1 ngày trời nắng đẹp từng tia nắm xuyên qua tấm mành mỏng chiếu vào khuôn mặt đang say ngủ của hắn khiến hắn khẽ cảm thấy khó chịu từ từ mở mắt ra
-Hừ.._Khẽ lắc đầu hắn nhìn mọi thứ xung quanh rồi mơ hồ nhớ lại chuyện tối qua nhưng hắn không thể nhớ ra được chuyện gì ngoài việc mình bị bỏ thuốc và hình như đã làm chuyện đó với người nào hắn cũng không nhớ hắn chỉ thấy các dấu vết màu hồng nhạt còn im trên ga giường
-Rain.._bỗng hắn như nhớ ra chuyện gì đó liền giật mình gọi tên nó,đúng rồi đêm qua hắn gặp nó gặp nó. Rồi rất nhanh hắn lảo đảo chạy ra khỏi phòng hướng về phía biệt thự
15 phút sau tại biệt thự..
-Rain..rain..rain.._Hắn chạy nhanh vào biệt thự thất nhanh gọi tên nó
-Rin anh sao vậy?_Nhỏ thấy hắn liền hỏi
-Rain mọi người có thấy Rain không? Rain cậu ấy có về đây không?Sao không thấy_Hắn gần như phát điên phá vỡ mọi thứ trong phòng khách rồi ôm đầu ngồi xuống sàn
-Rin bình tĩnh đi..Rain cậu ta đã.._Cô yếu ớt nói nhưng lời nói chưa hết hắn đã chặn lời
-Không Rain cậu ấy còn sống,tối qua tôi đã gặp cậu ấy tôi đã gặp Rain thật mà_hắn ôm mặt giọng nói cũng yếu ớt thốt ra còn 4 người và cả Ken,Roy đều chết lặng nhìn hắn không nói gì trong lòng mỗi người đều có 1 suy nghĩ riêng..
Không gian đang im lặng thì bỗng chiếc tivi đang mở phát ra 1 bản tin khẽ kéo tâm trí 7 người ra khỏi mớ hỗn độn
“theo thông tin mới nhất chúng tôi vừa nhận được tập đoàn garnet,tập đoàn trang sức lớn trong ngành đã tuyên bố phá sản vào 00:30 phút. Chủ tịch tập đoàn ông Dương Thiếu Sơn vì trốn nợ đã cùng gia đình bỏ trốn”_nữ phát thanh viên dừng 1 chút rồi lại nói tiếp
“Và theo chúng tôi được biết tậo đoàn Garnet kể từ hôm nay đã chính thức thuộc sở hữu của tập đoàn Cards King. Đồng thời theo nguồn tin xát thực ông chủ Dương còn là chủ tịch của tập đoàn sát thủ DTS đã từng ra tay giết hại hơn 100 người nhà của cố chủ tịch Hàn vì mâu thuẫn trên thương trường”_nữ phát nhanh viên nhanh nóng kết thúc chuyên mục chuyển sang vấn đề khác còn 7 người kia thì nhơ ngác nhìn nhau
-Choang.._Chiếc cốc trên tay nhỏ rơi xuống đất vỡ tan thành từng mãnh tuy nói nhỏ không có tìmh cảm với ông ta nhưng thấy ông ta như vậy vẫn không thể không cảm thẩy xót xa
-Đã bắt đầu rồi.._Roy vương ánh mắt lo sợ nhìn Ken còn Ken cậu vẫn im lặng nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thấy lo sợ nhìn Roy
-Bắt đầu? Ý clà gì?_Kin khó hiểu nhìn 2 người kia
-Rain còn sống_Ken lạnh lùng nói rồi cùng Roy chạy ra khỏi phòng còn lại 5 người như chấn động nhìn nhau trong lòng đều có chung 1 suy nghĩ nó còn sống nhưng sao lại gạt họ? Rồi rất nhanh sau đó cũng chạy theo sau Ken và Roy
Nhưng khi vừa ra tới cổng cả 7 người bọn họ đã bị khoảng hơn 100 người áo đen vay quanh
-Tránh_cả 7 người lạnh lùng quát
-mong 5 vị và 2 ngài thủ lĩnh vào trong đây là mệnh lệnh tối cao của chủ tịch_1 tên đầu đàn tiến ra nói tay giơ 1 thẻ bài hình tam đầu lâu có 6 cái tua bên ngoài phía trong là hàng chữ MFA màu vàng trên nền đỏ sáng chói làm bọn họ chấn động
-Chủ tịch ngài ấy đang ở đâu?_Roy lạnh lùng nói
-Rất tiếc tôi không thể trả lời_tên kia lại lạnh giọng lên tiếng
-Rain..các cậu nói cho chúng tôi biết rốt cuộc Rain là ai hả?_Bin quát lớn tay nắm lấy cổ áo Roy nhưng bị cô và nhỏ ngăn lại
-Như mọi người thấy_Ken vẫn lạnh lùng trả lời
-Hừm..các người là lính của cậu ta nhưng tôi thì không_Hắn khuếch môi khinh bỉ nhìn Roy và Ken sau đó rất nhanh phi về phía bọn kia
-Chúng tôi cũng vậy_4 người còn lại cũng lần lược xông vào đám đông rất nhanh cuộc hỗn chiến đã xảy ra 5 người như 5 bóng ma thoắc ẩn thoắc hiện trong đám người
Còn Roy và Ken 2 cậu chỉ nhẹ nhàng gục đầu nhìn nhau sau đó cởi bỏ rợi dây chuyền màu đỏ có chữ MFA trên cổ ra vứt lên trời rồi đồng thanh nói
-Kể từ giờ bọn ta không phải người của MFA mà là black demon_Cả 2 đồng thanh sau đó như 2 ngọn gió di chuyển nhẹ nhàng mỗi nơi bọn họ đi qua là lại có bóng người ngã xuống khiến 5 người kia khẽ chấn động qủa là 2 trong 3 tam vệ của MFA thủ lĩnh Black demon lạnh lùng khát máu như vậy còn nó thiên sứ của bọn họ nó sẽ đáng sợ như thế nào khi trở lại là devil kẻ đứng đầu thế giới đêm.nhưng rất nhanh 5 người cũng đã xen lẫn vào đám đông giúp sức 2 người kia..
-Nói chủ tịch đang ở đâu?_Roy lạnh lùng kề con dao vào cổ tên lúc nãy
-vùng núi vvv..á.._Vừa nói đến đây tên đó đã bị con dao trên cổ cứa sâu vào da ngã ngào xuống đất 7 người kia cũng rất nhanh lên ôtô đến vùng núi Vvv
Tại 1 nơi khác vùng núi vvv
Trên đỉnh núi cao vời vợi nhìn ra xuyên qua từng lớp nắng có bóng dáng 1 người con trai đứng đó rất lạnh lùng và cô đơn,từng cơn gió khẽ tung bay mái tóc trước mặt làm nỗi bật lên khung mặt lạnh lùng vô cảm của nó
-Rốt cuộc ngươi là ai?_Bỗng phía sau lưng nó vang lên 1 giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị khác người đó con người nó hận nhất trên đời Dương Thiếu Sơn
-Là người ông đã nợ rất nhiều_Nó lạnh lùng nói sau đó quay lưng lại nhìn thẳng ông ta đôi mắt tím giờ đây lạnh lùng vô cảm đầy những tia máu nhìn nhưng 1 hố sâu không đáy khẽ khiến cho Dương thiếu Sơn lùi về sau vài bước nhìn nó đôi mắt đó qua bai nhiêu năm ông ta vẫn không thể quên được..
-Rốt cuộc ngươi là ai? Không nói ta bắn nổ sọ ngươi_Ông ta như mất kiên nhẫn cầm súng chỉa thẳng về phía nó nhưng nó vẫn bình thản phìn ông ta
-ông uy hiếp tôi. Hừm ông phải biết là hiện tạu DTS của ông đã không còn của ông nữa rồi nhìn đi bọn họ đều đang chỉa súng về phía ông kìa_Nó khuếch môi lạnh lùng nói khuôn mặt bình thản đến lại thường còn Dương thiếu Sơn ông ta nhìn về mọi nơi xung quanh chỉ thấy người của ông ta không đã từng thì đúng hơn đang chỉa súng về phía mình
-Gon cả ngươi cũng phản bội ta_ông ta quát hướng ánh mắt căm thù về phía Gon
-Phản bội? Không tôi chỉ làm theo mệnh lệnh và để trả thù_Gon lạnh lùng nói
-Được rồi lui ra cả đi_Nó phất ra ra hiệu cho bọn lính của mình lui ra rất nhanh ngọn núi cao chỉ còn lại mình nó với dương thiếu sơn
-Mày muốn gì ở tao hả? Lấy hết mọi thứ của tao quyền lực,danh vọng,gia đình. Rốt cuộc mày muốn gì_ông ta vẫn còn chỉa súng về phía nó nhưng nó như không hề coi việc lão làm để trong mắt như thể nó không cần sự sống này vậy vẫn hướng ánh mắt màu tím sâu thẳm về phía biển cả xanh biếc
-Nơi này 6 năm trước ông còn nhớ không? Không thì để tôi kể cho ông nghe. Năm tôi 5 tuổi 1 người đàn ông lạnh lùng như 1 vị thần đến cô nhi viện và mang tôi đi cho tôi cái ăn cái mặt,dậy tôi học,dậy tôi cách yêu thương và cho tôi hạnh phúc. Năm tôi 9 tuổi ông xuất hiện và lấy đi tấy cả mọi thứ của tôi gia đình hơn 100 mạng người trong 1 đêm chỉ còn lại 6 người, năm tôi 10 tuổi tại nơi này ông giết chết người tôi yêu thương nhất. Năm tôi 13 tuổi ông sai người đuổi giết chúng tôi nhưng trong ngày mưa đó người chết lại là Vương Hạ Vũ và 4 người thế thân và giờ đây năm tôi 16 tuổi tôi sẽ khiến ông nợ máu trả bằng máu_Nó gằn từng chữ nói còn Dương thiếu Sơn ông ta nhìn nó khuôn mặt thoáng hoảng hốt và rồi..
-Đoàngg..._Đang trong lúc bối rốt Dương thiếu Sơn ông ta đã nổ súng bắn vào cánh tay trái của nó
-Rain..._Vừa lúc đó 7 người kia cũng đến nhìn thấy cảnh này chỉ hoảng hốt hô lên
-Đừng lại đây.._Lão ta chỉa súng vào đầu nó quát
-Ông tiến 1 bước cả tôi và ông cùng chết_nó vẫn thản nhiên nói
-Mày là ai trong 5 đứa còn lại hả?_Lão ta như điên loạn quát còn nó vẫn thản nhiên nở 1 nụ cười vô cảm khiến 7 người kia và cả Gon đứng phía sau đều cảm thấy trái tim như đau thắt lại
-Là ai? Tôi là Hàn Ngọc Thiên Băng_Nó lạnh lùng nói sau có tay trái kéo chiếc mặt nạ da người ra để lộ 1 khuôn mặt khác khuôn mặt thật của nó 1 khuôn mặt tựa thiên thần sáng chói nhưng vẫn phủ 1 tần u ấm lạnh lùng như băng mái tóc dài màu đen cứ thế tung bay trong gió.
Còn lại Dương thiếu Sơn và 8 người kia đều thoáng kinh ngạc nhìn con người trước mặt trong lòng mỗi người đều mang 1 xúc cảm riêng có hận thù có hoan mang có lo sợ nhìn nó 1 thiếu nữ bất cần đang cầm 1 com dao nhỏ trên tay đâm thẳng vào bụng Dương thiếu Sơn
-Mày..._Lão ta quát tay đưa lên tát mạnh vào mặt nó khiến nó ngã xuống đất nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười vô cảm kia
-Không phải ông vẫn muốn có bản đồ mật thất Hàn gia ư? Nó đang ở trong bụng ông đấy lấy đi.._Nó cười dĩu cợt nói
-Mày..Đoàng.._lão ôm bụng đau đớn nói tay bóp còi bắn đạn về phía trái tim nó như may nó né được nên đạn chỉ găn vào vai trái nó vết máu cứ thế loan ra vạt áo trắng tạo thành 1 đóa hoa đó thắm
-Rain.._8 người đồng thanh hướng phía nó đi tới
-Đừng qua đây..hừm Moon không là Đon tao xin lỗi.._Nó nở nụ cười nhạt nhìn nhỏ
-không Rain..không Don tao chỉ cần mày mày không cần xin lỗi tao tao cần mày không cần lão ta tao không cần lão lão không xứng làm cha tao lão ta đã bỏ tao rồi..Don qua đây.._Nhỏ khóc thết muốn qua chổ nó còn Dương thiếu Sơn ông ta cũng khẽ đơ người khi nghe nhỏ nói
-Đừng qua đây..tôi thật sự mệt lắm rồi,16 năm là qúa đủ sống nhiều cũng chỉ thêm đau khổ mà thôi.._Nó vẫn cười nhạt trả lời còn nhỏ thì bất chấp lời của nó vẫn lao về phía nó nhưng nữa đường lại bị dương thiếu sơn bắt lấy kề súng vào cổ
-Nếu mày đã không xem tao là cha thì tao cũng sẽ không xem mày là con không hồn giao chìa khóa vàng ra cho tao không tao bắn vỡ sọ mày.._Lão ta lạnh lùng quát
-moon..không được làm hại Moon nếu không tôi sẽ.._môi nhợt nhạt của nó khẽ lạnh lùng quát
-Sẽ sao? Tao còn có cái gì để mày uy hiếp chứ?mọi thứ của tao đã bị mày lấy hết rồi giờ tao đã có bản đồ kho báu Hàn gia tao chỉ cầm chìa khóa vàng của Kim gia do con mẹ chết tiệt của mày giấu đu để mở hộp đựng di chúc Kim gia lấy ra bảo thạch nữa thôi..._Lão ta như phát điên siết chặt Nhỏ hơn
-Chìa khóa? Ông cần cái này phải không?_Bỗng dưng hắn tiếng về phía trước lấy từ trên cổ xuống 1 sợi dây chuyền có luồng 1 chiếc chìa khóa bằng vàng hình bán nguyệt
-Chìa khóa..chìa khóa sao lại ở trong tay mày?_Lão điên càng siết chặt tay hơn
-Thì ra ông chính là người đuổi cùng diệt tận 2 mẹ con tôi suốt 10 năm Dương Thiếu Sơn,ông cướp đi em gái song sinh của tôi đem giấu suốt nhần ấy năm hại mẹ tôi chết gia đình 4 người chúng tôi ly biệt.rồi giữ em ấy bên mình chỉ vì chìa khóa vàng của mẹ tôi sao?_Hắn lạnh lùng gằn từng chữ tay cũng rất nhanh tẩy đi lớp mặt nạ để lộ 1 khuôn mặt xinh đẹp đến lại thường nhưng có 1 vài nét tương đồng với nhỏ còn nhỏ nhỏ như chấn động buông xui 2 tay đang dẩy dụa nhìn hắn. Hắn nói song sinh,em gái nhỏ là em gái hắn sao? Nhưng sao hắn lại không nói để nhỏ hiểu lầm thứ tình cảm anh em của hắn đối với mình là tình yêu để rồi..
-Nếu muốn tự ông đi mà lấy _Hắn lạnh lùng nói sau đó phóng chìa khóa vàng xuống vách núi
-Chìa khóa..chìa khóa của ta...ááááá..._Lão điên loạn bỏ nhỏ ra chạy theo chiếc chìa khóa và cứ thế ngã xuống vách nhưng trong lúc lão chạy lại vô tình va vào chân nó và cứ thế cả 2 cùng lao xuống vực nhưng rất may bàn tay nhỏ bé của nó đã được tay trái của hắn nắm lại còn 1 tay nắm vào gốc cây xát vách những người còn lại thì như chết sững
-Rain..nắm chặt tay tôi.._Hắn cố gắn nhắm chặt bàn tay lạnh buốt đang từ từ tuột ra khỏi tay mình quát còn nó chỉ khẽ lắc đầu cười nhìn hắn 1 nụ cười rạng ngời không giả tạo
-Buông tay đi Rin không cả 2 sẽ chết đấy tôi mệt rồi tôi muốn nghỉ ngơi,tôi rất mong anh sẽ chăm sóc tốt cho Moon và cả Sun nữa tôi không muốn họ đau buồn._Nó khẽ cười nói 1 giọt nước mắt bỗng trài ra khỏi khóe mi nó rơi xuống 2 gò má xinh đẹp rồi bị gió hong khô
-Thế còn tôi thì sao? Em có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Nắm chặt tay tôi đừng buông tay đừng buông tay.._Hắn quát lớn giọng nói bi thảm như xé nát nõi lòng người nước mắt hắn cũng rơi đầy trên khuôn mặt rơi cả lên mặt nó hắn khóc những giọt nước mắt của người đàn ông giọt nước mắt đán qúy dành cho người mình yêu nhất sắp tuột khỏi tầm tay mình hắn khóc bởi hắn yêu nó lời yêu hắn vẫn chưa nói mà nên hắn sẽ không buông tay
-Nếu là ngày cuối cùng của cuộc đời em sẽ nói chúc anh hạnh phúc.._Nhìn hắn khóc lòng nó cũng như có nhìn mũi dao đâm vào nỗi đau còn lớn hơn nỗi đau thể xác gấp trăm lần nhưng chuyện đã qúa trể để làm lại từ đầu nó mệt mỏi rồi nên nó buông tay thôi nếu như có kiếp sau nó sẽ nguyện cùng hắn kết thành đôi kiếp này đành chúc hắn hạnh phúc
-Không..anh sẽ không bao giờ hạmh phúc nếu thiếu em..anh yêu em Rain à..đừng buông tay.._Hắn lắc đầu nói nước mắt thì vẫn cứ rơi trái hắn cũng như nó đau thắt lại hắn rất sợ sợ sẽ mất nó mãi mãi
-Em cũng yêu Anh...Vĩnh biệt_Nó cười lại là 1 nụ cười bình thản 1 nụ cười tươi đẹp khiến lòng người say đắm nhưng giờ đây
nụ cười ấy lại trở nên chói lóa khiến tim người ta đau nhói
-Khônggggggg.._Hắn thét lớn nước mắt lưng tròng nhìn nó từ từ biến mất khi hắn định buông tay thì lại có 1 đôi bàn tay kéo hắn lên người ấy là cô cô kéo hắn lên nhưng lòng lại quặn đau đau vì nó cũng đau vì hắn không phải chỉ có cô mà tất cả mọi người đều đau.
Và Kin,Bin,Roy,Ken và cả Gon 5 người con trai mang 5 trái tim đang đập như bao người khác nhưng giờ đây 5 trái tim đó như ngừng đập khi chủ nhân trái tim ấy từ từ vụt bay trước mắt họ,và cũng từ giây phút ấy họ đã biết bản thân mình là những kẻ thua cuộc trong 1 trò chơi không cân xứng trò chơi đất cược trái tim để cuối cùng tất cả bọn họ đều đã thua thua nó và thua hắn và hơi cả là đều thua số mệnh trong cuộc chiến chạy đua với tử thần...