rồi.

Bác sĩ nói xong vỗ vai Tiêu Chiến rồi đi mất, anh đứng đó thêm một lúc, điều chỉnh cảm xúc một lát rồi đi tìm phòng của Vương Nhất Bác. Lúc anh đến, ba mẹ Vương cũng đang nói chuyện với bác sĩ. Nhân lúc không ai để ý, Tiêu Chiến cứ như vậy đứng nhìn Vương Nhất Bác chằm chằm, ước gì tất cả chuyện vừa rồi chỉ là ác mộng mà thôi, chỉ cần anh tỉnh dậy thì sẽ biến mất.

Người nhà của hai người được cứu kia đi đến thăm Vương Nhất Bác, cảm ơn ba mẹ Vương vì con trai của hai người đã cứu con cái của họ. Quân Nhất thần người ngồi ở một góc, vẫn đang bị tự trách cùng hối hận giày vò.

Tiêu Chiến thở dài, đi đến đứng cạnh giường Vương Nhất Bác, nhỏ giọng gọi:

- Nhất Bác ơi, Nhất Bác. Anh đến để đón em về nhà đây. Em lại lừa anh, bác sĩ bảo em không về được. Nhưng mà đừng lo, anh ở đây với em này.

Vương Đạt cùng vợ đi đến. Hắn nhìn thấy Tiêu Chiến, khẽ gật đầu, lại gần nhòm mặt em trai một lúc, nói đùa: "Lúc này không quậy không phá, nhìn ngoan ghê này mẹ."

Mẹ Vương liền đánh con trai lớn mấy cái. Vương Đạt ôm tay, cười: "Mẹ đừng lo, con hỏi bác sĩ rồi. Bác sĩ bảo em trai sức đề kháng tốt, sẽ nhanh khỏi thôi. Ba mẹ nên đi ăn cơm trưa thôi, mau đi ăn cơm thôi!"

Ba Vương bình thường lạnh lùng, nhưng đối với con trai nhỏ luôn có khát khao thân cận, hơi không muốn rời đi. Bình thường cãi nhau đến mức đánh con, cơn tức qua đi thì lại hối hận rất lâu. Bây giờ nhìn thấy Nhất Bác nằm đó, ba Vương rất khó chịu, nghe thấy Vương Đạt cười, nhíu mày lườm hắn ta một cái.

Tấm lòng cha mẹ, lúc nào chẳng đau cho con.

Vương Đạt thở dài: "Ba mẹ, hai người cũng không thể không ăn cơm mà. Ở đây cũng có người chăm sóc cho em trai con rồi mà."


Mẹ Vương đã để ý tới Tiêu Chiến từ lâu, cứ chốc một lại có y tá hay bác sĩ gì đó vào gọi người giám hộ của Vương Nhất Bác tới lấy thuốc, tới kí cái này, tới nhận quần áo bệnh nhân gì đó, người này lại tất bật chạy đi. Rốt cục thì tại sao người bà không quen này thành người giám hộ của con trai bà rồi? Nhưng mà Tiêu Chiến a, cái tên có chút quen tai.

Ba Vương liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, thấy anh nhìn lại mình lễ phép cúi đầu, ông liền quay người, đi ra ngoài trước. Vương Đạt huỵch toẹt ra:

- Bạn trai của con trai mẹ đấy! Chắc chắn lo cho con trai mẹ cực kì tốt, nên mẹ mau đi ăn cơm đi.

Mẹ Vương kháng cự: "Hừ. Không cần, có mẹ ở đây sao phải cần người ngoài chăm sóc em mày hả?"

- Người yêu của người ta mẹ lại nói là người ngoài.

- Chúng mày đừng có mà vớ vẩn. Người yêu cái gì chứ. Đều là con trai.

- Mẹ, bao nhiêu năm rồi mẹ chấp nhận sự thật đi được không? Nhất Bác nghe thấy mẹ nói như vậy với Tiêu Chiến sẽ giận mẹ lắm đấy! Thôi, đi ăn cơm nào!

Vương Đạt nói rồi ra hiệu cho vợ kéo mẹ Vương ra ngoài. Quân Nhất biết ý cũng chào rồi ra về. Vương Đạt đi đến xoa đầu Vương Nhất Bác một cái, nhẹ nhàng nói với Tiêu Chiến: "Cậu đừng để bụng ba mẹ tôi. Nhất Bác cứng rắn như vậy, họ khuất phục lâu rồi, có điều nó nằm đây không phản kháng được, ba mẹ tôi mang theo bực bội bao nhiêu năm bắt nạt cậu một chút, không cần tủi thân. Cậu cũng ăn uống đầy đủ đi đấy. Nếu mà ở đây không chữa được hỏi, thì chuyển lên tuyến trên, không thể nữa thì đi nước ngoài. Anh trai này có tiền mà. "Em dâu" không phải sợ. Thôi. Anh về đây. Nhớ ăn uống đầy đủ đấy, nhờ em chăm sóc Nhất Bác."

Hoảng loạn cùng lo lắng của Tiêu Chiến vì sự bình tĩnh của Vương Đạt mà được an ủi một chút. Anh ấy nói đúng, trong nước không chữa được khỏi thì đi nước ngoài, không sao cả, đúng vậy!!

Tiêu Chiến cảm ơn Vương Đạt, tiễn anh trai của người yêu ra cửa xong, anh quay lại gường, kéo ghế ngồi xuống, ghé lại gần cậu, thì thầm: "Anh hứa cả ngày hôm nay ở cạnh em, anh giữ lời này. Em mau tỉnh dậy nói chuyện với anh, có được không Nhất Bác?"

Hơn mười giờ tối, Vương Nhất Bác tỉnh lại lần đầu tiên. Y tá trực đến kiểm tra một chút rồi để lại không gian riêng cho hai người. Vương Nhất Bác có nghe thấy giọng anh rồi, đợi y tá đi ra, cậu nghiêng đầu về phía bên trái giường. Thật sự cậu không nhìn thấy gì, chỉ là cảm giác thấy anh ở phía đó.

Tiêu Chiến dùng hai tay bao lấy một bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác, nghẹn ngào: "Em nghe thấy anh nói thì gật đầu nhé."

Vương Nhất Bác gật đầu một cái.

- Ngoan. Bác sĩ bảo giờ mắt với cổ họng của em bị thương, tạm thời không nói không nhìn được. Nhưng mà sẽ nhanh khỏi thôi. Anh sẽ ở đây với em nên em đừng sợ nhé.

Vương Nhất Bác lại ngoan ngoãn gật đầu. Đột nhiên, Tiêu Chiến thấy tay nhột nhột, ra là cậu đang biết chữ lên tay anh, dùng cách này nói chuyện với anh:

"Anh đừng lo, em thấy ổn lắm."

- Ừm. Thế thì tốt.

"Đừng giận nữa."

Tiêu Chiến hít mũi một cái, lén lau nước mắt vào vai áo, nhỏ giọng nói: "Hết giận em lâu rồi. Nhưng giờ giận em không nghe lời, bảo ở phòng, em lại chạy đi để rồi bị thương."

Nước mắt của anh không giữ được cứ rơi rơi, thành ra mặt mũi lem nhem hết cả.

Vương Nhất Bác cười ngượng, biết là anh khóc, đang định tiếp tục dỗ dành anh thì trên môi cảm nhận được mềm mại, gò má tái nhợt cũng được hôn lên, dịu dàng như nước:


- Nhưng không sao. Em cứu được hai sinh mạng, đồng thời cứu thêm trái tim của hai người ba, hai người mẹ. Người hùng của anh, anh yêu em lắm.

Vương Nhất Bác ngốc ngốc cười đưa tay sờ mặt anh. Một cánh tay đang có kim truyền dịch, nên cậu chỉ có thế dùng một tay ôm anh vào lòng. Tiêu Chiến sợ đè làm đau cậu nên cố gắng đứng lên, nhắc nhở:

- Đừng nghịch, em ngoan ngoãn nằm yên đi. Bác sĩ bảo giờ em không được ăn, nên em chịu đói đi ngủ hôm nay nhé.

Vương Nhất Bác vốn chẳng quan tâm, xòe tay đòi tay của anh. Tiêu Chiến chiều cậu đưa tay cho cậu nắm. Bình thường ở bên cạnh nhau bao nhiêu cũng không đủ để nói hết chuyện muốn nói, giờ lại không nói được làm cậu có chút buồn bực, lại viết:

"Anh đừng lén khóc. Em biết hết đấy."

- Anh có khóc đâu! Em đau chỗ nào không? Khó chịu chỗ nào không?

"Không có. Em chỉ lại muốn ngủ."

- Thì em ngủ đi. Anh ở đây với em.

"Anh lên đây nằm với em đi. Hát cho em nghe."

- Không được. Người ta không cho người nhà bệnh nhân ngồi lên giường bệnh nữa là nằm. Họ mà biết là sẽ mắng cho thối đầu !

"Thế anh ngủ ở đâu?"

- Chỗ kia có cái ghế, em thả tay anh ra, anh chuyển nó lại đây, ở cạnh em được không?

Vương Nhất Bác miết một cái rồi buông tay anh ra. Tiêu Chiến nhanh chóng chuyển cái ghế dựa về gần giường bệnh. Để cho cậu cầm lấy tay của anh cùng chìm vào giấc ngủ.

Tuần đầu tiên Vương Nhất Bác rất ngoan, anh nói gì cũng nghe lời. Mọi người kéo nhau đến thăm Vương Nhất Bác rất nhiều, nói rất nhiều làm cậu có chút mệt, dù không nói cũng không nhìn thấy nhưng nghe thôi cũng thấy mệt.

Chỉ qua mất ngày như vậy, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã đạt tới mức độ ăn ý tối đa. Cậu chỉ cần hơi cựa người một cái, nhấc tay một chút anh đã biết cậu muốn gì. Sáng hôm ấy Mộc Trịnh và bạn gái của cậu ta mang theo cam và dưa vàng đến đưa cho Tiêu Chiến, nói rằng Vương Nhất Bác nhờ mua cho anh Chiến, để anh Chiến ăn, nào ngờ lại trở thành quà thăm bệnh Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác lạnh lùng ngồi nghe Mộc Trịnh luyên thuyên mấy câu, tự dưng có chút khát nước, nhấc tay còn chưa kịp ra hiệu gì, trong vòng mấy giây ngắn ngủi, Tiêu Chiến đang bổ cam nhìn thấy liền hỏi:

- Cổ họng khó chịu hử? Muốn uống nước không em?

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu. Mộc Trịnh đần mặt nhìn Tiêu Chiến đưa cốc nước đến bên môi Vương Nhất Bác, giúp cậu uống nước, xong xuôi còn rất săn sóc dùng mu bàn tay lau đi giọt nước chảy xuống cằm cậu. Vương Nhất Bác uống nước xong còn thỏa mãn thở dài một tiếng như trẻ con, nâng mặt để anh lau nước đi, sau cùng còn cười toét miệng một cái, cực đáng yêu.

- Anh Nhất Bác sướng thế? Uống nước cũng có người đút ha.

Tiêu Chiến nói: "Hệt em bé nhỉ? Bé Nhất Bác mới gần một tuổi nên chưa biết nói."

Tiêu Chiến mỉm cười sờ nhẹ má cậu một cái, lại tiếp tục bổ cam. Vì Vương Nhất Bác không nói được, cũng không nhìn được nên lúc câu ngồi im trông rất ủ rũ, bác sĩ đã dứt khoát băng luôn mắt cậu lại, mỗi ngày đúng giờ uống thuốc điều trị, băng mắt ngày thay hai lần. Hôm nay Mộc Trịnh đến thì mắt Vương Nhất Bác bị sưng, còn có dịch chảy ra, cậu bị đau nên rất khó chịu, nghe Mộc Trịnh nói chuyện còn không thèm phản ứng, nhưng mà nghe anh người yêu gọi em bé, thế là lại toét miệng cười.

Mộc Trịnh ngồi chơi thêm một lúc, nhận được lời khen cam ngọt, dưa ngọt từ Tiêu Chiến lúc này mới đi về. Vương Nhất Bác vẫy tay bai bai.

Tiêu Chiến chạy đi hỏi bác sĩ xem cậu Vương uống thuốc có thể ăn hoa quả được không? Nhận được cái gật đầu của bác sĩ liền hớn hở chạy về, đút Vương Nhất Bác ăn dưa vàng.

- Mắt em còn đau không?

Vương Nhất Bác gật đầu.

- Bác sĩ bảo do không hợp thuốc đấy, đổi thuốc mới cho em rồi, không cần lo lắng.

Vương Nhất Bác lại gật đầu. Tiêu Chiến yên tâm ngồi bên cạnh cậu làm việc, dùng máy tính làm đề án. Còn bật kịch nói cho Vương Nhất Bác nghe để cậu đỡ chán.


Sau đó ba mẹ Vương có đến thăm con trai nhỏ mấy lần, thấy con trai được chăm sóc cẩn thận, sức khỏe cũng tốt nên cũng yên tâm hơn không đòi ở lại thay Tiêu Chiến chăm sóc cậu nữa.

Chỉ là thời gian ở bệnh viện lâu, lại không hợp thuốc mấy lần, mắt Vương Nhất Bác cứ liên tục bị sưng rồi đau, nghe kịch nhiều cũng chán. Vừa khó chịu thân thể vừa cảm thấy vô vị, Vương Nhất Bác liền suy nghĩ cẩn thận, nếu không chữa được mắt, cũng không nói được, sau này sẽ sống thế nào?

Người mù trên thế giới vẫn sống tốt, người không nói được cũng không sao cả. Nhưng mà Tiêu Chiến ở bên một người như vậy, cuộc đời của anh có phải sẽ rất mệt mỏi hay không?

Vương Nhất Bác ở bệnh viện được hai mươi ngày, bắt đầu ngẩn người, có khi Tiêu Chiến gọi còn không phản ứng, không đáp lại anh. Anh biết cậu khó chịu nên đã chiều lại càng chiều, lúc nào cũng nhẹ nhàng nói chuyện dỗ dành. Nhưng mà cậu Vương dở chứng, hư lắm.

Buổi tối, Tiêu Chiến cầm theo cháo thịt hầm và phích nước nóng, chuẩn bị cho Vương Nhất Bác ăn tối, cười nói với người đang nằm trên giường:

- Anh vừa đi gặp bác sĩ, ông ấy bảo thuốc này không gây kích ứng nữa, theo dõi mấy ngày thấy mắt em không bị chảy dịch, qua hai hôm nữa sẽ hết sưng thôi. Ổng còn bảo em thấy không đau thì nên thử nói lại đi đó.

Vương Nhất Bác không phản ứng gì, chỉ từ từ ngồi dậy, dựa người vào thành giường, Tiêu Chiến lại gần cậu, cúi đầu hỏi:

- Muốn đi vệ sinh không? Anh đưa em đi.

Cậu lắc đầu.

Tiêu Chiến cầm bát cháo ngồi xuống giường, vừa thổi cho nguội vừa dỗ: "Vẫn khó chịu à? Thôi, anh mua cháo em thích ăn rồi này, ăn xong rồi uống thuốc, mai sẽ hết đau luôn."

Vương Nhất Bác đang nghĩ, vì cái gì mà anh lai có thể lạc quan thế, mấy lần trước cũng bảo là thuốc lần này ổn rồi, qua mấy ngày lại đau, chắc là không khỏi được, sao mà anh lại tin bác sĩ chứ? Mà sao lại phải ăn cháo, suốt ngày cháo, cháo ngon chỗ nào? Sao anh không bệnh mà anh lại phải ở bệnh viện, chỗ của anh là ở dưới ánh mặt trời...Rồi, sao nghe giọng anh lại mệt mỏi thế?

Ở với một người không tự sinh hoạt được, không thể làm gì, cũng không thể nói chuyện, mệt mỏi là đương nhiên. Anh mệt rồi thì sao anh còn ở đây?

Tiêu Chiến đưa cháo đến miệng cho Vương Nhất Bác, cậu lại không chịu mở miệng, anh nói:

- Ăn nào, em nghĩ cái gì, không nghe anh nói hử?

Vương Nhất Bác vẫn không chịu ăn. Anh lại nói cái gì đấy, nhưng mà cậu nghe không lọt tai, đột nhiên vung tay một cái vậy là làm cháo đổ hết. Tiêu Chiến lo lắng xem cháo có làm cậu bị bỏng không, nhưng Vương Nhất Bác lại tiếp tục không có phản ứng gì, anh hỏi cũng không đáp lại. Trong lòng anh dâng lên một cơn giận khủng khiếp, giọng nói không được dịu dàng:

- Em dở chứng cái gì? Ba ngày nay em rất không nghe lời. Hỏi không đáp, còn cáu với anh. Anh chăm sóc em có chỗ nào không tốt, làm em phật lòng rồi? Cơm không chịu ăn tử tế...Đi ngủ cũng không muốn nắm tay anh ngủ nữa. Em cảm thấy khó chịu, em đau, anh biết, em cảm thấy thất vọng vì bệnh, anh có dễ chịu sao? Anh cũng buồn rồi lo lắng, anh có sợ, anh sợ nhất là em từ bỏ, thương em, sợ em tủi thân. Nhưng mà hình như em không sợ anh buồn nhỉ? Em muốn đuổi anh đi có phải không?

Vương Nhất Bác cúi đầu ngồi trên giường. Tiêu Chiến càng giận, không nói không rằng dọn dẹp chỗ cháo vừa đổ, xong xuôi đi ra ngoài còn đóng cửa rầm một tiếng rất lớn.

Tiêu Chiến ra ngoài, gặp y tá và bác sĩ chữa trị cho cậu ở hành lang đang đi kiểm tra cuối ngày cho bệnh nhân, anh liền đứng lại môt chút, nói: "Bác ơi, cổ họng của Nhất Bác có thể ăn được đồ ăn vị chua không? Em ấy không muốn ăn cháo, cháu định mua mì, em ấy thích ăn mì hơi chua một chút."

Bác sĩ nhìn Tiêu Chiến, buồn cười nói: "Được. Không quá chua thì được, đừng ăn cay. Cái cậu này, ngày nào cho em trai ăn gì cũng phải chạy đi hỏi tôi một lần."

Chị ý tá cười theo: "Lâu rồi mới thấy có anh trai thương em trai vậy đó, mà tay cậu sao vậy?"

Tiêu Chiến nhìn tay một cái, lắc đầu: "Không sao ạ, cháu bất cẩn, thôi cháu đi mua mì ạ, sắp đến giờ em ấy uống thuốc rồi."

- Được rồi, tôi đến kiểm tra xem cậu ấy thế nào. Cậu đi đi, rồi nhớ bôi thuốc nhớ chưa, bỏng đỏ cả lên rồi.

Tiêu Chiến vâng dạ rồi đi. Trên đường đi nhớ đến thái độ vừa rồi của Vương Nhất Bác vừa thương cậu vừa tủi thân mình, thành ra anh vừa đi vừa lén khóc. 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nay em đi học nhóm, mà các bạn ngồi học, em lại ngồi gõ lạch cạnh viết xong chương này :v Đăng sớm cho các chị nà.

 Yêu mọi người <3