Những dải ánh sáng cuối cùng rơi xuống mặt đất, mang theo ngày dài mệt mỏi cùng nhau biến mất. Màn đêm bao trùm từ phía đông kéo theo màu xanh sẫm xâm chiếm lấy chút sắc đỏ còn sót lại trên bầu trời.
Hiện tại là sáu giờ hơn, lớp chúng tôi bị hành từ sáng đến giờ cũng chắc hơn mười tiếng đồng hồ. Cả đám ai cũng mệt mỏi và lấm lem sơn màu bước từ trong khu đánh trận giả ra.
Nếu nói có ai vẫn khỏe mạnh sau hôm nay, có lẽ phải nói đến hai anh trai giữ vị trí đội trưởng là anh trai sức trâu của tôi và anh Quân Vương, người mà hầu như trận nào cũng tự sát để tụi tôi tự sinh tự diệt.
Lúc đầu, tôi cứ nghĩ người nghiêm khắc nhất là anh Hạo Thiên, nhưng tôi đã lầm. Anh Hạo Thiên dù hiếm khi lên tiếng chỉ dạy chúng tôi, nhưng ít nhất anh vẫn ở bên để thị phạm cho chúng tôi thấy nên làm sao và làm như thế nào nếu rơi vào tình cảnh đó.
Nhưng người kia thì khác.
Đằng sau nụ cười dịu dàng và ấm áp của anh Quân Vương là một tính cách cứng cỏi và cực kỳ đáng sợ. Anh ấy mới chính là người nghiêm khác nhất trong ngày hôm nay. Không được than vãn, muốn giỏi hơn thì hãy liên tục quan sát và di chuyển, muốn sống sót để giành chiến thắng thì phải trở nên thật cảnh giác và học cách tự cứu lấy chính mình.
"Không phải lúc nào đội trưởng và những người tài giỏi đều ở bên cạnh bảo vệ mấy em. Mấy em phải tự cứu lấy chính mình và tự tay giết địch. Muốn sống sót trong một trận chiến, cách đơn giản nhất chính là trở nên mạnh mẽ hơn. Đó mới là cách sinh tồn hiệu quả nhất."
Không thể trông cậy vào đội trưởng, nên lần nào cả đội vàng đều phải gồng mình để tự giúp đỡ lấy bản thân. Khổ lắm đấy, phải đối mặt với hai đội đen và đỏ kia khi không có đội trưởng chống lưng, có khác nào phim kinh dị đâu!
Sau trận đầu tiên, cả lớp chúng tôi thường xuyên thay đổi đội trưởng để học cách chơi khác nhau từ bốn đội trưởng, hôm nay không tồi. Tôi rất bất ngờ khi cả lớp của tôi thật sự tiến bộ vượt bậc chỉ sau một, hai trận đấu tập. Bọn họ học được cách di chuyển và ẩn nấp, học cách tấn công và phối hợp, tự mình quan sát và phán đoán tình hình. Còn có một vài người học được cách đọc tình huống và ra tay đánh úp nữa cơ. Tất nhiên tất cả bọn họ đều nhắm vào anh tôi vì tư thù cá nhân, rồi sau đó nắm tay nhau tạch hết một lượt.
Bọn họ trở nên giỏi hơn chỉ sau một ngày, sự tiến bộ đó có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường nên không chỉ tôi, mà những nhân viên ở đây cũng cất lời khen ngợi.
Cũng phải, trường học của tôi so với trường học Thiên Bẩm chẳng khác nhau là bao. Cả trường học đều là do được chọn ra từ các đứa trẻ trên đất nước này, bọn họ rất có tiềm năng phát triển.
Chỉ có một điều làm tôi bận tâm, ngày mai bọn họ bị đau cơ rồi nằm liệt luôn thì sao đây. Chơi tới trưa rồi tôi mới nhận ra việc này cũng nghiêm trọng không kém.
Nhớ năm đó tôi chỉ việc lên kế sách rồi chuyển qua cho người chị em của mình, còn việc dụng binh rèn luyện tôi chưa từng đụng đến, thậm chí một lần liếc mắt qua tôi cũng chưa từng. Mỗi anh chị em và cả tôi đều có chức vị và năng lực của riêng mình. Tôi đối với những người anh chị em ấy cực kỳ tin tưởng, sau khi giao một số bản kế hoạch tham khảo, việc rèn luyện binh lính đều là một trong số họ một tay thực hiện. Vậy nên nói về khoảng rèn luyện này thì tôi chịu, hoàn toàn không có tí kiến thức nào.
Bốn năm cấp hai, tôi dạy lớp chồn cách cư xử, cách ăn nói, dạy họ kiến thức về việc lập kế hoạch, cách che giấu cảm xúc, cách lấy tin tức từ người khác, hay những việc cỏn con khác.
Những việc tôi đã dạy lớp của mình chỉ có bổ sung kiến thức thông thường mà năm xưa tôi biết thôi, tuy tôi cũng từng rèn luyện sơ qua thể lực và một số cách ứng biến nhanh khi gặp nguy hiểm, nhưng tôi chưa lần nào thực hành nên cũng không nắm rõ nó lắm. Những thứ tôi được học là những kiến thức ở trên giấy cùng một số lời dạy từ người chị em của mình.
Nhìn cả lớp mệt mỏi đứng bên cạnh, tôi cảm thấy lo lắng cho ngày mai. Nếu sớm biết sẽ có lúc hữu dụng, tôi đã sớm học qua. Vẫn như trước, tôi chẳng thay đổi một chút nào, vẫn là một kẻ ngu ngốc lúc nào cũng thiếu sót.
Anh Hạo Thiên đã bảo cứ giao cho anh, thế là tôi cũng không nói gì nữa. Nhưng lo thì vẫn lo.
Tôi hít sâu rồi đứng đợi anh của mình đi ra.
Sau khi luyện tập xong, anh Quốc Anh bung xõa những uất hận tích lũy từ sáng đến giờ. Mỗi khi vào trận, anh Hạo Thiên đều không nhân nhượng mà nhắm thẳng vào đội đen của anh Quốc Anh, làm anh Quốc Anh giận lắm. Đến trận cuối cùng, anh ấy lại đánh với anh Hạo Thiên một trận mãn nhãn, chỉ là quá phấn khích, sơ suất trượt chân bị ngã trật khớp.
Anh ấy la quá trời, có lẽ là rất đau. Anh Hạo Thiên phải cõng anh ấy từ địa hình huấn luyện ra tới tuyến sau để chữa trị.
Bất quá, có thể vì biết mình hơi quá tay nên anh tôi cũng đi mua cho anh Quốc Anh một bịch kẹo cà phê, còn mua cả nước cho đám em kém một tuổi là chúng tôi uống.
Tôi thề là nửa chừng không thấy anh Hạo Thiên nhà tôi bỏ cái gì đó vào chai rồi đứng lắc điên cuồng đâu.
Chỉ là, chắc anh không nhỏ nhen tới mức biết ngày mai chúng tôi thi mà còn bỏ độc vô nước đâu nhỉ. Dù sao anh Hạo Thiên giận vì tôi kéo anh tới đây, anh cũng hành hạ tụi tôi cả một ngày rồi. Chắc chắn anh sẽ không nhỏ nhen tới mức đó đâu nhỉ. Chắc vậy nhỉ? Nhỉ?
Tôi nhìn chai nước trên tay, đánh cược một lần rồi nốc một hơi. Cũng không khó uống lắm, nhưng so với vị nước suối bình thường thì nó có hơi ngọt ngọt một chút, nếu không để ý thì sẽ không nhận ra. Nhìn mấy đứa khác cũng uống mà không nhận ra điểm lạ, tôi cũng an tâm hơn chút.
Chỉ là, trong cả đám có mỗi một người ném thẳng chai nước của anh tôi mua sang cho đứa khác, có lẽ là không thích uống.
"Rồi bà làm gì ghi thù dữ vậy, coi như ảnh mua ảnh xin lỗi bà đi." Bùi Thị Mỹ An cầm chai nước trên tay, cau có nói.
"Không, tôi cóc thèm! Ai uống thì uống đi chứ tôi không uống đâu." Lý Mỹ Tâm cáu gắt.
Tôi vừa nhìn bọn họ cãi nhau vừa uống nước của mình, không cảm thấy cái gì bất thường. Tôi liếm liếm môi. Nhưng trùng hợp vừa quay qua nơi khác đã chạm mắt với Cao Chí Kiệt, tên này ánh mắt hướng về tôi không rõ ý đồ. Sau khi bị tôi bắt gặp cũng không hoảng loạn mà vẫn nhìn chằm chằm tôi một hồi.
Trong khi tôi nghĩ cậu ta đang định kiếm chuyện, thì cậu ta nhìn chai nước trong tay, hơi nhăn mày rồi dứt khoát uống một ngụm.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó khi đang uống nước của cậu ta, tôi nhận ra cậu ta chắc cũng đã thấy anh tôi bỏ cái gì đó vào nước, nên mới chờ đợi tôi uống trước rồi mới dám uống nước trong tay mình.
Á cái thằng này, xem bà đây là nô tì thử độc à! Xem tuần sau bà xử mày ra sao.
Đối diện với ánh mắt của tôi, Cao Chí Kiệt chỉ liếc một cái rồi lại đưa chai nước lên miệng uống thêm một ngụm. Ánh mắt cứ như khiêu khích mà chằm chằm hướng về tôi.
Tôi có chút tức giận, không để ý ai đứng bên cạnh mà bí mật đẩy chai nước bị uống gần một nửa của mình sang, cướp lấy chai nước còn chưa mở nắp trong tay đối phương về tay mình sau đó hướng Cao Chí Kiệt, cố ý lộ ra vẻ mặt đắc chí lắc lắc mấy cái.
Nhìn nè con trai, bà chưa uống miếng nào đâu! Ý của tôi là vậy.
Cao Chí Kiệt không để ý thấy hành động đổi chai nước kia của tôi. Cậu ta thấy trên tay tôi cầm một chai còn đầy nước, đang uống thì bất ngờ trợn mắt, sặc nước ho sù sụ. Sau khi ho xong, Cao Chí Kiệt trợn trừng nhìn về phía tôi đầy kinh hãi.
Tôi vui vẻ quay đi, lờ đi ánh mắt căm phẫn của cậu ta.
Uống đi, uống nhiều vào, uống trong sợ hãi thì càng tốt.
"Liếc mắt đưa tình."
Giọng nói đầy mờ ám của Bùi Gia Huy vang lên, đến bây giờ tôi mới biết người đứng sau lưng tôi là cậu ấy. Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy không nói gì. Thật sự lí do gì mà Bùi Gia Huy cứ ám ảnh mãi chuyện tình của tôi vậy, tôi tò mò lắm đấy.
Mấy người chạy xe cuối cùng cũng đi ra. Tôi hướng về phía sau nhìn anh Hạo Thiên. Anh ấy chạy ở trước nhất, cứ như một đại ca đang cầm đầu băng đua xe nào đó đang định lao đi diễu hành đường phố dù anh đang chạy xe đạp.
Cũng không thể trách tôi nghĩ vậy, cái mặt của ảnh cực kỳ đáng ngờ nha. Đúng là anh so với người khác thì đẹp trai hơn, nhưng cái kiểu đẹp của anh thiên về nam tính trưởng thành, lông mày dày cộng thêm ánh mắt sắc lẹm càng khiến anh trông đáng sợ. Dọa con nít khóc luôn chứ đùa.
Chiếc xe đạp của anh dừng lại trước mặt tôi. Mấy anh chị cũng dừng xe trước mặt tụi tôi. Anh Quốc Anh khó khăn chống chân xuống đất, sau đó mỉm cười nhìn tụi tôi.
"Mấy đứa có ai cần đi nhờ xe không? Anh chở về giùm cho nè."
Tụi nhỏ sau lưng vội xua tay từ chối. Dù sao anh Quốc Anh cũng giúp đỡ tụi tôi cả ngày hôm nay, còn vì vậy mà bị thương, nên để anh về nghỉ ngơi thì mới tốt.
Anh Quốc Anh nghe vậy cũng không ép buộc, nở nụ cười tươi lộ ra hai chiếc răng nanh như hổ của mình, hì hì nói: "Vậy anh về trước, mấy đứa về nhớ cẩn thận nha, giờ này đông xe lắm á."
"Dạ, anh về cẩn thận."
"Anh về cẩn thận."
Nói xong, anh Quốc Anh khởi động xe, vừa định rời đi thì nhìn thấy anh Hạo Thiên. Anh ấy xụ mặt liền. Nghênh nghênh liếc liếc anh Hạo Thiên mấy cái rồi mới lái xe chạy đi mất.
Chị Bích Đào ngồi sau xe của anh Quân Vương, nhìn nhìn anh Hạo Thiên.
"Ê thằng trời đánh, con trai tao giận mày rồi đó, khôn hồn thì đi xin lỗi đi."
"Ai biểu mày hành thằng nhỏ làm gì? Biết tuần sau nó có trận đấu bóng rổ với trường khác không? Không đi xin lỗi nó thì đừng hỏi tại sao nó không để ý mày nữa nha."
"..."
"Đừng tưởng có mỗi bịch kẹo là nó tha cho mày nha, nó ăn hết kẹo là nó giận mày tiếp đấy, mày biết nó thích bóng rổ cỡ nào mà."
"..."
Ủa gì, anh tôi không "cắn" trả lại câu nào kìa. Ủa anh, tính hơn thua, ăn thua đủ của anh đâu rồi. Gì vậy, có gì đó mờ ám lắm nè.
Anh tôi quay đĩa xe đạp ngược ra sau, tiếng "tạch tạch tạch" vang lên làm tôi càng chắc chắn có gì đó mờ ám. Tôi nhìn anh, anh quay sang đưa hai ngón tay lên như thể đang nói rằng nếu còn nhìn nữa thì anh sẽ chọt vô mắt tôi.
Xì, đồ hung dữ.
Nhóm ba người của anh Quân Vương cũng ra về. Trước khi rời đi, anh trai nhà người ta cũng không quên dặn chúng tôi uống nhiều nước và tắm nước mát để thư giãn cơ bắp.
Sau khi nhìn thấy anh Quân Vương đã trở lại là anh Quân Vương dịu dàng của mọi khi, tôi cảm thấy ngày hôm nay trở nên không thật lắm, cứ như vừa trải qua cơn mê màng rồi tỉnh lại vậy.
Tôi đổi lại chai nước với Bùi Gia Huy trước con mắt trợn trừng phẫn nộ của Cao Chí Kiệt, và chào tạm biệt mọi người rồi đắc ý ra về.
Anh ba chở tôi chạy sát bên lề đường. Lần này, anh không lựa mấy chỗ đường xấu mà chạy nữa.
Ngồi sau xe, tôi ngắm nhìn bầu trời đang lộ ra những vì sao sáng.
So với bầu trời của đế quốc, bầu trời ở nơi này thật tự do. Mấy tòa nhà cao tầng cùng cột điện khiến bầu trời nơi đây trở nên thật gần và không rộng lớn bằng bầu trời của nơi ấy.
Bầu trời của đế quốc dù là sáng hay tối thì vẫn luôn nhuộm một màu vàng nhạt pha lẫn chút sắc xanh diễm lệ của biển cả, lại vì sức mạnh của cây thế giới mà đan xen chút màu ngọc lục mờ ảo. Buổi sáng, sự rực rỡ ấy bao trùm cả đế quốc, mang theo ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp ôm lấy mặt đất. Vào buổi tối, dù màn đêm đã buông xuống thì sắc vàng nhạt và màu ngọc lục của cây thế giới vẫn ẩn hiện trên bầu trời, như một sự chúc phúc cho một buổi đêm tối bình yên và giấc mộng đẹp.
Bầu trời của đế quốc không có mây, những cơn mưa đều đến từ sức mạnh của phấn hoa đến từ hoa của cây thế giới. Phấn hoa của cây thế giới có màu đỏ hồng, khi hoa nở, phấn hoa sẽ theo gió mà bay đi tỏa ra khắp nơi. Lúc đó, bầu trời cũng tỏa sáng lấp lánh những hạt phấn hoa đỏ hồng tự như đá quý, dưới ánh nắng lại càng thêm rực rỡ. Khi nụ hoa bắt đầu xuất hiện, đó cũng là lúc mọi người biết đã đến thời điểm của những cơn mưa và chuẩn bị cho mùa mưa sắp tới.
Thật không giống bầu trời ở thế giới này, có những đám mây trông mềm mại tới thế. Lúc thì trắng, lúc thì xám, lại tùy vào ánh sáng của hừng đông và hoàng hôn, màu sắc của mây lại nhuộm sang hồng, cam hoặc đỏ. Có lẽ vì những đám mây bay theo gió, nên bầu trời ở nơi đây lại trông tự do đến lạ thường. Khiến cho tôi nảy sinh ý nghĩ muốn được bay lên cao, lẩn trốn vào những đám mây xinh đẹp ấy mãi mãi.
Tôi muốn cho nữ hoàng nhìn thấy bầu trời tự do mà người luôn muốn nhìn thấy này.
"Nước có uống hết chưa?"
Tiếng nói trầm trầm của anh Hạo Thiên kéo tôi về thực tại. Tôi ngơ ngác nhìn anh, hả một tiếng.
Anh Hạo Thiên bình tĩnh nhắc lại.
"Nước đã uống hết chưa?"
Tôi nhận ra anh là đang nói chai nước anh mua, nên tôi cầm chai nước đã uống gần một nửa lắc lắc.
"Chưa, còn nửa chai em chưa có uống hết."
"Ừm, có uống là được." Anh Hạo Thiên thì thầm.
Tôi nhìn anh, rồi nhìn chai nước trong tay. Tò mò anh đã bỏ cái gì vào nước.
"Anh, anh bỏ cái gì vào đây vậy? Em thấy anh đứng lắc nhiệt tình lắm ấy."
Anh Hạo Thiên ngược lại không trả lời, mà còn tăng tốc đạp xe về nhà. Tôi dùng ánh mắt phán xét nhìn anh, nhưng anh vẫn điềm nhiên như không lờ tôi đi.
Chắc không phải bỏ độc vào thật đấy chứ?
*
Ngồi trên ghế xoay văn phòng, hắn cầm tập tài liệu mà thư ký vừa mới đưa tới cho mình, im lặng lật từng trang mà đọc.
Căn phòng đơn giản ba bức tường màu xám đen, đối diện với phía cửa ra vào là một vách tường được thiết kế từ kính cường lực trong suốt chỉ có thể nhìn ra từ bên trong phòng. Giữa phòng có một bộ bàn ghế dài để tiếp khách, ở trong góc có một chậu cây cảnh xanh tươi tốt. Có lẽ chính vì sự đơn giản ấy mà căn phòng trông rộng lớn hơn so với diện tích vốn có của nó.
Nhưng chính sự hiện diện của người đàn ông ngồi ở bàn làm việc quá lớn, khiến người khác lầm tưởng rằng nơi này dần trở nên chật hẹp, hơn nữa còn có chút khó thở.
Cả căn phòng chỉ có mỗi tiếng lật trang giấy của hắn ta. Theo mỗi động tác, mỗi tiếng động vang lên, sự ngột ngạt nặng nề lại tăng thêm một chút. Cho dù đã đối mặt với hắn ta nhiều lần, Ami vẫn không thể quen nổi.
Tổ chức siêu năng lực tồn tại được đến hiện tại là nhờ vào những quản lý nắm giữ tổ chức này khi boss không có mặt. Họ chiêu mộ, lập ra kế hoạch và đưa ra mệnh lệnh truyền xuống cấp dưới là các đội trưởng sở hữu năng lực mạnh mẽ, một trong số đó là Hoàng Mạnh. Sở hữu sức mạnh đứng đầu cả tổ chức, họ điều hành tổ chức đi theo ý nguyện của boss và giữ cho cả một tổ chức lớn mạnh như này phát triển. Họ là những người rất đáng sợ và cũng rất đáng để nể trọng.
Dù vậy, chỉ có số ít quản lý mới có cơ hội gặp mặt boss. Chẳng hạn như người đàn ông ở trước mặt.
Là một trong bảy quản lý nắm quyền của tổ chức. Người đàn ông đó được coi là người nắm quyền tổ chức trên cả các quản lý, quyền lực của hắn ta chỉ đứng sau một mình boss. Vậy nên các chuyện lớn nhỏ trong tổ chức đều phải qua tay hắn ta. Sức mạnh vẫn còn là bí ẩn, năng lực kinh doanh lại vượt trên cả tuyệt vời, hầu như tiền tài của cả tổ chức đều là một tay hắn ta gánh vác. Hơn hết, dưới trướng của hắn ta còn sở hữu những đội trưởng mang sức mạnh đáng gờm luôn thực hiện những nhiệm vụ bất khả thi do chính hắn ta đào tạo.
Người đàn ông đó đã được chính boss chiêu mộ, là người đã cùng sánh vai với boss lập ra tổ chức này. Hiện nay, hắn ta cũng là người trực tiếp nhận mệnh lệnh của boss để truyền xuống tổ chức.
Quyền lực của hắn ta ở tổ chức, không thể đong đếm được.
Ami sợ hãi co rụt người. Là một người mang năng lực chữa trị, và cũng chính năng lực ấy đã ban cho cô một khả năng tuyệt vời khác. Cô có thể cảm nhận được trị số năng lực của người khác. Vì khả năng này, Ami đã được một trong số các quản lý trọng dụng.
Trong tổ chức chia ra các cấp bậc năng lực. Năng lực càng mạnh, cấp bậc càng cao. Năng lực chữa trị của Ami chỉ đạt khoảng cấp hai, nhưng vì khả năng cảm nhận được sức mạnh của người khác này nên địa vị ở tổ chức cũng khá cao. Đại đa số những người ở tổ chức chỉ đạt khoảng cấp bốn, năm là cao nhất, chỉ có các đội trưởng mới đặt tới cấp bảy và tám, thậm chí có người còn đạt cả cấp chín.
Ami học cách phân chia năng lực mình cảm nhận được, mỗi tháng cũng đều là cô đảm nhận việc kiểm tra năng lực định kỳ. Chưa từng có bất kỳ sự sai sót nào trong khâu kiểm tra của cô, mọi chỉ số mà Ami đưa ra đều được các quản lý tin tưởng, vì sự chính xác tuyệt đối. Vì thế nên Ami run sợ trước người đàn ông ở trước mặt mình. Người mà khả năng của cô trở thành con dao đâm ngược về chính mình.
Sức mạnh của hắn ta, vượt tầm hiểu biết của cô.
Đang xem xong tài liệu tóm tắt của tháng này, mắt Võ Thế Hùng dừng lại trên dòng chữ địa điểm tấn công. Dù ba mươi bốn tuổi, vẻ ngoài của hắn vẫn trông rất trẻ trung. Với đôi mắt phượng đen láy cùng hàng lông mi mềm mại rũ xuống, làn da trơn lán rám nắng khỏe mạnh cùng đôi môi hơi hé mở. Nếu không nói ra thân phận của hắn, có lẽ người khác sẽ lầm tưởng hắn chỉ là một thanh niên trẻ đang trên đà lập nghiệp.
Đôi mắt đen láy liếc nhìn về phía Ami, hắn ném tập tài liệu lên bàn. Tim của Ami run lên một cái vì sợ hãi, cả người bất giác run rẩy.
"Ami, tại sao lại có lệnh tấn công?"
Ami hơi hoảng, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Dạ, là, là quản lý khác ra đề xuất và ra lệnh bắt buộc bọn em phải làm đấy ạ."
"Mục đích là gì?"
"Em cũng không biết."
Võ Thế Hùng im lặng, tay nhịp nhịp bàn. Giống như nhân viên nhỏ đứng trước sếp lớn, Ami rất căng thẳng, cả người đóng băng tại chỗ, đến nỗi đầu óc cũng hoàn toàn trở nên trống rỗng.
Sau một lúc, Võ Thế Hùng mới mở miệng nói.
"Có lệnh chiêu mộ từ quản lý đó không?"
"Dạ có."
Võ Thế Hùng im lặng suy nghĩ. Lệnh chiêu mộ còn thêm cả lệnh tấn công à.
"Quản lý ra lệnh đó là ai?"
"Dạ, là quản lý Cố Trắc Bình."
Võ Thế Hùng lầm bầm: "Là cái lão mặt sẹo đó?"
Hắn ta gõ ngón tay lên bàn, vừa nghe thấy mệnh lệnh đó thôi cũng đã có thể đoán được ý định của lão là gì. Chỉ là vẫn chưa chắc chắn được, nếu đưa ra kết luận sai thì không tốt lắm cho tình trạng hiện giờ.
Tổ chức siêu năng lực vì sự vắng mặt lâu dài của boss nên dần rộ lên những tin đồn gây bất lợi.
Có thật sự là nơi này có một vị boss hay không?
Boss có thật sự tồn tại không?
Tại sao các quản lý lại nói dối chúng ta?
Dần tổ chức bị chia ra ba phe. Một phe vẫn giữ lòng trung thành với boss, một phe lại tin vào lời đồn và muốn tìm ra sự thật, song song với đó là phe thứ ba luôn giữ sự trung lập, chưa có động thái gì.
Võ Thế Hùng tự biết sự vắng mặt lâu ngày của boss sẽ gây xáo động gì cho tổ chức. Nhưng nếu boss xuất hiện thì không gì có thể đảm bảo đám lang sói trong tổ chức sẽ để yên, chúng chắc chắn sẽ nhắm tới việc ám sát boss. Sức hấp dẫn của một tổ chức toàn những siêu năng lực gia mạnh mẽ thế này với các lão già chuyên làm những chuyện dơ bẩn kia, thật sự không thể cưỡng lại được.
Vậy nên dù boss có xuất hiện hay không thì mấy lão già đó vẫn sẽ tìm cách gây khó dễ.
Nhưng để cắt đứt toàn bộ gốc rễ thì lại là chuyện khác. Để leo lên được vị trí quản lý như hiện tại thì năng lực của những lão già đó là không bàn cãi, thêm vào đó các năng lực giả mà những lão già đó tuyển chọn cũng không phải hạng tầm thường. Cũng nhờ năng lực và các năng lực giả đó, tổ chức mới có thể được như vị trí hiện tại. Xử trí một quản lý đang nắm trong tay các vấn đề và thông tin của tổ chức là một việc rất khó khăn, huống chi còn phải dọn dẹp đám tàn dư là một nhóm năng lực giả trung thành của quản lý đó sau này. Nếu sơ suất, có khi sẽ khiến tổ chức bị thiệt hại nghiêm trọng, có khi còn dẫn đến nguy cơ bị phá hủy.
Dẫu vậy, cứ để lão ta tung hoành trong bóng tối thì không được. Vẫn nên có biện pháp đối phó sớm.
"Ami, gọi điện yêu cầu những đội trưởng đang thi hành nhiệm vụ tấn công và chiêu mộ đó về cho tôi, tất cả."
"Dạ? Tất cả luôn ạ? Nhưng quản lý Bình có lệnh là không được dừng nhiệm vụ này lại."
"Ami." Giọng Võ Thế Hùng đột nhiên trở nên băng lãnh khiến Ami ngậm chặt miệng, hắn nghiêng đầu nhìn cô nói tiếp: "Mệnh lệnh của tôi chính là mệnh lệnh của boss, kêu tất cả những người đang thực hiện nhiệm vụ rút về, ưu tiên là mấy người đang nhắm tới trường học."
Ami nhìn đôi mắt sâu thẳm như hố đen kia bất giác run rẩy, năng lực của hắn ta đang dao động, cứ như hồ nước tĩnh lặng sâu tới mức ánh sáng không thể chiếu tới, và bên dưới lòng hồ có thứ gì đó đang lượn lờ, chực chờ xông tới đoạt lấy mạng sống của kẻ nhìn chằm chằm vào nó.
Sự đáng sợ của một con quái vật ẩn mình dưới đáy đại dương sâu thẳm.
Ami sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh. Cô gấp gáp gật đầu, miệng mấp máy nói mấy từ không hoàn chỉnh.
Võ Thế Hùng biết năng lực của mình bùng phát, dọa sợ người có thể cảm nhận được siêu năng lực của kẻ khác như Ami nên cũng nhanh chóng kiềm chế lại. Hắn bắt chéo chân, cầm lấy tập tài liệu vừa xem vừa ngã người dựa lưng lên ghế.
"Nhanh gọi bọn họ về, đừng để họ gây họa."
Ami cuối cùng cũng cảm thấy dễ thở, hoảng loạn cúi đầu.
"Dạ, em sẽ đi làm ngay, em xin phép."
Võ Thế Hùng tiếp tục xem bảng báo cáo của tháng này. Hắn nhìn đến tên những ngôi trường đang nằm trong danh sách sẽ bị tấn công, chân mày liền nhăn lại.
"Chờ đó."
Ami vừa chạm tay lên tay nắm cửa sững người lại, hoang mang quay người lại.
"Hoàng Mạnh và Phùng Dĩ Hưng, gọi hai người bọn họ về gấp đi."
Ami quay đầu lại, hơi ngạc nhiên khi nghe thấy quản lý Võ chỉ đích danh hai người bọn họ. Dù tò mò vì sao người đàn ông đó lại ra lệnh như vậy, nhưng cô không dám nhiều lời mà lấy điện thoại ra.
"Dạ vâng, em sẽ làm liền."
Truyền ra là tiếng thông báo máy móc không liên lạc được. Ami chưa từ bỏ thử lại thêm vài lần nữa nhưng vẫn không gọi điện được cho hai người kia.
"Quản lý, không liên lạc được hai người họ." Ami chần chừ, hơi sợ hãi nhìn về phía người đàn ông sắc mặt dần dần đen lại kia, tiếp tục nói: "Em, em sẽ yêu cầu bộ phận thông tin bắt tín hiệu và gọi hai người họ về gấp ạ."
Cái gọi là bộ phận thông tin, là nơi tập hợp một nhóm siêu năng lực giả mang năng lực đọc suy nghĩ và thần giao cách cảm. Mọi thông tin của tổ chứ đều do những người này thu thập được. Ngoài việc nắm giữ thông tin của kẻ thù, họ còn nắm giữ các thông tin quan trọng của tổ chức, nên ngoài những người có địa vị cấp cao trong tổ chức ra, không ai được quyền tiếp cận hay nói chuyện với họ.
Võ Thế Hùng nhìn địa chỉ được ghi trên tờ giấy, day day trán.
Đám già đần độn, nghĩ hiện tại tổ chức đủ mạnh mẽ để chống lại cái đám giáo viên, bảo vệ và kẻ chống lưng cho ngôi trường đó hay sao, chọc nhầm tổ quái vật xong lại như rùa rụt đầu để người khác gánh hậu quả. Nếu không phải mấy lão già nắm giữ chức quyền cốt cán trong tổ chức, hắn đã tự tay cách chức rồi trừng trị từng người rồi.
Võ Thế Hùng thở dài nói: "Nhanh chóng liên lạc hai người đó về, đừng để mọi chuyện đi quá xa, gây thù chuốc oán với mấy người không nên."
Ami ngay lập tức cúi đầu, gấp không chờ nổi mà rời khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, cô thở một hơi thật dài. Cuối cùng cũng không phải nhìn cái mặt đáng sợ đó nữa.