Narcissa không để ý Lucius đằng sau, đi về phía Rừng Cấm, có lẽ lúc cảm xúc ổn định cô sẽ không đến, dù sao cô cũng vừa vất vả đi ra.
"Cissy, nghe anh, Rừng Cấm lúc này rất nguy hiểm. Rất nhiều động vật hoạt động về đêm, đặc biệt là động vật ăn thịt!" Lucius thấy Narcissa không để ý mình, đi nhanh đuổi theo, cầm tay cô, lo lắng nói.
Narcissa cũng không để ý lời nói của Lucius, dùng sức tách từng ngón tay của Lucius ra, đi càng nhanh. Hai người càng đi càng xa, bóng tối dần bao phủ lên bóng lưng hai người trẻ tuổi.
Thật ra Narcissa cũng hiểu ý Lucius, cô cũng đã tỉnh táo lại, nhưng giờ cô không thể chần chừ, nắm chặt đũa phép trong tay. Nếu có người chú ý sẽ thấy, tay cầm đũa phép của cô nhìn như ổn định nhưng thực chất lại đang run với biên độ rất nhỏ.
Lucius theo sát sau Narcissa, từ sau khi vào trong Rừng Cấm, anh đã không nói gì, tay nắm chặt đũa phép, bảo hộ phía sau cô. Đáng tiếc Narcissa không thấy, nếu không cô sẽ hiểu được suy nghĩ Lucius thích An buồn cười đến mức nào.
Narcissa không chú ý, không có nghĩa Lucius đằng sau không chú ý. Anh bước vào trạng thái có thể lập tức chiến đấu. Sau đó Lucius thấy Narcissa đột nhiên dừng bước, anh định hỏi lý do cô ngừng lại, nhưng lúc đến cạnh cô, anh đã hiểu lý do.
Rất nhiều cặp mắt màu xanh, trên cây cũng có. Lúc Lucius đến bên Narcissa thấy chúng, chúng nó lập tức vây quanh hai người, giống như đang thấy món ăn ngon miệng nào đó nhìn chằm chằm hai người.
"Chuyện này không liên quan đến em, Cissy! Anh tự nguyện theo em vào Rừng Cấm!" Lucius thấy hai người đã trở thành dê trong miệng cọp, là một người đàn ông, giờ không phải lúc nói chuyện, chờ họ thoát ra rồi tính.
"Không, là tại em. Lucius, anh không cần nói nữa, em hiểu. Thật ra mấy ngày nay cảm xúc của em không tốt, cứ tích ở ngực không giải tỏa được, không ngờ còn liên lụy đến anh." Narcissa nói cho Lucius biết tình huống của mình, dù rằng thời điểm không tốt cho lắm.
"Tạm thời đừng nói, chúng ta phải sống sót rời khỏi đây trước!" Lucius không thể không ngắt Narcissa. Hai người đứng đối lưng, tay nắm chặt đũa phép, không ngừng thi triển các bùa công kích và bùa phòng ngự học được mấy năm nay.
Lucius đã học ma pháp Thần Hộ Mệnh, anh có thể cầu cứu các giáo sư trong trường, "Hú hồn Thần hộ mệnh!"
Một làn sương màu bạc mơ hồ xuất hiện từ đầu đũa phép của Lucius, cũng không nhìn ra là động vật gì, ma pháp Thần hộ mệnh của Lucius còn mơ hồ. Đây là lý do mà Lucius tự xưng hào hoa không dùng ma pháp này trước mặt Narcissa. Nhưng tình huống khẩn cấp, Lucius không thèm để ý vấn đề lộng lẫy hay không lộng lẫy nữa. Nếu mạng còn không còn, lộng lẫy làm được gì? Tất cả phải còn mạng mới nói được!
Narcissa nhìn làn sương bạc chậm rãi bay từ đầu đũa phép của Lucius về thành, liếc nhìn Lucius một cái, ý hỏi nó thật sự gọi giáo sư tới à, rồi rất không thục nữ bĩu môi một cái. Nếu Lucius có năng lực cảm ứng tâm linh như Narcissa, đọc được suy nghĩ của cô rồi, có lẽ ý muốn bóp chết cô cũng có luôn mất! Bởi vì, cô đang nghĩ: Thần Hộ Mệnh của Lucius thì ra lại xấu như vậy, xem ra Lucius bình thường luôn hào hoa trước mặt mọi người cũng chỉ như vậy, blah blah.....
Lúc hai người đang đoán ý nhau, đám nhện không nhịn được nữa, chúng nó muốn phá cỗ! Vì thế, đám nhện lồm cồm bò về phía hai người.
"Impedimenta (Lời nguyền trắc trở)!"
"Protego (Khiên)!"
"Lucius, anh mang theo bao nhiêu bùa hộ mệnh?" Narcissa vừa ném bùa vừa hỏi Lucius.
"Chỉ mang ba cái, còn em?"
"...... Một cái cũng không mang. Tất cả đều để trong túi không gian ở phòng ngủ. Anh cũng biết em không hay mang những thứ đó theo." Narcissa hơi chột dạ trả lời.
"...... Cẩn thận!Petrificus Totalus (Trói thân tuyệt đối)!" Lucius cảm thấy bất đắc dĩ. Anh chưa kịp nổi giận, một con nhện đã nhảy đến cô.
"Diffindo (Tách ra)!"
"Chết tiệt, đám nhện này sợ cái gì?" Narcissa nghiến răng nghiến lợi.
Ma lực dần vơi, ma chú cũng giảm bớt theo. Nhưng số lượng nhện vẫn chưa giảm là bao. Lúc hai người sắp không chống đỡ được, một giọng nói xuất hiện cứu họ.
"Ai? Ai ở bên kia!"
Nhện tám mắt xung quanh dừng lại. Tiếng bước chân ngày càng gần. Những con nhện tám mắt không cam lòng nhìn Narcissa và Lucius đã chật vật, lui tán. Một thân ảnh cao lớn cũng xuất hiện trước mặt hai người.
"Aha! Xem ta thấy gì! Hai con rắn độc chết tiệt!" Narcissa chưa từng cảm tạ sự xuất hiện của một Gryffindor như lúc này. Dù người kia là một người khổng lồ lai Gryffindor đã bị cho thôi học.
"Để ta nghĩ, ta nhất định phải báo chuyện này cho Dumbledore, để ông ấy trừng phạt tụi bay! Chơi đêm trong Rừng Cấm!" Hagrid đi hướng con nhện tám hướng rút lui. Narcissa muốn nhắc nhở ông ta ở đó có rất nhiều nhện tám mắt.
"Aragog! Ông lại để đám con cháu của ông chạy lung tung à?" Giọng nói mơ hồ truyền đến. Narcissa hiểu kiếp nạn của hai người là tại người khổng lồ lai này!
"Chúng nó chạy loạn vào địa bàn của ta! Con cháu ta sẽ không vồ lung tung, Hagrid!"
"Vậy là tốt rồi!" Narcissa muốn chửi tục! Cái gì mà vậy là tốt rồi? Tốt ở đâu hả? MMP! Cô và Lucius suýt chết trong miệng chúng nó đấy!
Lucius cũng nghe được câu nói của Hagrid. Không phải hai người nghe lén, chỉ là âm lượng của Hagrid qua lớn, hai người đứng cách một khoảng vẫn nghe rõ. Lucius thầm quyết nhất định phải để Hagrid biết kết cục của đám nhện chết tiệt này phải nhận!
Một tháng phục vụ lao động là trừng phạt hai người nhận được khi chơi đêm trong Rừng Cấm. Bao gồm giúp Filch đáng ghét lau sàn.
Tối đó, khi Hagrid nói chuyện với đám nhện tám mắt Aragog, Narcissa đã thấy ánh bạc mà cô đi theo lần trước. Narcissa chọc chọc Lucius bên cạnh ý bảo anh nhìn về phía ánh sáng bạc kia. Sau đó, lực chú ý bị cây đại thụ lớn nhất trong Rừng Cấm hấp dẫn.