Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 60: Nơi đông dân cư



Ân Tang nhìn sợi tóc dưới đất liền quay sang hét lên với Trang Thần: “Trang Thần, cô muốn chết đúng không!” Vừa dứt lời cô ta lập tức giơ tay, một nguồn dị năng lớn điên cuồng trào ra! Vô số dây leo từ mặt đất đâm lên. Chúng sinh trưởng với tốc độ cực kỳ kinh người, như là vô số xúc tua từ mặt đất đâm thẳng lên trời, sau đó đột nhiên thay đổi phương hướng lao về phía Trang Thần đứng ở cửa.

Trang Thần sắc mặt ngưng trọng, nhưng cũng không hề sợ hãi, ánh mắt cô trở nên sắc bén, cuồng phong xung quanh cũng nổi lên. Chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bao lấy Trang Thần. Sau đó cô vung tay một cái, các lưỡi gió xung quanh cô đột nhiên lao về phía dây leo đang lao tới. Chỉ nghe tiếng gió xét nát! Vù vù vù! Âm thanh bị cắt đứt bởi vũ khí sắc bén liên tục vang lên, trong phút chốc, lưỡi dao gió cắt đứt dây leo trên trời, rơi lả tả xuống đất.

Nhưng chúng cũng không hề dừng lại mà nhanh chóng lao thẳng tới trước mặt Ân Tang.

Ân Tang sợ hãi lùi bước.

Đột nhiên, trước khi nó chạm đến cô ta thì xuất hiện một tường đất, Ân Kỳ cau mày nhìn Trang Thần: “Trang Thần, cô thực sự định giết em ấy à!”

Trang Thần lạnh giọng: “Là cô ta muốn giết tôi trước.”

Lời anh ta vừa dứt thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng Ân Tang kêu lên một tiếng, chỉ thấy cô ta đang ôm lấy mặt, một vết cắt do lưỡi dao gió tạo thành lập tức chảy máu, máu dính đầy bàn tay cô ta. Cô ta không dám tin nhìn Trang Thần, sắc mặt tái nhợt.

Trang Thần cũng không thèm liếc nhìn cô ta, nói với Ân Kỳ: “Nếu cậu còn không chịu giáo dục tử tế lại cô em gái này thì để tôi. Nếu lần sau cô ta còn vô lễ như vậy, không phải chỉ là vết xước nhỏ trên mặt như thế đâu.” Nói xong, cô liếc nhìn Ân Tang, thấy ánh mắt oán hận của cô ta, cô nhàn nhạt nói: “Còn tiếp tục dùng ánh mắt đấy nhìn tôi, đừng tưởng tôi không dám móc mắt cô ra.”

Ân Kỳ nhìn cô ta: “Em đi trước tìm bác sĩ Cao đi.”

Ân Tang ôm mặt, không dám tin nói: “Anh?!!”

Ân Kỳ nhíu mày nói: “Em thực sự muốn chết sao?”

Đồng tử Ân Tang co lại, sắc mặt khẽ thay đổi. Cô ta biết lời Trang Thần nói không phải chỉ là uy hiếp, trước kia Trang Thần cả gan làm loạn, hiện tại không còn pháp luật, chỉ sợ càng không thèm kiêng nể điều gì. Cô không thể không nhịn xuống sự nhục nhã này, ôm mặt đi về phía phòng y tế. Từ đầu đến cuối, cô ta cũng không dám liếc mắt nhìn Trang Thần một cái.

Trang Thần nhìn Ân Kỳ nói: “Vậy, bây giờ cậu định giúp tôi mở cửa vào hay là giúp tôi gọi Bạch Lang đến mở cửa?”

Ân Kỳ nhìn cô, sau đó nhìn đám người gác cổng còn đang sợ hãi bởi trận chiến ban nãy lạnh lùng nói: “Mở cửa.”

Lúc này bọn họ mới phản ứng lại, vội vàng mở cửa cổng chính.

Trang Thần vào xe, nói với Phương Pháp: “Xong.” Sau đó lái xe vào bên trong khu tập kết.

—–

“Trang Thần, sao cô lại chạy tới đây? Không phải hiện tại cô nên ở thủ đô sao?” Bạch Lang đối với sự xuất hiện của Trang Thần chỉ thoáng kinh ngạc một chút rồi lại trở lại bình thường.

Nhắc tới vấn đề này, sắc mặt Trang Thần lại trở nên khó coi: “Đừng nói nữa, vất vả lắm mới liên lạc được bên thủ đô, họ nói cho trực thăng đến đón. Ai ngờ đâu lại bị cướp, hại tôi suýt nữa thì mất mạng. Nếu không nhờ có tên cảnh sát kia, hiện tại anh không thấy tôi nữa đâu.”

“Tôi biết ngay mà, lúc này rồi mà cô còn dám theo một người bị thương, không giống với phong cách của cô chút nào.” Bạch Lang nói: “Nhưng ai mà to gan lớn mật dám cướp trực thăng của cô vậy? Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn gặp mặt một chút đấy.”

Trang Thần hừ lạnh một tiếng: “Anh biết mà, đám Liệp Ưng.”

Bạch Lang sửng sốt, nói: “Đám người này sao to gan vậy? Tự nhiên lại động thủ, đối đầu với cô?”

Trang Thần nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Bọn họ đại khái nghĩ chắc tôi không sống nổi. Ai ngờ đâu tôi không những không chết, mà còn nhờ phúc bọn họ mà lại có dị năng. Còn gặp lại lần nữa, tôi sẽ cho bọn chúng biết thế nào là thiên đao vạn quả.”

Bạch Lang khoa trương rùng mình một cái cái, nói: “Dù sao tôi cũng tuyệt đối không dám đắc tội với cô. Nhưng Quý Cửu Trạch cùng Dịch Thiếu Khanh đâu? Bọn họ không phải cùng cô tới Kim Vĩnh sao?” Bạch Lang tràn đầy ác ý nói: “Không phải là bị ‘ăn’ rồi chứ?”

Trang Thần lườm anh ta một cái: “Anh cảm thấy Quý Cửu Trạch sẽ bị tang thi ăn sao? Chúng tôi gặp phải tang thi triều nên bị lạc nhau. Nơi này của anh cũng không tệ lắm, định biến nơi này thành căn cứ sao?”

“Đang suy nghĩ.” Bạch Lang thu hồi sắc mặt bất cần đời, nghiêm túc nói: “Cô chắc hẳn cũng phát hiện, không chỉ mỗi nhân loại mà hiện tại cả thế giới đều đang tiến hóa. Tang thi càng ngày mạnh, lại còn có cả tang thi thú. Nơi này chắc không thủ được bao lâu. Tôi đã chuẩn bị, chờ đám thuộc hạ đều tiến hóa di nặng sẽ đi đến những nơi đông đúc dân cư thu thập vật tư, thu thập đủ sẽ lập tức rời đến Kim Vĩnh.”

Trang Thần hỏi: “Chuẩn bị lên thủ đô?”

Bạch Lang nói: “Nếu không thì còn có thể đi chỗ nào? Cuối cùng thì nơi đó quân sự mạnh nhất, tang thi cũng không tấn công được.” Anh ta dừng lại một lúc, nửa đùa nửa thật nói: “Lại nói, rời nhà lâu rồi, có cơ hội về cũng không tồi.”

Trang Thần bỗng nhiên nghĩ đến chuyện khác, hỏi: “Tôi nghe nói nơi này tập tụ rất nhiều người sống sót, không biết anh có gặp qua người này không?”

“Nữ, hơn hai mươi tuổi, mặc đồ thể thao màu đen, tóc ngắn màu vàng…”

Bạch Lang nghe đến đây thì biểu cảm trở nên quái dị, anh ta không nhịn được đánh gãy lời Trang Thần: “Từ từ, người cô tìm không phải là Cố Ninh đó chứ?”

Trang Thần ngẩn người: “Sao anh biết?” Sau đó cô vui vẻ nói: “Anh gặp cô ấy rồi sao?”

Bạch Lang sửng sốt một lúc, không nghĩ là thật, liền nói: “Không chỉ gặp qua, mà hiện tại cô ta đang ở đây.”

Sau đó không tự chủ hỏi: “Cô có thù oán gì với cô ta à?”

Trang Thần nói: “Đương nhiên không phải, tôi cũng đâu có nhiều kẻ thù như thế! Cô ấy là bạn tôi. Thực sự rất lợi hại!”

Bạch Lang cười nhạo: “Có gì mà lợi hại, cô nhìn Ân Tang chướng mắt, mà Cố Ninh đánh cũng không lại được cô ấy. Xem ra cô thực sự chán ghét Ân Tang.”

“Đầu tiên tôi phải thanh minh, tôi không ghét Ân Tang, là cô ta nghĩ thế thôi. Còn nữa…” Trang Thần nghiêm mặt nói: “Ân Tang học võ mười mấy năm, Cố Ninh ba tháng trước vẫn còn là một cô gái bình thường. Hiện tại có thể cô ấy không đánh lại được Ân Tang, nhưng tôi nghĩ rất nhanh thôi Ân Tang sẽ không còn là đối thủ của cô ấy.”

“Lần đầu tiên tôi thấy cô đánh giá cao một cô gái đấy.” Bạch Lang kinh ngạc nói.

“Bởi vì cô ấy xứng đáng.” Trang Thần mỉm cười nói: “Nếu có cơ hội anh nên thử tiếp xúc với cô ấy, tôi tin anh sẽ đồng ý với quan điểm của tôi.”

Bạch Lang nhướng mày: “Đúng không?”

Bác sĩ Cao từ trong phòng đi ra, đánh gẫy cuộc nói chuyện vui vẻ của hai người.

“Miệng vết thương đã chuyển sang màu đen, hơn nữa có dấu hiệu bị sốt do nhiễm trùng, cần phải tiến hành phẫu thuật. Nhưng thuốc tê, thuốc cầm máu cùng kim khâu phẫu thuật lần trước Cố Ninh tìm được đều đã dùng hết rồi.”

Bạch Lang nói: “Đừng nhìn tôi, nơi có thể tìm được thuốc tôi đã tìm hết rồi.”

Trang Thần lập tức nhíu mày, nhìn Bạch Lang: “Cố Ninh đâu? Cô ấy hiện tại đang ở đâu?”

Biết được Cố Ninh đã ra ngoài, Trang Thần cũng chuẩn bị đi, chủ yếu là ra ngoài tìm thuốc cho Phương Pháp. Vừa nãy Bạch Lang cũng bảo bọn họ chuẩn bị ra ngoài, cô liền để Phương Pháp lại phòng y tế rồi đi theo anh lên xe. Ân Tang cũng bị Ân Kỳ cưỡng chế ở lại điểm tập kết.

—–

Bên này Cố Ninh hoàn toàn không biết Trang Thần cùng Phương Pháp đã đến điểm tập kết mà bọn cô đang thương lượng xem có nên đi sâu vào khu vực đông đúc dân cư hay không.

Đám người Tam Ca thì đều vô cùng tự tin, tỏ vẻ tuy rằng nơi đó nhiều tang thi nhưng ngày đó bọn họ đề có thể thoát ra, hôm nay lại có nhiều dị năng giả như vậy thì chắc chắn không có vấn đề gì.

Cố Ninh cẩn thận nói: “Nơi đó có quá nhiều tang thi, hơn nữa tang thi tiến hóa trước chúng ta, rất khó có thể đảm bảo được với mật độ tang thi nhiều như vậy sẽ không xuất hiện tang thi đã tiến hóa.”

Tam Ca nói: “Lần trước không cẩn thận tiến vào, tôi phát hiện siêu thị bên đó trên cơ bản không hề có người động vào. Với tình huống hiện nay, nơi đây chính là một núi vàng. Kim Vĩnh lớn như vậy, cũng không biết có bao nhiêu dị năng giả cũng đang nhìn chằm chằm vào đống vật tư đó như hổ rình mồi… Hơn nữa nếu chúng ta tiến hóa thì chắc chắn bọn chúng cũng thế, chỉ sợ về sau muốn vào cũng không thể vào được nữa.”

Cố Ninh trầm mặc.

“Tôi biết cô vì lo lắng cho an toàn của mọi người.” Tam Ca đè vai Cố Ninh nói: “Nhưng như cô nói ở điểm tập kết, chỉ có chiến đấu mới khiến chúng ta trở nên cường đại hơn.”

Cố Ninh biết Tam Ca nói đúng, hơn nữa vật tư càng ngày càng thiếu thốn. Theo như lời Tam Ca, hiện tại không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào vật tư trong những con phố sầm uất này, nếu không kịp thời chiếm hữu, chỉ sợ bọn họ canh đến miệng cũng không uống được. Cô nhìn những người khác, bọn họ tựa hồ như đang chờ cô đưa ra quyết định. Không biết từ bao giờ, mọi người đã coi cô như một người đội trưởng giống như Tam Ca.

Chính vào lúc này, Cố Ninh mới cảm thấy trách nhiệm đè nặng lên vai mình. Cô nhìn Tam Ca, biết anh cố tình tạo nên cục diện như vậy, cũng cảm ơn anh vì đã để mắt tới cô, nhưng trách nhiệm này cũng quá nặng nề, cô không nghĩ mình có thể tự gánh nổi. Trong lòng Cố Ninh đấu tranh, cuối cùng nói: “Vẫn là để Tam Ca quyết định đi.”

Tam Ca nhận thấy ý tứ trong ánh mắt của cô nên thoáng có chút thất vọng, sau đó liền lên lại tinh thần nói: “Vậy xuất phát đi! Lần này chúng ta sẽ giết sạch bọn chúng!”

Editor: HUHU nam chính chuẩn bị được lên sàn rùi mọi người, mừng rớt nước mắt luôn. Chương này có xuất hiện tên nam chính đó, mọi người đoán được là ai hông?