Trong căn phòng tối tăm, rốt cuộc mọi người cũng thoát được khỏi đám tang thi, mệt mỏi dựa vào tường thở hổn hển. Mặc dù đã tạm thoát khỏi nguy hiểm, bọn họ vẫn không dám thả lỏng bản thân, súng trong tay cũng không dám hạ xuống, luôn sẵn sàng tư thế có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Chung Húc kiểm tra lại số người trong đội, mặt mũi toàn mồ hôi của cậu ta chợt tái nhợt: “Ngô Cường, Trần Diệu,… còn có Trương Chí Lâm không theo kịp.”
Tất cả đều lâm vào trầm mặc, mọi người đều biết tình huống vừa rồi là như thế nào và nếu không theo kịp đoàn đội sẽ có chuyện gì xảy ra.
Tam Ca lau mồ hôi trên trán, đè nén đau thương trong mắt, sau đó nói: “Đưa tôi bộ đàm, tôi cần nói chuyện với Cố Ninh.”
Đám binh lính lục lọi một hồi, cuối cùng chỉ có La Long đưa ra.
Tam Ca nhận lấy, bật công tắc, vừa định nói chuyện thì đèn đỏ trên máy bộ đàm nhấp nháy hai lần rồi biến mất.
“Sao lại thế này?”
La Long sắc mặt tái nhợt nói: “Chắc do hết pin rồi.”
Căn phòng lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Tam Ca như muốn mắng người, miệng mở ra nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, quay đầu hỏi: “Còn bao nhiêu viện đạn.”
“Ban nãy tiêu hao nhiều không còn dư lại bao nhiêu, mỗi người còn khoảng ba mươi, bốn mươi viên.”
Nghĩ đến trận chiến ác liệt vừa rồi, mọi người liền thấy ớn lạnh.
Chung Húc nói tiếp: “Nếu muốn đột phá thoát ra, chỉ sợ mới đi được nửa đường đã bị tang thi bao vây.”
Bọn họ bị tang thi đuổi theo đến Quảng trường Mười Một, vốn nơi đây lại là trung tâm thành phố nên họ phải tốn rất nhiều công sức mở một con đường máu, trốn được vào tầng hầm ngầm của quảng trường. Nói là tầng hầm ngầm nhưng thực ra nơi đây là nhà vệ sinh công cộng, vô cùng tồi tàn, trước kia hình như còn có một cụ già sống ở đó.
Trừ trên đi xuống hình như là một ‘phòng khách’, bên trong có một cái bàn cùng với mấy cái ghế đẩu, bên cạnh là một cái phòng ngủ nhỏ. Cách vách chính là một nhà vệ sinh công cộng đơn giản, một lần đi 5 hào, thêm giấy là 5 hào. Ông lão bảo vệ nhà vệ sinh không biết đã đi đâu hay đã chết rồi. Trước khi đám người Tam Ca đến thì có vẻ đã có người khác từng đến chỗ này.
Tiếng đập cửa dần dần ngừng lại khiến mọi người nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, thoáng thả lỏng cơ thể, lập tức cảm giác đau đớn lan ra khắp người.
Ánh sáng trong phòng rất tối, trên bàn chỉ có duy nhất một cây nến để chiếu sáng, làm cho sắc mặt mọi người có chút ảm đạm.
“Có gì ăn không?” Một người thanh niên tuy có chút chật vật nhưng lại làm cho người ta có cảm giác vô cùng tuấn tú đột nhiên hỏi, trên mặt mang theo ý cười: “Chúng tôi mệt nhọc cả ngày, một chút đồ ăn cũng chưa ăn.”
Bọn họ tổng cộng có sáu người, ba nam ba nữ, co lẽ là đã đói bụng từ lâu nên tinh thần đều không tốt. Lúc nghe anh ta nói vậy, năm đôi mắt lập tức quay sang nhìn đám binh lính.
Trong lúc nguy cấp, đám binh lính bọn họ được mấy người này cứu ở cổng quảng trường, bằng không có lẽ lúc này họ đã chết ở bên ngoài. Một trong số người lính đứng đó liền lục tìm vật tư trong túi, đem một ít đồ ăn để lên bàn. La Long ngồi bên cạnh còn lấy ra một chai nước khoáng đặt ở giữa.
Người thanh niên kia chia cho mỗi người một chút vật tư, sau đó cảm kích nói: “Cảm ơn.”
Anh ta ăn mấy miếng bánh quy, xoa dịu bớt con đói, nhấp một ngụm nước rồi đưa cho cô gái xinh đẹp bên cạnh, rồi quay sang Tam Ca dò hỏi: “Tôi vừa thấy các anh nhắc đến một người. Các anh biết Cố Ninh sao?”
Tam Ca sửng sốt, đánh giá người thanh niên trước mặt, kinh ngạc hỏi: “Sao? Cậu cũng biết cô ấy?”
Nếu Cố Ninh ở chỗ này, chắc chắn cô sẽ nhận ra thanh niên trẻ tuổi này, đó chính là Lục Gia Tử. Mà hai nam ba nữ còn lại chính là chú của cô, Tưởng Nhạc Châu, và hai trong ba nữ chính là Tưởng Du cùng mẹ cô ta.
Lục Gia Tử ánh mắt lóe lên, không biết suy nghĩ gì, trên mặt liền nở một nụ cười, nói: “Tôi biết. Đây là gia đình chú cô ấy.”
“Ồ!” Tam Ca thực sự kinh ngạc, đánh giá Tưởng Nhạc Châu, quả thật có chút giống Cố Ninh.
Nghe nói đây là người thân của Cố Ninh, mấy binh lính ban đầu còn căng thẳng bây giờ cũng thả lỏng được đôi chút. La Long còn cười nói: “Thật là trùng hợp. Nếu chúng ta có thể thoát được khỏi đây, mấy người có thể theo chúng tôi về điểm tập kết. Cố Ninh và ba mẹ cô ấy đều đang ở đó.”
Nghe vậy, Tưởng Nhạc Châu vẫn luôn không nói gì liền kích động: “Anh tôi cùng chị dâu vẫn còn sống?”
La Long cười: “Đừng lo lắng, bọn họ đều ổn.”
Đột nhiên Lâm Mĩ Phượng kỳ quái nói: “Bọn tôi thật ra đều sống tốt, tất cả là do nha đầu chết tiệt kia hãm hại mà thành nông nỗi này.”
“Mẹ!” Tưởng Du không tán đồng kéo tay bà ta.
Không khí đang hòa hợp trong phòng chợt thay đổi, sắc mặt mấy người lính đều có chút kỳ quái.
La Long cùng Chung Húc nhìn nhau, đều cảm thấy không đúng, liền thu lại ý cười trên mặt, không nói chuyện nữa.
Tam Ca nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ đã là 3 giờ 30 phút, cách thời gian anh hẹn Cố Ninh là một giờ. Anh vừa hy vọng Cố Ninh tới, lại vừa hy vọng Cố Ninh không tới.
Mong cô tới bởi vì rất khó để bọn họ có thể lao ra khỏi đây chỉ với vài khẩu súng. Nhưng hy vọng cô không tới là vì sự an toàn của cô.
Hầu hết các binh lính ngồi đây đều có chung suy nghĩ này với Tam Ca.
Chỉ là trong tiềm thức, bọn họ đều cho rằng Cố Ninh sẽ không tới, dù sao thì tình cảm của bọn họ cũng chưa sâu đậm đến vậy.
Nghĩ đến đây tâm trạng bọn họ có chút hụt hẵng.
Một người lính được phân đi kiểm tra tình huống bên trên vừa xuống liền lắc đầu nói: “Ở trên quảng trường có quá nhiều tang thi, ít nhất cũng phải đến vài trăm con. Đạn của chúng ta không đủ để ra ngoài.”
“Đem thứ đó ra đây.” Tam Ca đột nhiên nói.
Sau đó, mấy người lính lấy ra tất cả tinh hạch mà bọn họ đã đào được. Mặc dù gặp phải tang thi triều, lại còn phải trả một cái giá đắt nhưng thu hoạch của bọn họ cũng không hề nhỏ.
Mỗi người đều thu được vài viên.
Nhưng tinh hạch có màu thì chỉ có bốn viên.
Màu đỏ, màu vàng, màu kim sắc và màu xanh lam.
Sau khi rửa sạch, máu cùng não của tang thi đều bị rửa sạch, trông nó như một viên pha lê
Tam Ca cầm lên một viên tinh hạch màu vàng, cảm thán nói: “Không ngờ trong đầu tang thi lại có một thứ đẹp đến như vậy.” Nói xong, anh trực tiếp cho viên tinh hạch vào miệng dưới ánh mắt căng thẳng của đám binh lính. Ngay lập tức viên tinh hạch tan ra, biến thành một dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng. Tam Ca cảm thấy có chút kỳ lạ, sau đó nói: “Cố Ninh có nói, ăn viên tinh hạch này một lát sau sẽ ngất xỉu, các cậu quan sát phản ứng của tôi, nếu tôi tỉnh lại được thì các cậu ăn. Còn nếu tôi biến đổi thành tang thi, lập tức hạ thủ.” Gần như vừa nói xong câu này, Tam Ca liền ngã xuống đất.
Chung Húc nhanh tay lẹ mắt đỡ được anh.
Mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng Tam Ca đột nhiên ngất xỉu vẫn khiến bọn họ hoảng hốt, liền vội vã khiêng anh vào phòng ngủ.
Vừa rồi bọn họ quây thành một nhóm nói chuyện, giọng nói cũng được hạ thấp nên Lục Gia Tử và những người khác đều không nghe thấy họ nói gì.
Tam Ca tự nhiên ngất xỉu khiến bọn họ sửng sốt.
“Anh ấy có sao không?” Lục Gia Tử quan tâm hỏi.
La Long ngắn gọn trả lời: “không có gì.”
Sau đó liền yên lặng.
Lục Gia Tử biết rõ thái độ bọn họ đột nhiên thay đổi như vậy là bởi vì câu nói kia, liền bất mãn nhìn Lâm Mĩ Phượng.
Hiếm khi Lâm Mĩ Phượng thấy vẻ mặt đó của Lục Gia Tử nên sắc mặt có chút ngượng ngùng.
Nửa giờ trôi qua.
Trâu Minh chiếu đèn pin vào mặt Tam Ca, có chút bất an nói: “Tam Ca sẽ không bị biến thành tang thi chứ?”
“Nếu thực sự bị như thế, cậu lập tức hạ thủ cho tôi.” Chung Húc nói.
Trâu Minh: “Cậu không làm được nên mới bảo tôi đúng không?”
Đột nhiên, Tam Ca đang nằm trên giường bỗng nhiên ngồi dậy.
Hai người bọn họ chưa kịp chuẩn bị gì liền bị chấn động, Trâu Minh tinh thần hoảng loạn lập tức cầm con dao bên hông đâm tới.
Nhưng trước khi con dao đâm vào ngực Tam Ca đã bị một vật cứng ngăn lại.
Tam Ca mắng: “Tôi đây chưa biến thành tang thi đâu mà đâm.”
“Tam Ca, anh không sao chứ?” Trâu Minh bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, dùng đèn pin chiếu sang, thấy Tam Ca đang cần một cục gạch liền ngạc nhiên hỏi: “Tam Ca, anh lấy gạch ở đâu ra vậy?”
Lời chưa kịp dứt, giọng nói đột nhiên im bặt.
Trâu Minh, Chung Húc cùng những người lính khác nghe được động tĩnh xông vào liền ngây người.
Nhìn thấy một gai đất dài xuất hiện trên tay Tam Ca, Chung Húc không biết là kích động hay căng thẳng, giọng nói run run: “Tam Ca, anh, anh thành công rồi.”
Tam Ca mỉm cười gật đầu.
Đám binh lính xung quanh phấn khích không nói lên lời.
Trâu Minh nhìn gai đất xuất hiện liền kinh ngạc: “Thật giống như ảo thuật vậy.”
“Cái gì mà ảo thuật, là dị năng! Dị năng đó biết không?”
Chung Húc thấy động tác của Tam Ca, ý bào cậu ta đừng có kích động như vậy, mà phải bình tĩnh. Sau đó anh cẩn thận cầm gai đất trong tay, cảm nhận được sức nặng cùng vẻ ngoài xù xì của nó mới tin thứ trước mặt mới là sự thật, tâm trạng anh bây giờ đang vô cùng khó tả.
“Khá sắc bén đó.” Một binh lính tò mò dùng tay chạm vào gai nhọn, kết luận nói.
“Không chỉ đánh người mà có thể giết người.”
Lời nói ẩn chứa niềm tự hào của Tam Ca khiến mọi người xung quanh đều mỉm cười.
Lục Gia Tử và những người khác ở bên ngoài thấy đám binh lính chen chúc trong phòng ngủ nhỏ, cũng không biết đang nói chuyện bí mật gì, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy những âm thanh vụn vặt, không thể nghe rõ ràng.
Nhóm người này e rằng có quan hệ không bình thường với Cố Ninh, bằng không cũng không thể vì một câu nói của Lâm Mĩ Phượng mà thái độ lại nhanh chóng trở nên lạnh nhạt như vậy.
Nghĩ đến đây, anh ta câu mày nhìn Lâm Mĩ Phượng vài lần.
Như cảm nhận được sự bất mãn của anh ta, Tưởng Du kéo kéo áo anh ta làm nũng: “Thôi mà Gia Tử, mẹ em cũng không cố ý.”
Lục Gia Tử nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tưởng Du, không biết tại sao đột nhiên lại cảm thấy có chút không kiên nhẫn.
Đám binh lính phấn khích một hồi, sau đó liền sự chú ý liền chuyển đến ba viên tinh hạch còn lại.
“Đưa cho Chung Húc, Trâu Minh, cùng La Long đi.” Có binh lính chủ động nói: “Bọn họ giết tang thi nhiều nhất.”
Những người còn lại cũng sôi nổi phụ họa.
Chung Húc, Trâu Minh, cùng La Long lại có chút ngượng ngùng, nói rằng bọn họ có khả năng tự bào vệ bản thân, muốn đưa nó cho người khác.
Tam Ca quan sát đám binh lính, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, tuy rằng bây giờ tang thi hoành hành khắp nơi, lòng người cũng trở nên sa đọa, nhưng ít nhất binh lính anh không như vậy. Đương nhiên trong lòng nghĩ vậy là một chuyện, biểu hiện bên ngoài lại là chuyện khác. Tam Ca không kiên nhẫn nói: “Khổng Dung nhường lê* sao?! Gấp cái gì? Bên ngoài nhiều tang thi như vậy, dưới đất toàn là tinh hạch, Chung Húc, Trâu Minh, cùng La Long các cậu ăn trước đi. Khi phá được vòng vây, chúng ta liều mạng bảo vệ mọi người ra ngoài.”
* Khổng Dung nhường lê: điền tích điền cố, ý chỉ tầm quan trọng của gia đình và sự hòa thuận của gia đình đối với con người và xã hội. (tham khảo thêm ở đây)
“Rõ, thưa đội trưởng!”
Nói đến đây, Chung Húc, Trâu Minh, cùng La Long mỗi người cầm một viên tinh hạch, liếc nhìn nhau một cái rồi trong ánh mắt đầu hy vọng của đám binh lính mà nuốt xuống.
Mà ở phía bên kia, Cố Ninh cũng mọi người vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm nhóm người Tam Ca.
Trên mặt đất nằm la liệt mấy chục xác tang thi, vỏ đạn rơi vãi khắp nơi. Có thể tưởng tượng nơi đây đã diễn ra một trận chiến ác liệt đến mức nào. Nhưng nơi đây không có dấu hiệu của cầu lửa nên chắc chắn là đám người Tam Ca.
Đầu của một số con tang thi đã bị đập vỡ, hiển nhiên đã có người đào tang thi đi rồi. Nhưng bởi vì quá vội vã mà còn có rất nhiều tinh hạch chưa được đào ra, trừ Hướng Hứa, những người khác đều trở nên cực kì ‘hung tàn’ cầm dao bổ đầu tang thi kiếm tinh hạch.
“Là Ngô Cường!” Trương Tiêu Bạch đột nhiên kêu lên. Sau đó cậu ta nhanh chóng chạy về phía đó, đem Ngô Cường lật lên.
Trương Tiêu Bạch còn chưa kịp xem xét tình hình của Ngô Cường còn sống hay không thì đột nhiên thấy đôi mắt đang nhắm nghiền của Ngô Cường mở to, bên trong còn có tơ máu đang di chuyển… sau đó bắt lấy đầu của Trương Tiêu Bạch, há mồm muốn cắn cậu ta.
Trương Tiêu Bạch kinh hãi tột độ, trong thời gian ngắn chỉ có thể tránh né!
Mắt thấy cái miệng lớn sắp cắn phải mình thì cậu ta nghe thấy một tiếng ‘phốc’ vang lên, đó là tiếng dao đâm vào da thịt. Tiếp đó, Trương Tiêu Bạch thấy một con dao nhỏ cắm thẳng vào trán Ngô Cường, hai mắt anh ta trợn ngược lên, đã chết. Cố Ninh đi tới, rút con dao ra, lập tức có một chất nhầy màu đen chảy xuống… “Lần sau không có may mắn như vậy đâu.”
Trương Tiêu Bạch nghe Cố Ninh nói, chỉ cảm thấy cả người run lên, nếu không có một dao này của Cố Ninh thì dù chỉ là một vết xước nhỏ cũng khiến anh bị lây nhiễm. Nghĩ đến đây cả người cậu lập tức rét run, vội vàng đẩy thi thể ra, chật vật đứng dậy.
Kiểm tra lại đầu tang thi xung quanh một lần nữa.
Cố Ninh nhìn Hướng Hứa, thấy cái lắc đầu của cô bé, tỏ ý chưa tìm thấy Tam Ca.
Đột nhiên, vẻ mặt Hướng Hứa thay đổi, cô bé quay đầu nhìn về phía Đông, hoảng sợ nói: “Chạy mau!”