Cuộc sống hàng ngày của Cố Ninh bây giờ là lái xe, đánh nhau và giết tang thi.
Ở một thành phố nghỉ ngơi ba ngày, Quý Cửu Trạch lại đưa cô đến một thành phố khác.
Ba tuần nay cô không về nhà, không phải bay trên trời thì là chạy dưới đất, nhưng cô luôn gọi điện về báo trước với mẹ Cố để bà khỏi lo lắng. Mẹ Cố Ninh luôn lo lắng cô ở bên ngoài ăn uống không ngon, muốn đến nhà trọ của cô nấu cơm cho cô mấy ngày, nhưng Cố Ninh lại kiên quyết từ chối.
Mặt khác, cô cũng không quên mình muốn đổi vũ khí ở thế giới mạt thế, vì vậy cô đã gọi điện nhờ Trang Thần tìm giúp xem có vũ khí nào có tính sát thương mạnh không.
Trang Thần thậm chí không hỏi câu nào liền đồng ý luôn, còn nói rằng chờ cô về sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thoả.
Đây là điểm cô thích nhất ở Trang Thần. Nếu cô không chủ động nói ra, cô ấy cũng sẽ không hỏi, chiếc bát gốm thời Bắc Tống lần trước cũng vậy, vũ khí lần này cũng thế. Mỗi lần như vậy, Cố Ninh đều thấy may mắn vì lúc tuyên thệ mình đã không lựa chọn rút lui. Nếu như ngay từ đầu cô lựa chọn khác, sợ rằng duyên phận của cô với Trang Thần cũng kết thúc ở đây.
Tính đến nay, Cố Ninh đi đến ba thành phố, vượt qua Đội 7, Đội 6, Đội 5, bắt đầu từ đáy kim tự tháp đi lên, Cố Ninh vẫn chưa gặp được đối thủ khiến cô thấy khó nhằn.
Trải qua hết trận chiến này đến trận chiến khác với cường độ cao nhưng cô không hề thấy mệt mỏi mà cảm thấy rất hưng phấn cả về thể chất lẫn tinh thần. Đồng thời, kỹ năng chiến đấu của cô ngày càng trở nên hoàn thiện hơn. Với mỗi đối thủ, cô lại có thêm những kinh nghiệm quý giá giúp cô vượt qua những đối thủ tiếp theo.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy thái độ của Quý Cửu Trạch đối với mình ngày càng “hòa nhã”. Dù sao dẫn dắt một học trò có tính giác ngộ cũng là chuyện đáng tự hào. Có lẽ thực lực của cô ngày càng tiến bộ nên thái độ của Quý Cửu Trạch đối với cô cũng thay đổi. Cảm giác kính sợ của Cố Ninh đối với Quý Cửu Trạch cũng dần dần phai nhạt, hiện tại giống như là bạn đồng hành.
Cố Ninh đang sống một cuộc sống rất mãn nguyện ở đây mà không biết rằng bên phía Tưởng Du đang có bao nhiêu là rắc rối.
Sau khi “Chương trình thẩm định kho báu” được phát sóng vào chủ nhật tuần trước, chiếc bát gốm thời Bắc Tống được xác nhận là hàng thật trong chương trình đã nhanh chóng leo lên hot search trên các trang web. Các diễn đàn bàn luận về chiếc bát gốm thời Bắc Tống xuất hiện nhiều như măng mọc sau mưa. Đồng thời, Tưởng Du – chủ nhân của chiếc bát gốm rất xinh đẹp, phong thái dịu dàng nhã nhặn, giọng nói lại ngọt ngào dễ nghe nên lập tức trở lên viral. Rất nhiều người trên mạng gọi cô ta là “nữ thần”.
Lượt comment kỉ lục của chương trình giám định kho báu này là hơn 5 triệu. Nhưng sau khi tập này được phát sóng, lượt comment trên mạng đã lên tới hơn 20 triệu và vẫn đang tiếp tục tăng. Ngay cả biểu cảm sửng sốt của các chuyên gia trong chương trình khi nhìn thấy chiếc bát gốm đều được chụp lại, chế thành ảnh, meme hot nhất và lan truyền rộng rãi.
Tuy nhiên, khi các trang web và phương tiện truyền thông lớn đang chuẩn bị liên hệ muốn phỏng vấn cô gái – nhờ món đồ cổ trị giá 200 triệu nhân dân tệ mà một đêm trở thành “nữ thần” này, thì ngay sau đó, một tin tức còn khủng bố hơn đã nổ ra!
Một số ảnh được chụp lén bằng điện thoại di động ở hậu trường đài truyền hình đã nhanh chóng lan truyền trên mạng, kèm theo bài phân tích. Theo người này: sau khi chương trình được ghi hình xong vào ngày hôm đó, có hai cô gái đã xông vào phòng nghỉ, chỉ thẳng mặt Tưởng Du mà mắng vì cô ta chưa được sự đồng ý đã tự ý đem chiếc bát gốm của người khác đến chương trình. Bên dưới có cả ảnh chụp chiếc bát gốm đã được hai cô gái này mang đi.
Trong ảnh, khuôn mặt Tưởng Du tái nhợt, vẻ xấu hổ xen lẫn tức giận, còn mặt của hai cô gái trong ảnh đã được làm mờ nên hoàn toàn không nhìn rõ.
Cư dân mạng trước nay luôn thay đổi trong nháy mắt. Buổi sáng còn rất nhiều lời hâm mộ lẫn ghen tị, tràn ngập những khen ngợi nhan sắc, khí chất của cô ta nhưng đến buổi chiều, tất cả đều biến thành những lời giễu cợt, mỉa mai, nào là kĩ nữ trà xanh, muốn nổi tiếng đến điên rồ…
Cả ngày điện thoại của Tưởng Du réo liên tục. Tin tức lặng lẽ lan truyền trong công ty. Buổi sáng vẫn còn là cảnh tượng khen ngợi không ngớt, nhưng đến buổi chiều, mọi người đều nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ.
Tưởng Du trốn trong nhà vệ sinh, xem hết những bình luận không hay trên mạng, cảm thấy máu dồn lên mặt, đầu óc choáng váng, suýt nữa đánh rơi cả điện thoại di động.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô ta định đi gặp cấp trên xin nghỉ, ai biết vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã bị một cô gái chặn lại: “Tưởng Du, Hoàng tổng bảo cô gặp ông ấy trong văn phòng.” Ánh mắt cô gái đầy vẻ khinh thường.
Tưởng Du thẫn thờ bước vào văn phòng của Hoàng tổng, cô ta có dự cảm không hay. Quả nhiên, Hoàng tổng không vòng vo, thậm chí cũng không hỏi tin tức trên mạng là thật hay giả, nói thẳng: “Tưởng Du, ngày mai cô không cần đi làm nữa. Thứ sáu cô đến tìm tài vụ quyết toán tiền lương.”
“Hoàng tổng…” Tưởng Du còn muốn nói gì đó để cứu vớt mọi chuyện. Khó khăn lắm cô ta mới tìm được công việc này. Chỉ còn một tuần nữa là hết thời gian thử việc… Nhưng mà Hoàng tổng không cho cô ta một cơ hội giải thích, thô lỗ cắt ngang lời giải thích của cô ta, thản nhiên nói: “Cô không cần giải thích gì cả, tôi công nhận trong công việc cô rất chuyên nghiệp, nhưng chuyện trên mạng đã ầm ĩ cả lên. Trước khi nó ảnh hưởng đến công ty, tôi phải đưa ra lựa chọn, hi vọng cô hiểu cho.”
Nhìn ánh mắt thâm trầm của Hoàng tổng, Tưởng Du bỗng thấy nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Hoàng tổng lộ vẻ hài lòng: “Được rồi. Tôi sẽ nói tài vụ tính thêm một tháng lương nữa cho cô. Giờ thì ra ngoài đi.”
Tưởng Du chật vật đứng dậy khỏi ghế, đẩy cửa bước ra với vẻ mặt thất thần. Cô ta có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình: khinh thường, đồng cảm, vui sướng khi người khác gặp họa…
Nhưng mà, dưới những ánh mắt này, Tưởng Du chậm rãi đứng thẳng người, thần thái kiêu ngạo, ngẩng cao đầu bước ra khỏi công ty, nơi cô ta đã làm việc gần ba tháng. Vừa bước ra khỏi cổng công ty, khí lực của Tưởng Du dường như cạn kiệt, cô ta bắt một chiếc taxi chạy thẳng về nhà, bây giờ cô ta chỉ muốn về nhà.
“Gia Tử, có phải lần trước cậu và cô gái này cùng ăn cơm với nhau đúng không?”
Bởi vì một dự án mới vừa hoàn thành, Lục Gia Tử mời tổ dự án cùng nhau ăn tối. Một nam nhân viên ngày thường có quan hệ tương đối tốt đột nhiên cầm điện thoại di động chạy tới hỏi anh ta.
Mùi rượu từ trong miệng anh đồng nghiệp phả ra, Lục Gia Tử khó chịu nhíu mày, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt Tưởng Du trên màn hình điện thoại mà anh chàng kia vừa đưa tới. Anh ta lập tức sững người một lúc, sau đó đưa tay cầm lấy điện thoại. Đây đúng là Tưởng Du!
Anh ta xem hết tin tức này một lần, sau đó vô tình nhấp vào ảnh chụp, ánh mắt của anh ta rất nhanh đã dính chặt vào một bức ảnh… Bộ đồ thể thao này, Cố Ninh hình như cũng có một chiếc như vậy…
Nam nhân viên còn đang hỏi: “Đúng không? Là cô gái lần trước sao?!”
“Đó là chị gái của bạn tôi. Tôi không thân thiết với cô ấy lắm. Lần trước chỉ là tôi có chút việc với cô ấy thôi.” Lục Gia Tử bâng quơ nói, sau đó đưa điện thoại trả lại.
Nam nhân viên cầm lấy điện thoại di động thuận miệng nói: “Lá gan của cô gái này cũng lớn thật, chắc là không biết đồ vật ấy có giá lớn như vậy. Đồ cổ trị giá 200 triệu nhân dân tệ đó! Nếu thật sự người ta muốn truy cứu, chắc sẽ phải ngồi tù vài năm đấy! Nghĩ thôi đã thấy điên rồi.”
Anh ta nói: “Tôi đi vệ sinh” rồi bước về phía phòng vệ sinh.
Anh ta đứng ở hành lang gần phòng vệ sinh, lấy điện thoại di động ra, lướt ngón tay trên màn hình.
Mở danh bạ.
Số điện thoại mới của Cố Ninh ở ngay sau số điện thoại của cha mẹ anh ta.
Cố Ninh thường xuyên đổi số vì nợ tiền hoá đơn điện thoại di động. Mỗi lần như vậy, cô đều nói anh ta lưu số mới của cô ngay sau số của bố mẹ anh ta.
Cho nên lần này Cố Ninh đổi số mới, mặc dù cô không nói, anh ta vẫn theo thói quen lưu số cô ngay sau số cha mẹ.
Anh ta nhìn chằm chằm vào dãy số đã đọc không biết bao nhiêu lần, một lúc lâu sau vẫn không ấn gọi.
Ngay khi anh ta định cất điện thoại để quay lại ăn tối thì một tin nhắn đến.
Anh ta mở ra, là một tin nhắn đa phương tiện từ Trương Kí.
Nội dung rất đơn giản, một bức ảnh và một dòng chữ là “Tôi đang ở Thanh Bình. Hình như tôi nhìn thấy Cố Ninh.”
Bức ảnh chụp phía sau của hai người.
Một cao một thấp, một nam một nữ.
Người phụ nữ mặc bộ đồ thể thao cùng mái tóc vàng cắt ngắn nổi bật. Lục Gia Tử đã quá quen thuộc với bóng lưng này, liếc mắt một cái là nhận ra Cố Ninh. Thanh Bình? Cô ấy đến Thanh Bình làm gì? Lục Gia Tử khẽ cau mày, nhìn bóng lưng của người đàn ông đứng bên cạnh Cố Ninh. Người đàn ông đứng bên cạnh cô mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dáng người cao ráo. Khi đứng cùng, anh ta cao hơn Cố Ninh rất nhiều. Chỉ mới nhìn phía sau, Lục Gia Tử đã cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích được.
Người đàn ông này cao hơn một chút so với người đàn ông mà anh ta nhìn thấy trong bệnh viện lần trước. Nhìn bóng lưng này, Lục Gia Tử cảm thấy rất kỳ lạ.
Anh ta nhớ tới thái độ gần đây của Cố Ninh đối với mình, chẳng lẽ là bởi vì người đàn ông này sao?
Khoảng thời gian Cố Ninh mất tích ba tháng, anh ta mới ý thức được Cố Ninh đã lưu lại quá nhiều dấu vết trong cuộc sống của anh ta. Có nhiều thứ vì cô mà trở thành thói quen của anh ta. Một tháng sau khi Cố Ninh đi du lịch, mẹ Cố Ninh gọi điện thoại nói Cố Ninh mất tích. Anh ta luôn biết Cố Ninh thích mình nhiều như thế nào. Nhưng anh ta không biết bản thân có thích Cố Ninh hay không, hay chỉ là quen với việc có Cố Ninh ở bên. Thời gian đó, tâm trí anh ta chỉ xoay quanh chuyện công danh sự nghiệp, không có thời gian mà phân tâm suy nghĩ về sự tồn tại Cố Ninh có ý nghĩa gì đối với anh ta.
Ngay ngày hôm sau, anh ta dừng một dự án lúc ấy đang gấp rút cần hoàn thành và bay đến thành phố mà Cố Ninh đi du lịch. Sau khi hạ cánh, anh ta lập tức liên hệ với cảnh sát địa phương và giới truyền thông, đồng thời dùng tài khoản mạng xã hội của mình để nhanh chóng lan truyền tin tức Cố Ninh mất tích.
Anh ta ở lại thành phố đó cả tuần nhưng không nhận được tin tức gì. Vì chuyện này, anh ta đã bỏ lỡ dự án đang thực hiện,.
Sau đó, anh ấy lại bắt đầu đi làm, công tác và xã giao như trước kia. Nhưng đến nửa đêm, anh ta sẽ bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Anh ta mơ thấy Cố Ninh bị người khác đối xử tàn bạo.
Đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được thế nào là sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn, anh ta đều thuận buồm xuôi gió, gia đình hòa thuận, có nhiều bạn bè, rất được lòng phụ nữ, điều duy nhất xứng đáng với nỗ lực của anh chính là sự nghiệp hiện tại. Nhưng sau khi Cố Ninh biến mất, anh ta thường xuyên cảm thấy sợ hãi, sợ Cố Ninh sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Nhưng ngay cả lúc đó, anh ta cũng không cảm thấy rằng mình sẽ mất cô. Nhìn ảnh chụp trên màn hình điện thoại di động bây giờ, tuy chỉ có hai bóng lưng, lại khiến trong lòng anh ta cảm thấy lo lắng.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu rằng những gì Cố Ninh nói không phải là cố ý chọc giận anh ta.
Anh ta không lập tức gọi điện thoại cho Cố Ninh mà trực tiếp gọi đến nhà họ Cố.
Mẹ Cố nhận cuộc gọi.
Lục Gia Tử đang vội nên cũng không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề: “Cô à, là con, Gia Tử đây. Bây giờ Cố Ninh còn đi gia sư không ạ?”
Mẹ Cố liếc nhìn cha Cố ở bên kia, nói khẩu hình “Lục Gia Tử” với ông, rồi mới nói: “Ừ. Có chuyện gì vậy Gia Tử, xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Gia Tử nói: “Vâng. Con tìm Ninh Ninh có chút việc, cô có địa chỉ của gia đình mà cô ấy làm gia sư không ạ?”
Mẹ Cố nói: “Không có, Ninh Ninh nói sợ cô tới quấy rầy công việc của con bé, cho nên không cho cô địa chỉ. Hay con gọi điện thoại hỏi con bé đi.”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Ba Cố đứng dậy mở cửa, sau đó kinh ngạc nhìn Phương Pháp đứng ở cửa, nói: “Tiểu Phương, sao cháu lại đến đây? Mau vào trong ngồi đi! “
Phương Pháp cầm theo giỏ trái cây bước vào, cười nói: “Không có gì đâu ạ. Dạo này Cố Ninh vì công việc của bạn cháu mà bận quá, không có thời gian về thăm cô chú. Sau khi tan sở, cháu có việc đi ngang qua đây nên muốn tới thăm cô chú.”
“Ồ! Tiểu Phương tới rồi!” Nhìn thấy Phương Pháp, mẹ Cố hai mắt sáng lên, quên mất mình còn đang nói chuyện điện thoại với Lục Gia Tử, vui sướng nói: “May quá! Cô vừa nấu cơm xong! Lát nữa cô xào mấy món ngon, cháu ở lại ăn nhé!”
Lục Gia Tử cũng nghe thấy giọng nói của chàng trai trẻ bên kia và giọng nói vui vẻ của mẹ Cố. Tiểu Phương? Xưng hô như vậy thì không phải họ hàng thân thích, nghe giọng nói còn rất trẻ, còn hơi quen tai nữa… Người đàn ông anh ta gặp trong bệnh viện ngày hôm đó hình như cũng họ Phương. Nghe giọng nói của mẹ Cố, có vẻ bà đang rất vui vẻ.
Mẹ Cố cuối cùng cũng nhớ ra mình vẫn đang cầm điện thoại, vội vàng cười ha hả nói vào ống nghe: “Ngại quá! Nhà cô có khách. Gia Tử, con còn việc gì không?”
Lục Gia Tử im lặng một lúc, sau đó nói: “Không có việc gì đâu ạ, cô bận gì thì làm đi ạ.”
“Vậy tạm biệt!” Mẹ Cố không chút do dự cúp điện thoại.
Lục Gia Tử nhìn cuộc gọi bị ngắt máy thì chìm vào suy tư.
Cố Ninh nói rằng cô ấy đi làm gia sư, nhưng Trương Kí lại chụp được ảnh cô ấy với một người đàn ông ở Thanh Bình.
Khi Cố Ninh nhìn thấy dãy số đang hiện trên màn hình điện thoại, sắc mặt hơi thay đổi. Do dự một lúc, cô vẫn nhận điện thoại: “A lô? Có chuyện gì thế?”
Tiếng của Lục Gia Tử trong điện thoại truyền đến: “Hiện tại em đang ở đâu?”
Cố Ninh cầm điện thoại im lặng một lúc, sau đó nói: “Tôi đang đi công tác”
Quý Cửu Trạch ở đối diện ngước mắt nhìn sang.
Tiếng Lục Gia Tử bên kia điện thoại dừng một chút, sau đó nói: “Làm gia sư mà cần đi Thanh Bình công tác à?”
Cố Ninh hơi sửng sốt, rồi lạnh lùng nói: “Liên quan đến anh à, Lục tiên sinh?”
Sau đó, cô lập tức cúp điện thoại.
Nghe âm thanh tút tút từ điện thoại, Lục Gia Tử hoàn toàn sững sờ.
Một lúc sau, có người gọi anh ta: “Gia Tử? Cậu đi vệ sinh đến nửa tiếng rồi chưa xong à? Sao ngây ngẩn mất cả hồn vía vậy?”
Hóa ra người bên trong mãi chưa thấy Lục Gia Tử về nên bảo một người ra ngoài tìm.
“Tôi có việc gấp phải đi, mọi người từ từ ăn cơm. Tôi đi trước nhé.” Lục Gia Tử nói xong liền vội vàng rời đi.
Cúp điện thoại xong, Cố Ninh cũng không còn hứng ăn uống nữa. Sau khi xin phép Quý Cửu Trạch ra ngoài, cô lấy điện thoại gọi cho ba Cố. Cô không chắc Lục Gia Tử có làm phiền cha mẹ mình hay không nên đành dự phòng trước.
Quý Cửu Trạch nhìn Cố Ninh đi ra khỏi phòng, sau đó nhìn nồi lẩu đỏ rực đang sôi ục ục trước mặt, như có suy tư.