Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 67: Chịu chết



Một nhóm bảy người nhanh chóng chạy tới, khi đến nơi họ phát hiện nơi này chỉ còn ba người Tam Ca, dù có chút nghi ngờ nhưng nghĩ đám người Tam Ca chẳng thể chạy trốn được nên từ từ tiến lại gần.

Giang Tuyết dùng tinh thần lực kiểm tra, nói với người đan ông cao lớn: “Vương Bác, bọn chúng đang chạy trốn.”

Vương Bác nói: “Em mang theo Lương Long và Tôn Quang đuổi theo, trừ người em cần lúc nãy, còn lại giết hết.”

Giang Tuyết gật đầu một cái rồi mang theo hai người khác trong nhóm chuẩn bị đuổi theo nhóm Hướng Hứa.

Đột nhiên Tam Ca bước lên một bước, cách nơi anh đứng 1 mét đột nhiên xuất hiện tường đất cao nửa mét! Chặn đứng đường của Giang Tuyết.

Ba người Giang Tuyết lùi lại ba bốn bước mới đứng vững lại được.

Tam Ca cười mỉm nói: “Mấy người mù hết rồi sao? Không thấy chúng tôi đang đứng ở đây à!”

Giang Tuyết nói: “Mấy người nghĩ sẽ ngăn được chúng tôi sao?”

“Có thể ngăn được trong chốc lát.” Cổ đạo trưởng nói: “Chắc các người không biết, chúng tôi có một đội trưởng vô cùng lợi hại. Là cô ấy cử chúng tôi đi tìm vật tư. Một lúc nữa, cô ấy sẽ tới đây. Mấy người tưởng mình lợi hại, nhưng cũng trước mặt cô ấy chỉ không bằng cái móng tay.”

Cái người đàn ông gầy còm cười lạnh nói: “Ông cho rằng nói những lời này thì chúng tôi sẽ tha cho ông sao? Ban đầu chúng tôi phát hiện chuyện tinh hạch từ một nhóm người khác, cái người đội trưởng đó cũng coi nhưu là lợi hại nhưng cũng không thể đánh thẳng được bảy người chúng tôi.” Ánh mắt anh ta lạnh lẽo: “Hơn nữa, chúng tôi giết hết mấy người rồi thì làm sao cô ta biết được là ai giết?”

Vương Bác nói: “Không cần tốn thời gian nói lời vô nghĩa với bọn họ. Lý Kỳ, cậu đi ngăn những người kia lại. Chúng tôi giải quyết đám người này xong sẽ đuổi theo.”

Một người đàn ông gật đầu, nói: “Được.”

Sau đó ‘vút’ một tiếng, anh ta như một mũi tên chạy vọt qua đám người Tam Ca!

Đồng tử Trình Minh co lại: “Dị năng giả hệ tốc độ!” Cậu chỉ kịp kinh ngạc trong giây lát rồi ngay lập tức biến ra một lưỡi dao gió bắn về phía hắn ta. Nhưng Giang Tuyết đã sớm phòng bị nên đã sử dụng tinh thần lực ngăn lại.

Lúc này Cổ đạo trưởng cũng ra tay, ông chỉ dậm chân một cái, hướng theo bước chân của ông mặt đất không ngừng kết băng với tốc độ cực nhanh! Bên kia dị năng giả hệ tốc độ chạy vội không chú ý dưới chân, bị trượt chân trên mặt băng rồi ngã khụy dưới đất. Anh ta còn chưa kịp bò dậy đã bị một cây cọc bằng băng ngưng kết từ từ đâm xuyên qua người. Từ cây cọc trắng muốt xuất hiện màu đỏ của máu từ từ chảy dọc xuống. Máu và băng kết hợp lại tạo thành một khung cảnh vô cùng mỹ lệ.

Tam Ca nói: “Anh xem, chỉ cần ba chúng tôi còn ở đây, không ai có thể qua được.”

Sáu người còn lại sắc mặt đều biến sắc, không nghĩ rằng đám người kia lại có thể giết Lý Kỳ một cách dễ dàng như vậy. Vương Bác trầm mặc trong giây lát, không hề lưu thủ dang tay ra, ngưng tụ vô số mũi tên nước nói với ba người: “Nếu mấy người lựa chọn ở lại chịu chết… vậy thì chết đi!” Lời nói vừa kết thúc, vô số mũi tên nước lập tức được bắn ra, nhưng một làn mưa nhanh chóng hướng tới đám người Tam Ca.

Sau một hồi cùng nhau chiến đấu nên mọi người đều đã dần tạo được sự ăn ý, không chỉ hiểu dị năng của bản thân mà còn quen thuộc các cách thức chiến đấu của đồng đội.

Thời điểm hàng loạt mũi tên nước lao đến, Trình Minh cùng Cổ đạo trưởng đồng thời lùi về sau, để Tam Ca đứng trước. Tam Ca vung tay, từng bức tường đất liên tiếp mọc lên dưới đất.

Mũi tên nước đâm vỡ tầng tường đất thứ nhất, thứ hai, thứ ba… đến lớp tường đất cuối cùng nó mới dừng lại.

Tam Ca, Trình Minh, Cổ đạo trưởng thậm chí còn không kịp thở dốc đã xuất hiện dây leo màu xanh lục cuốn lấy tường đất, âm thanh ‘răng rắc’ vang lên, theo đó là tiếng vỡ vụn của tường đất… Vố số dây leo dần dần bò về phía nhóm Tam Ca.

Tam Ca cùng Cổ đạo trưởng nhanh chóng lui xuống. Cùng lúc đó gió lớn nổi lên! Vô số lưỡi dao gió trong nháy mắt xuất hiện trong không khí, hướng về phía đám dây leo! ‘Xoẹt xoẹt’ dây leo chỉ trong giây lát đã bị cắt đứt, vặn vẹo trên mặt đất rồi hoàn toàn bất động.

Tiếp đó, hàng loạt quả cầu lửa như sao băng từ trên trời rơi xuống.

Cổ đạo trưởng bổ sung một viên tinh hạch, hét to một tiếng, nhanh chóng tạo ra một tường băng dày! ‘Bùm, bùm, bùm’! Cầu lửa đập liên tục lên tường băng! Cứ từng cái từng cái rơi xuống, Cổ đạo trưởng lần nữa điều động dị năng, tạo thêm một tầng băng nữa, mạnh mẽ chống cự lại công kích của cầu lửa.

Tam Ca một lần nữa tạo ra tường đất, cùng lúc đó trốn vào tường băng tranh thủ bổ sung thêm một viên tinh hạch. Dị năng của Tam Ca chứa được ít năng lượng nhất, đây cũng chính là chí mạng cả anh, giữa việc nộp lại tinh hạch thì thà anh ăn còn hơn nên một chút đau lòng khi ăn của anh cũng không có.

Bọn họ căn bản không nghĩ cùng đám người kia chiến đấu trực diện, bọn họ có ba người, tuy rằng đã xử lý được một người nhưng vẫn còn tới sáu người. Huống chi, cái người tinh thần lực kia vẫn luôn đứng đó như hổ rình mồi, bọn họ cũng không thể xác định được dị năng của cô ta có giống với hệ công kích của Hướng Hứa không. Bọn họ không thể mạo hiểm được, may mà Hướng Hứa đã nói qua, tinh thần lực muốn xuyên qua tường đất cùng tường băng không hề dễ dàng, cho nên hiện tại bọn họ muốn chính là dùng tường đất tạm thời kéo dài thời gian. Dùng tường băng ngăn cản cầu lửa và tinh thần lực, hiện tại không phải liều mạng mà tranh thủ thêm thời gian cho đám người Hướng Hứa và Trương Tiểu Bạch chạy trốn.

Cầu lửa cứ từng đợt dội xuống, thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh băng vỡ khiến cho ba người có chút sợ hãi trong lòng, ngẩng đầu lên thấy cầu lửa trút xuống tường băng như là pháo hoa, nhưng không ai có tâm tình ngắm pháo hoa. Cổ đạo trưởng vội vã tạo thêm một tầng băng nữa. Tam Ca bên cạnh giục ông, đồng thời cũng không ngừng tạo thêm tường đất.

Dao gió của Trình Minh tạm thời không có đất dụng võ, chỉ thỉnh thoảng tạo ra mấy trăm lưỡi dao gió tấn công. Dị năng của cậu chứa đựng được rất nhiều năng lượng nên dù có sử dụng với cường độ cao thì cũng chỉ mới tiêu hoa một phần mười hai năng lượng.

Đám dây leo tuy rằng nhìn có chút đáng sợ nhưng không một cái nào có thể đột phá đi qua được lưỡi dao gió của Trình Minh.

Rất nhanh, khả năng duy trì dị năng của Trình Minh với Cổ đạo trưởng khiến cho đám người kia cảm thấy khiếp sợ.

Còn có Tam Ca liên tục ăn tinh hạch cũng khiến bọn họ cảm thấy ngứa ngáy trong người.

Vương Bác sầm mặt nói: “Không cần lưu thủ, tốc chiến tốc thắng!”

Năm người kia cảm thấy áp lực nên lập tức điều động hết dị năng trong cơ thể mình!

Hai dị năng hệ thổ đồng thời phát lực làm tường đất của Tam Ca chống đỡ không được bao lâu đã lập tức đổ sập! Cùng lúc đó một loạt lao đất cùng với cầu lửa hướng về phía tường băng!

Tam Ca cùng Cổ đạo trưởng vội vàng ngồi sụp xuống tường băng tránh né, tường băng vừa được xây thêm lớp nữa đã bị công kích vỡ vụn.

Tam Ca kịp thời xây một tường đất lên chặn lại, nhưng hai người còn chưa kịp vui mừng đã bị một lực lớn đánh bay ra, nện mạnh xuống đất. Cổ đạo trưởng không biết bị thương ở đâu đã lập tức phun ra một ngụm máu, đau đớn cố bò dậy nhưng không được. Tam Ca ngược lại có kinh nghiệm, khi ngã xuống đã kịp đổi tư thế để giảm xóc, so với Cổ đạo trưởng thì tốt hơn một chút. Thấy Cổ đạo trưởng hộc máu, trong lòng anh có chút căng thẳng. Nhưng còn không kịp xem xét vết thương của ông thì cổ chân anh đã bị một dây leo cuốn chặt lấy, anh vừa quay đầu lại thì dây leo kia kéo mạnh một cái, trực tiếp kéo anh ra sau. Đầu óc Tam Ca trở nên quay cuồng, cả người bị treo ngược lên!

Máu huyết cả người vọt ngược lại đỉnh đầu, hoa mắt chóng mặt một trận.

Cổ đạo trưởng cũng bị túm chặt chân treo ngược lên. Vốn dĩ thương thế của ông đã nghiêm trọng nên lúc này càng ho kịch liệt, vừa ho ra máu khiến cho máu theo khóe miệng chảy dọc xuống trán, thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Ông gian nan mở mắt nhìn Tam Ca, mệt mỏi nói: “Lão Tam, tôi… không chịu được nữa rồi…” Sau đó ông ho thêm một trận kịch liệt, mặt bởi vì sung huyết mà đỏ hết lên, biểu cảm nhăn nhó, nhìn vô cùng đau đớn.

Vương Bác nghiêng đầu nói: “Giang Tuyết, em cùng Lương Long, Tôn Quang đi trước bắt mấy ‘con cá’ lọt lưới kia đi, để tôi ở đây xử lý nốt.”

Giang Tuyết gật đầu, mang theo người đàn ông gầy gò cùng người có dị năng hệ hỏa đuổi theo.

Lúc này không có ai có thể ngăn họ lại.

Trình Minh định phân vài lưỡi dao gió ngăn bọn họ lại nhưng đột nhiên! Trong đầu cậu như có vô số cây kim đâm vào. Loại cảm giác đau đớn này khiến Trình Minh đau đớn gào thét, lưỡi dao gió xung quanh người cậu cũng biến mất. Cùng lúc đó, bụng cậu cũng bị một lao đất dài nửa mét đâm vào! Trình Minh lập tức không chống đỡ được nữa mà ngã xuống đất, đau đớn ôm bụng rút cây lao kia ra, máu tươi cũng từ đó phun ra, nhanh chóng thấm đẫm quần áo.

Vương Bác bước qua Trình Minh, không hề dừng bước.

Trình Minh giương mắt nhìn hắn ta, trong ánh mắt ngập tràn hận thù, liều chết điều động dị năng. Một lưỡi dao gió âm thầm hướng tới cẳng chân Vương Bác.

‘Vèo’ một tiếng, Vương Bác không nghĩ tới Trình Minh bị trọng thương như vậy rồi àm còn có thể sử dụng được dị năng. Tuy rằng chỉ là một tia dị năng nhưng cũng cắt ra một vết thương ở cẳng chân hắn.

Trình Minh cười trong lòng.

Vương Bác thành công bị chọc giận, hắn hung hăng đá vào vết thương trên bụng Trình Minh, làm cậu lăn cho một vòng, khóe miệng còn dính chút máu. Trên mặt cậu dính đầy mồ hôi, nằm rạp xuống đất không nhúc nhích. Ánh mắt hắn lạnh lùng, nói với những dị năng giả khác: “Giết đi!”

Tam Ca không chút cố kị nào mắng: “Ông *** tổ tông tám đời nhà chúng mày! Lão tử có thành quỷ cũng không buông tha cho chúng mày! Nếu ông đây mà thoát ra được, chúng mày phải trả gấp trăm ngàn lần!”

Cổ đạo trưởng cũng mắng theo, nhưng ông không còn sức lực để mắng nữa, chỉ nhỏ giọng khen ngợi: “Lão Tam, chửi giỏi lắm, chửi giỏi lắm!”

Vương Bác lạnh giọng nói: “Đem bọn họ đóng đinh lên tường, cho bọn họ chảy máu đến chết, xem còn có sức mắng được bao lâu!”

Dị năng giả hệ thổ kia sắc mặt không những không khiếp sợ mà ngược lại vô cùng hưng phấn, cười hai tiếng: “Hà hà, đúng cách chết tôi thích nhất!”

Hắn ta lập tức tạo ra mấy chục cây lao bằng đất, đầu lao sắc bén, nhìn thập phần đáng sợ.

Trình Minh không dán nhìn, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Tam Ca vẫn còn hung hăng mắng, không hề sợ hãi.

Cổ đạo trưởng đã nói không ra lời, trong lòng đã bắt đầu niệm siêu sinh kinh văn, lại nghĩ đến, nếu là luật luân hồi, ở thế giới này sinh ra cũng quá thảm, dứt khoát không niệm nữa, chậm rãi chờ cái chết.

Đúng lúc này…

Một tiếng hét thảm thiết vang lên!

Tiếng mắng của Tam Ca cũng dừng lại, mi mắt của Cổ đạo trưởng run lên, gian nan mở mắt, tiếng kêu thảm thiết của Trình Minh cũng dừng lại…

—–