Mới sáng sớm, mặt trời còn chưa mọc thì tiếng ồn ầm ĩ từ phòng bên đã đánh thức tôi dậy, tôi mơ màng ngồi dậy nhìn đồng hồ báo thức.
"Chỉ mới có năm giờ hai mươi lăm thôi mà sao lại ồn ào dữ vậy."
Tôi bò khỏi giường, bước ra mở cửa phòng và ló đầu nhìn ra ngoài, hành lang tối chỉ có duy nhất ánh đèn từ phòng của anh Hạo Thiên chiếu ra qua khe cửa soi sáng.
Tiếng ồn ào phát ra từ phòng anh không giống như tiếng anh chuẩn bị sửa soạn để đi học, mà giống như đang đập đồ để trút giận thì đúng hơn.
"Mới sáng ra mà anh giận dữ cái gì không biết, nằm mơ thấy mình bị đánh nên nổi giận hay gì." Tôi lầm bầm.
Cửa phòng anh tôi mở toang ra, anh tôi bước ra rồi dừng lại trước cửa phòng để đeo cà vạt. Trên người anh ấy mặc đồng phục của trường Thiên Bẩm, áo sơ mi đen tay dài có huy hiệu của trường bên ngực trái, nẹp áo được may giấu vào bên trong và có năm khuy cài bằng nhựa màu trắng bắt mắt, quần tây đen ống rộng, nổi bật là chiếc thắt lưng trắng có mặt thắt lưng là huy hiệu của trường.
Anh tôi đang rất giận dữ thắt cà vạt đen sọc xanh lam, áo khoác trắng vác trên vai, miệng anh ấy cắn quai cặp, vẻ mặt giận dữ như muốn cắn đứt nó ra.
Đồng phục của trường Thiên Bẩm được bầu chọn là đồng phục mà các học sinh muốn mặc nhất, vì nó toàn là màu đen kể cả đồng phục nữ sinh, nam nữ sinh còn có thể tráo đổi đồng phục cho nhau mà không cần để ý đến quy định trường, thế nhưng mà chỉ có nữ mặc đồng phục nam còn nam thì sao dám mặc đồng phục nữ, nếu có thì mấy người chịu mặc đồng phục nữ chắc chắn tính cách cũng nhây nhớt lắm.
Nhìn anh tôi vì tức giận nên thắt cà vạt không được bèn cột nó thành cái dây treo cổ, sau đó lấy áo khoác trên vai xuống mặc vào.
Tôi nhìn anh tò mò hỏi: "Anh đi đâu sớm vậy?"
Anh tôi liếc mắt nhìn tôi, tay mặc áo khoác, miệng vẫn đang cắn quai cặp không trả lời. Tôi hiểu tính của anh, mỗi lần giận dữ khó khống chế mà gia đình hỏi gì thì anh đều cần một khoảng thời gian để kiềm chế cơn giận xuống để không vô tình lớn tiếng với gia đình của mình, vào những lúc như vậy thì tôi cũng sẽ kiên nhẫn chờ anh lên tiếng.
Sau khi mặc áo khoác xong, anh đưa tay cầm lấy quai cặp, kiềm chế hạ giọng: "Đám bên đội bóng rổ đi mách giáo viên, gia đình tụi đó đang ở trường của anh gây rối."
Tôi ngửi được mùi drama nên tỉnh cả ngủ, là cái vụ quản lí đội bóng rổ bị quản lí đội bóng đá bắt nạt, rồi đội bóng rổ và đội bóng đá hẹn nhau ra đánh nhau nhưng hẹn trúng địa bàn của anh Hạo Thiên và đội bóng đá bị anh Hạo Thiên hành cho ra bã. Bây giờ đám người bên đội bóng đá đánh không lại nên đi mách phụ huynh, tôi có nên tìm thêm người tới giúp anh tôi không, vụ này nghe hơi bị vui luôn đấy.
Đôi mắt mở to nhìn anh, tôi hào hứng: "Thật luôn à? Anh định tính sao với đám đó?"
Vừa mới dứt câu thì tôi tự có câu trả lời, nhìn thấy đôi mắt đầy lửa giận và đôi lông mày nam tính nhíu chặt lại của anh Hạo Thiên, theo kinh nghiệm mười sáu năm sống với anh từ khi sinh ra tới giờ, tôi chắc chắn anh tôi sẽ đấm luôn phụ huynh của đội bóng rổ.
Ừm, tôi nhận ra người cần chi viện không phải anh mà là đám người của đội bóng đá ở trường anh ấy kia kìa.
Tôi ngay lập tức sửa lời, hoang mang nhìn anh: "Anh ơi, đánh người thì cũng nên nhẹ tay, đội bóng đá bị anh đánh chưa lành thương nhanh như vậy đâu, với cả đừng có đánh luôn cả mấy thầy cô giáo viên khác nha anh."
Anh tôi nhìn tôi, bình tĩnh đáp: "Biết rồi, anh không điên tới mức đi đánh giáo viên đâu."
Vậy là anh ấy không phủ nhận việc mình sẽ tiếp tục đánh đám người kia.
Nói rồi anh ấy quay người chạy xuống lầu, nhìn bộ dáng hùng hổ của anh ấy thì tôi thấy mình nên gọi ba mẹ để tới xử lí giúp, nếu không thì chỉ sợ anh tôi quá khích rồi bị đình chỉ học thì khốn.
Không phải lo cho anh bị đình chỉ học đâu, lo cho cái nhà này phải hứng chịu cơn nóng giận của anh đây nè.
Nhìn đồng hồ đã năm giờ rưỡi, tôi nhanh chóng chạy đi sửa soạn để chuẩn bị đi học luôn, mặc trên người áo sơ mi trắng tay ngắn, nẹp áo màu xanh lá két với năm khuy áo nhựa màu trắng đục, váy ngắn xanh lá két với sọc caro màu ngọc lục bảo và đen.
Tôi gấp gáp sửa soạn và cột tóc đuôi ngựa sơ sài, sau đó xách cặp chạy ra khỏi phòng. Đi xuống phòng ba mẹ nằm bên cạnh cầu thang, tôi gấp gáp đập cửa hai, ba cái rồi chạy lại cái nhà thú cưng to to ở phòng khách rồi vỗ lên nóc nhà mấy cái, tiếng ồn đó đánh thức ba mẹ và cả con Mực đang say ngủ.
Ba tôi ra mở cửa, nhìn vẻ mặt ngái ngủ của ba tôi cũng muốn mở miệng chọc ghẹo lắm nhưng bây giờ không phải lúc, còn con Mực trừng mắt nhìn tôi giận dỗi, gầm gừ mấy tiếng.
Thấy tôi gấp gáp chạy tới chạy lui tìm đồ để đi học, ba tôi cáu gắt: "Làm cái gì đập cửa vậy hả? Mới sáng sớm.."
Tôi chưa đợi ba nói hết, vừa mang tất vừa lớn tiếng nói: "Anh ba sắp đánh cha mẹ của người ta rồi kìa."
Nghe xong, ba tôi tỉnh ngủ, không chỉ ba mà mẹ tôi ở trong phòng vừa nhắm mắt thiếp đi cũng bật dậy chạy ra ngoài cửa đứng kế bên ba tôi trợn tròn mắt nhìn tôi.
"Gì? Thằng ba làm gì mà đi đánh cha mẹ của người ta?" Mẹ tôi hốt hoảng.
Tôi quay đầu nhìn mẹ: "Cái vụ hôm qua, nói ra thì hơi bị dài, nhưng mà cái đám người bị anh đánh kéo phụ huynh đi mách giáo viên, giờ anh bị gọi thức dậy sớm vì chuyện đó, mới vừa nãy ảnh sát khí đằng đằng đi ra khỏi cửa kìa."
Ba tôi lo sợ nhăn mày: "Sao mày không nói sớm! Nó đi rồi thì mày mới nói, đợi ba mẹ tới nơi thì nó đánh người ta nhập viện luôn rồi!"
Tôi giận dỗi: "Con cũng có biết gì đâu! Vừa mới tỉnh dậy ra khỏi phòng thì anh ba xách cặp chạy ra ngoài rồi! Ba mẹ sửa soạn nhanh lên đi, không chừng anh tới trường rồi đó!"
Ba mẹ tôi vừa kêu trời vừa chạy đi chuẩn bị, tôi mang tất xong thì tìm giày đi học bị ném đâu đó rồi mang vào, con Mực vươn vai đi lại gần chỗ của tôi ngồi xuống, tôi vừa mang giày xong thì quay sang ôm nó hít hà.
Ba mẹ tôi vừa chuẩn bị xong thì lật đật chạy ra cửa tìm giày dép mang vào, tôi vỗ nhẹ lưng con Mực: "Mực cục cưng, người ta được cứu hay không giờ trông chờ vào tốc độ của cưng đó."
Con Mực ngạo nghễ ngáp một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa, ba mẹ của tôi mang giày xong rồi, cả hai leo lên lưng nó, chịu sức nặng của hai người mà nó vẫn bước đi nhẹ nhàng như đang xem thường trọng lượng của hai con người trên lưng. Mực nhún người một cái đã biến mất, tốc độ của nó còn để lại một cơn gió nhẹ thổi tóc tôi bay bay, nhìn con Mực mới đó đã biến mất khỏi ngã rẽ tôi mới thở một hơi nhẹ nhõm, ít nhất cũng cứu được vài người khỏi nhập viện.
Tôi đi ra bên ngoài và khóa cửa nhà lại rồi mới đến trường, ngày hôm qua được cưỡi con Mực tới trường mà hôm nay lại phải đi bộ, tôi có chút mệt mỏi thở dài, vừa đi được mấy bước thì tôi có cảm giác bỏ quên cái gì đó nên kiểm tra cặp một lượt. Sách, vở, giấy, bút, tẩy, bút chì, thước các loại, com-pa.. Sau khi thấy đã đủ thì tôi kéo dây kéo lại rồi tiếp tục đi đến trường.
Bầu trời hướng đông rực đỏ như lửa cháy, nhìn bầu trời xinh đẹp đó tôi cảm thấy yêu đời hơn hẳn, tôi vui vẻ, nhún nhảy đi tới trường, hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày tốt đẹp.
Vừa đi tới cổng trường thì đôi chân của tôi dừng lại, nụ cười trên môi cũng cứng lại, tôi mở to mắt nhìn tòa nhà mà tôi học, ký ức mà tôi lỡ quên đi đột nhiên trở lại, về một cậu bạn bị tôi hại phải gọi phụ huynh tới trường, về một đám người chăn tôi ở cầu thang làm tay tôi bị thương, và về một ông anh nói hôm nay sẽ tới trường để giúp đỡ tôi, cuộc đời thế là hết, những người tôi có thể trông cậy vào là ba và anh Hạo Thiên đều chạy đi mất rồi, đến cả con Mực cũng không có bên cạnh tôi luôn, tôi thấy cuộc đời mình kết thúc thật rồi.
Tôi đau đớn, tôi gục ngã trước cổng trường, vào khoảnh khắc tôi cảm thấy tuyệt vọng thì hình bóng của vị cứu tinh xuất hiện, cậu ấy nổi bật hơn bất cứ ai ở đây, cứ như thế giới bây giờ đều đang chiếu ánh sáng vào nơi cậu ấy đứng, tôi như tìm được hy vọng mà đứng dậy chạy tới bên cậu ấy, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, dáng đi mang khí chất khó gần, cậu lớp trưởng của lớp tôi, Trần Minh.
Tôi vui sướng, vừa chạy vừa hét lớn: "Lớp trưởng!"
Trần Minh dừng lại một lúc, sau đó không cần quay đầu lại để xem ai gọi mình mà cậu ta ngay lập tức bỏ chạy, cứ như ma đuổi mà chạy thẳng một mạch xuyên qua đám người bỏ lại tôi sau lưng.
Tôi bất ngờ trước hành động của cậu ta, cũng tức tốc đuổi theo sau, tôi đâu có ăn thịt cậu ta đâu mà sao cậu ta lại bỏ chạy như vậy chứ.
Tôi hét lên: "Chờ chút, Minh, mắc gì chạy vậy ông già!"
Nhìn bộ dạng bỏ chạy lấy người của cậu ta là tôi biết, cậu ta đang sợ bị tôi chọc ghẹo đây nè. Có một lần vừa vào tới cổng trường thì tôi kéo cả lớp ra tung cánh hoa hồng hái từ mê cung ra chào đón cậu ấy, vừa tung vừa chúc mừng cậu ấy cao lên được thêm hai milimet và đạt được chiều cao một mét sáu mươi hai, sau đó cả lớp chúng tôi bị phạt vì xả rác bừa bãi, phải nhặt từng cánh hoa hồng để vào sọt rác cho đến khi sân trường sạch sẽ thì thôi, Trần Minh ngày hôm đó cũng được cả trường biết đến là một cậu trai cao một mét sáu mươi hai.
Tôi mỉm cười nhớ về quá khứ, sau đó trừng mắt hét thật lớn về phía người con trai đang bỏ chạy lấy người kia: "Nhưng bây giờ tôi đâu có cái gì trong tay đâu! Tôi đâu có ghẹo ông đâu, Minh!"
Trần Minh không trả lời mà tập trung chạy trốn.
Ở trên chiếu nghỉ của cầu thang là nữ lớp phó của lớp tôi, Bùi Thị Mỹ An, cô ấy vừa nhìn thấy Trần Minh nhảy một cái lên ba bậc cầu thang, chạy qua cô ấy như bị ma đuổi thì tò mò dừng lại nhìn xuống sân trường, vừa nhìn thấy tôi đang đuổi tới thì cô ấy cũng ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.
Tôi giận dỗi hét lên: "Ủa rồi, mắc gì chạy?"
Tôi bực tức một bước chạy lên hai bậc cầu thang, đuổi theo sau cả hai: "Gì mà chạy hết vậy trời, có ai làm cái gì đâu!"
Bọn họ vẫn chạy trốn khỏi tôi, tốc độ của Mỹ An đã chậm dần sau khi đi lên tới tầng hai nhưng Trần Minh thì vẫn giữ vững tốc độ ban đầu, hơn nữa còn có biểu hiện đang tăng tốc, tôi thở dốc đuổi không kịp nên 'lết' lên từng tầng cầu thang, cho đến khi tới lớp thì mới thấy được Trần Minh vừa đặt cặp sách vào chỗ ngồi, nhưng vừa thấy tôi cậu ta lại lùi một bước, bộ dạng đang có ý định bỏ chạy tiếp.
Tôi nhanh chóng chỉ tay vào cậu ta, lớn tiếng để ngăn cậu ta bỏ chạy: "Ông mà chạy nữa là mọi trò sau này tôi bày ra đều dành hết cho ông luôn đó!"
Nghe tôi nói vậy Trần Minh mới dừng lại, cậu ta đề phòng nhìn tôi, tư thế đã sẵn sàng để bỏ chạy bất cứ lúc nào. Tôi mệt mỏi từ từ tiến lại gần, hai tay đưa lên để khi cậu ta bỏ chạy thì có thể bắt cậu ta lại, tôi đã giữ được vị trí tốt để chặn đường chạy thoát, cậu ta chạy cửa trước hay cửa sau đều sẽ bị tôi bắt được.
Tôi từ từ tiến lại gần muốn bắt cậu ta lại: "Nói thật là tôi không có bày trò chọc ghẹo gì ông đâu, ngồi yên nói chuyện chút đi nào."
Trần Minh cảnh giác lùi lại giữ khoảng cách an toàn: "Câu này nghe gần chục lần rồi, có trò gì thì mau lôi ra hết luôn đi."
Tôi di chuyển về phía cửa sau: "Tôi nói thật, tôi chỉ nhờ ông chút chuyện thôi à."
Trần Minh mỉm cười tao nhã: "Chuyện gì? Hái mắt mèo hay bôi keo lên ghế? Muốn xử nhỏ tên My đó thôi hay cả tập thể lớp báo luôn?"
Tôi mím môi, cậu ta hình như hơi hiểu tôi quá thì phải, nếu muốn trả thù đám lớp báo thì tôi chỉ có mấy trò vặt vãnh đó thôi.
Tôi mỉm cười: "Chí Kiệt bị mời phụ huynh là do bị tôi hại.."
Còn chưa đợi tôi nói hết, Trần Minh đã phản ứng đạp lên ghế và chạy về hướng cửa sau của lớp, tôi cũng không ngu ngốc để cậu ta chạy thoát, nhanh chóng bắt được cậu ta lại, ôm eo cậu ta ra sức giữ lại.
Trần Minh bị tôi bắt lại bất ngờ mở to mắt nhìn tôi, vội vã muốn gỡ tay tôi ra.
Tôi nhân cơ hội giở trò ăn vạ.
"Lớp trưởng ơi, Trần Minh đẹp trai phong độ ngầu lòi người người đều mê, hoa gặp hoa nở, người thấy người yêu, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, đẹp nghiêng thùng đổ nước, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp hơn hoa sen vân đài trắng, đẹp như ngọc quý, kim cương, đẹp tựa non sông nước biếc, ông đẹp như danh lam thắng cảnh, đến cả nàng tiên cá trong truyện cổ tích cũng phải cúi đầu trước ông, nhan sắc của ông khiến đôi mắt của tôi mù lòa, là vị đại mỹ nam trên đời chỉ có một, thế giới này xưng tên ông là người đẹp nhất vũ trụ, làm ơn làm phước lắng nghe dân nữ này một lúc thôi, một chút thôi mà đại mỹ nam của lớp chồn ơi!"
Trần Minh nghe xong đã ghét bỏ rùng mình, lớp học chỉ có vài bạn cùng lớp vừa mới tới nghe xong cũng bật cười, đến cả tôi cũng không ngờ miệng mình có thể phun ra mấy câu từ như vậy nên ngốc nghếch mỉm cười nhìn Trần Minh đang bị khó xử.
Mỹ An vui vẻ khi người gặp nạn, ở kế bên cười như được mùa: "Há há há, đại mỹ nam lắng nghe bà Thanh tí đi."
Mấy bạn trong lớp cũng hùa theo.
"Đại mỹ nam lớp trưởng tội nghiệp, hồng nhan bạc mệnh bị nhỏ Thanh túm được rồi kìa."
"Chạy lẹ lên đại mỹ nam ơi."
Trần Minh nhìn tôi mỉm cười híp mắt, tôi biết chỉ khi cậu ta bị chọc nóng máu rồi nên mới cười như vậy thôi.
"Bà nói bà không chọc ghẹo gì tôi mà."
Tôi tránh ánh mắt của cậu ta, tôi đâu có ý định chọc ghẹo cậu ta đâu, cái này không nằm trong kế hoạch của tôi.
Cái khúc đầu với khúc giữa nó hơi không đúng lắm, nhưng ít nhất thì cái khúc đuôi cũng theo ý tôi muốn, tôi đã kéo được Trần Minh và Mỹ An đi xuống căn tin ăn sáng, sẵn tiện nhờ họ việc của Chí Kiệt luôn.
Vừa nghe tôi bị đám lớp báo chặn ở cầu thang, Mỹ An đã trợn mắt đập bàn: "Gì? Đám đó chặn bà ở cầu thang? Sao hôm qua không nói để tôi sang lớp tụi nó xử luôn một thể! Cái lũ đó ỷ mình có cấp bậc cao mà muốn làm gì thì làm, bữa trước tôi nghe có một bạn nữ bên lớp thỏ bị tụi nó chặn đánh ở ngoài cổng trường, đến giờ còn chưa dám đi học lại nữa kìa."
Tôi uống ly trà tắc, nhỏ giọng: "Thôi đi bà, bà qua lớp người ta để làm gì? Túm đầu nhỏ My đó đánh à?"
Trần Minh hạ mi mắt, nuốt đồ ăn trong miệng xong mới mở miệng, không nhìn vào tôi mà nói: "Rồi bà muốn tôi giúp vụ của Chí Kiệt luôn à? Muốn tôi giải thích với gia đình của cậu ấy rằng mọi thứ đều là hiểu lầm?"
Tôi lắc đầu: "Không, vụ rắc rối này không có liên quan đến ông, tôi chỉ muốn ông giúp tôi kéo dài thời gian vụ của lớp báo."
Trần Minh liếc mắt lên: "Kéo dài thời gian?"
Tôi cầm ly trà tắc uống một ngụm, gật đầu: "Ừm, cái vụ đám đó chặn tôi ở cầu thang, ông mách giáo viên hộ tôi, dù sao ông cũng sẽ đi mà đúng không? Vậy nên tôi nhờ ông kéo dài thời gian, làm sao để giáo viên không vì tiếp đón phụ huynh học sinh mà bỏ qua chuyện của học sinh tụi mình ấy."
Trần Minh nhăn mày: "Hệ thống của trường này bà còn chưa rõ chỗ nào? Giáo viên sẽ không can thiệp vào chuyện của học sinh, bởi vậy nên mấy vụ cấp bậc cao bắt nạt cấp bậc thấp diễn ra như cơm bữa, bởi vậy toàn thể giáo viên sẽ không vì một chuyện diễn ra như cơm bữa mà bỏ qua việc đón tiếp phụ huynh học sinh đâu."
Tôi nhìn xung quanh, bây giờ chỉ mới sáu giờ hơn nên căn tin trường cũng ít học sinh, hơn hết chỗ bọn tôi ngồi không có ai ở gần, để ý trước sau, xác định không có mối nguy hại nào ở gần thì tôi mới nhích ghế sát vào bàn, tới gần Trần Minh nhỏ giọng: "Vậy nếu chuyện này lớn tới mức làm giáo viên phải bỏ qua việc tiếp đón phụ huynh học sinh thì ông làm được không?"
Trần Minh nhìn tôi mỉm cười: "Bà lại bày trò gì?"
Tôi ranh mãnh nở một nụ cười: "Tụi lớp báo từ lúc lên cấp ba tới giờ thì ỷ lại cấp bậc của mình cao nhất tòa nhà này nên hống hách, nhân cơ hội này hạ bệ tụi nó xuống đi."
Mỹ An nghe vậy cũng nhích tới, hào hứng: "Sao, bà định làm cái gì?"
Tôi nhỏ giọng đủ để cả hai người bọn họ nghe: "Gia Nghĩa, Bích Trâm, Bé Nụ, Hà Vân, Kim Phương, Huy Hoàng của lớp thỏ, Cường Thịnh, Thiên Ân, Ánh Dung của lớp rắn thêm một vài bạn học ở lớp mình, tất cả đều bị đám lớp báo để mắt tới. Chế giễu, bắt nạt, hạ nhục, lăng mạ, cướp đoạt, mượn tiền, đánh đập.. Vân vân và mây mây, những người vừa kể trên đều có đủ dũng khí và can đảm để đứng ra làm chứng nếu người tố cáo là Trần Minh của lớp chồn, người đã từng hạ bệ lớp sư tử một năm trước."
Trần Minh và Mỹ An ngây người nhìn tôi, nhìn vẻ mặt của họ thì tôi biết họ đang có suy nghĩ gì. Họ cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu vì sao tôi lại có được thông tin này. Tất nhiên là có tình báo, mục tiêu bị tôi trêu chọc đâu phải chỉ gói gọn trong lớp chồn.
Tôi cười híp cả mắt nhìn Trần Minh và Mỹ An: "Sao? Chừng này thôi thì hai người sẽ làm được tới đâu?"
Trần Minh nhoẻn miệng cười: "Ha ha, chừng này thôi cũng đủ để tôi cho cả tập thể lớp báo đi nghỉ mát một tuần."
Mỹ An không khống chế được biểu cảm, hào hứng ra mặt nhìn tôi: "Bà là gián điệp của nước nào phái tới? Khai ra mau!"
Tôi đưa cằm đặt vào giữa ngón cái và ngón trỏ, bày ra vẻ tự tin: "Nếu bà đã đoán ra được thì tôi không cần phải che giấu nữa, điệp vụ 007 xin ra mắt mọi người."
Trần Minh chen ngang: "Tại sao bà lại cần kéo dài thời gian? Trong thời gian đó bà định làm gì?"
Tôi nhìn Trần Minh thở một hơi dài: "Tôi đi làm vị cứu tinh cho người khác."
Lần này Mỹ An và Trần Minh nhìn tôi đầy hoang mang.
Tôi không nói sai đâu, đúng là đi làm vị cứu tinh đó, đi cứu gia đình phụ huynh và cả đội bóng rổ trường khác tránh khỏi việc gặp lại nhau trong bệnh viện.
Mong anh Hạo Thiên chưa động tay đến con nhà người ta, cái máu điên của anh ấy cộng thêm mẹ tôi ở hiện trường.. Thật tội cho ba vì cực khổ vừa ngăn vợ rồi vừa cản con, để hai người không đánh người ta.
Giờ nghĩa lại, lúc sáng để mẹ đi theo ba thật đúng là quyết định sai lầm.