Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 69: Cố Ninh trở về 2



Cố Ninh thấy mối quan hệ của Trang Thần cùng Bạch Lang có chút không bình thường nhưng cũng không hỏi thêm gì.

Nhóm người chuẩn bị rời đi thì Bạch Lang đột nhiên nói chuyện: “Nhưng chuyện gì xảy ra ở nơi này vậy? Đồ trong này không phải là do mọi người lấy hết đấy chứ?” Anh ta hết nhìn Tam Ca rồi lại nhìn lại Cố Ninh.

Trong lòng nhóm người Tam Ca chợt căng thẳng, hơi chột dạ.

Cố Ninh lại vô cùng bình tĩnh nói: “Lúc chúng tôi tới đã như vậy rồi.”

Bạch Lang cũng không phải hoài nghi bọn họ nên khi nghe Cố Ninh nói vậy cũng bỏ qua.

Vì để người khác không để ý, mọi người vẫn mang theo xe tải chở hàng cỡ lớn và cho một ít đồ vào đó lái trở về.

Trên đường về, Cố Ninh cùng Trang Thần đều nói qua về những chuyễn đã xảy ra. Cố Ninh cũng không nói về dị năng hệ chữa trị và dị năng hệ không gian của mình cho Trang Thần, chỉ nói cho cô ấy biết là cô có dị năng hệ mộc. Lại hỏi thăm về tình hình của Phương Pháp, biết anh không nguy hiểm đến tính mạng cô mới thấy yên tâm. Nhóm người Tam Ca chưa thấy Cố Ninh nhắc đến tên Phương Pháp bao giờ, trước giờ cô luôn lạnh lùng với người khác, rất ít khi cô quan tâm đến ai đó. Bọn họ cũng mới quen cô nên không quen biết Phương Pháp, trong lòng không khỏi có chút nghĩ ngợi.

Trang Thần rất giỏi nhìn mặt đoán ý, lúc này thấy một xe ai nấy đều biểu cảm vi diệuthì đại khái đoán ra tám chín phần. Chẳng qua cô có chút tò mò, cô mới tách Cố Ninh chưa đến một tuần mà những người này nhìn có vẻ đều quen biết cô ấy, cô còn cảm thấy trong nhóm này, Cố Ninh có địa vị vô cùng quan trọng?

Dị năng hệ mộc, so với những dị năng khác cũng không tính là mạnh, thậm chí còn có chút vô dụng. Mà những người trong xe này, dị năng dao động không hề yếu…

Một đường xem như thuận lợi về đến điểm tập kết, đương nhiên xe tải chứa đồ cũng đi theo vào trong. Lúc bọn họ dừng lại ở trước cổng tiểu viện dỡ hàng có không ít người sống sót tụ tập kinh hãi đứng nhìn. Đám trẻ con nhìn thấy xe tải chứa hơn nửa là vật tư thì nhảy nhót hoan hô như mừng tết.

Cố Ninh đem bên này giao cho Tam Ca, qua hỏi thăm tình hình ba mẹ Cố rồi lập tức cùng Trang Thần đi xem tình hình của Phương Pháp trong phòng y tế.

Tam Ca thấy Cố Ninh đi cùng Trang Thần không nhịn được nhíu mày.

Trương Tiểu Bạch không nhịn được hỏi: “Tam Ca, anh nói xem Cố Ninh cùng cái tên Phương Pháp kia có quan hệ gì? Nhìn Cố Ninh có vẻ rất lo lắng cho anh ta.”

Tam Ca tức giận nói: “Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?”

La Long lo lắng thò đầu ra hỏi: “Cố Ninh sẽ không đi theo bọn họ luôn chứ?”

Trương Tiểu Bạch kinh ngạc nói: “Không thể nào?!!”

Chung Húc nói: “Tôi nghĩ cô ấy sẽ không đi theo bọn họ đâu. Về dị năng giả hệ chữa trị cùng hệ không gian kia không phải cô ấy cũng không nói cho cô gái kia sao? Cái này có nghĩa là gì? Tin tưởng! Là tin tưởng! Chúng ta mới là người một nhà với cô ấy!”

Tam Ca cắt lời bọn họ, không kiên nhẫn nói: “Trời phải đổ mưa, con gái lớn phải gả chồng*. Cố Ninh muốn đi chúng ta cũng không cản được.” Nói xong, anh cũng không nhịn được mà thở dài.

*天要下雨娘要嫁人: kiểu số phận đã định, không thể thay đổi.

Sao mà anh lại không lo lắng được?

Cổ đạo trưởng không giống bình thường, không hề phát biểu ý kiến, dù sao ông cũng nghĩ kỹ rồi, Cố Ninh đi đâu ông sẽ đi theo đó.

Bác sĩ Cao không biết đã đi đâu.

Phương Pháp nằm trên giường, trong tay còn cầm một quyển sách giáo khoa cấp ba đọc chán đến chết, sắc mặt nhìn cũng không tốt.

Nhìn thấy Trang Thần vào, theo sau còn có Cố Ninh làm anh ngẩn cả người.

Anh nghẹn họng nhìn trân trối: “Cố Ninh?!! Sao, sao em lại ở đây?”

Cố Ninh nhìn vết thương đã được băng bó trên đùi Phương Pháp, nói: “Những lời này tôi phải hỏi anh mới phải.”

Phương Pháp gãi đầu, tuy rằng không ngờ có thể gặp được Cố Ninh ở chỗ này nhưng vẫn vui vẻ nói: “Bọn anh gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên phải quay về.”

Về chuyện ngoài ý muốn này, Trang Thần cũng có nói qua.

Cố Ninh bỗng nhiên quay sang Trang Thần: “Trang Thần, có thể để tôi nói chuyện riêng với Phương Pháp một lúc không?”

Trang Thần thức thời nói: “Được chứ.”, sau đó cô ấy xoay người đi ra ngoài.

“Để tôi xem miệng viết thương của anh đã.” Cố Ninh nói xong định sờ vào phần vải quấn ở miệng vết thương của anh.

Phương Pháp lập tức đè tay Cố Ninh lại nói: “Đừng, đừng, đừng, ghê lắm. Em cũng không phải bác sĩ, xem làm gì!”

Cố Ninh nhìn chằm chằm anh khiến Phương Pháp phải buông tay ra, nằm trên giường nói: “Đây, đây, em thích thì xem đi.”

Cố Ninh cẩn thận bỏ vải quấn nhìn vết thương, máu cùng dịch mủ dính vào vải khiến cho lúc tháo ra, chân Phương Pháp run rẩy một chút. Đến khi mở băng gạt ra, cô mới nhìn thấy toàn bộ vết thương của anh.

Phương Pháp nói: “Em xem, ghê lắm đúng không…”

Cố Ninh nhìn anh, nghiêm túc nói: “Phương Pháp, việc xảy ra tiếp theo, tôi hy vọng anh có thể đồng ý không nói cho ai biết.” Cô dừng lại rồi nói tiếp: “Bao gồm cả Trang Thần.” Tuy rằng cô khá quý Trang Thần nhưng chỉ trong thời gian một ngày, không đủ để cô có thể tin tưởng cô ấy. Huống chi mối quan hệ của cô ấy với Bạch Lang còn chưa rõ ràng, cô không dám mạo hiểm.

Phương Pháp không hiểu Cố Ninh nói về chuyện gì, sửng sốt một chút mới gật đầu.

Cố Ninh nâng tay đặt lên miệng vết thương của anh, sau đó điều động dị năng.

Khi những đốm sáng màu xanh lục xuất hiện trong lòng bàn tay của Cố Ninh di chuyển vào miệng vết thương, Phương Pháp không nhịn được kinh ngạc mở to hai mắt, theo bản năng chống hai tay định lùi về sau. Nhưng khi thấy Cố Ninh nhìn chằm chằm thì anh lại ngồi yên.

Cố Ninh nhắm mắt lại, tập trung điều khiển nước trong không gian…

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện dòng nước màu xanh lục bao phủ cả bầu trời. Bởi vì ban nãy cô đã chữa trị giúp Trình Minh cùng Cổ đạo trưởng nên đã tiêu hao rất nhiều dị năng, nếu theo tính toán của Hướng Hứa, đáng nhẽ lúc cô chữa cho Trình Minh, dị năng của cô đã cạn kiệt rồi. Nhưng vì cô là Cố Ninh, nhờ có không gian trong cơ thể nên cô mới có thể chống đỡ được một thời gian dài như vậy. Đối với cô bây giờ, cùng lắm mới tiêu hao một phần mười hai dị năng trong cơ thể.

Phương Pháp cảm thấy có một làn gió mát lạnh tràn vào vết thương, sau đó nơi đó truyền tới một cảm giác vô cùng ngứa ngáy. Anh cố gắng kiềm chế không lui lại, ánh mắt nhìn vào bàn tay ko ngừng xuất hiện ánh sáng xanh của Cố Ninh. Anh rất muốn hỏi cô đây là cái gì nhưng thấy cô đang nhắm nghiền hai mắt, biểu cảm chăm chú, sợ làm phiền đến cô nên anh chỉ có thể nuốt lại những hiếu kì muốn hỏi.

Cố Ninh nhắm mắt, chỉ để lại một bên sườn mặt với anh. Làn da cô tái nhợt, nhìn như bị bệnh, vẫn là khi cô để tóc đen nhìn khỏe mạnh hơn nhiều. Phương Pháp yên lặng nghĩ, tiếp tục nhìn cô, ngũ quan nhỏ nhắn… Dù cô không xinh đẹp đến mức xuất chúng nhưng cũng không quá mờ nhạt khi lẫn trong đám đông.

Trước kia khi cô để tóc đen nhìn thân thiện hơn rất nhiều, còn thường xuyên trò chuyện với anh, nhưng từ khi tóc cô thành màu vàng kim, tính cách cô cũng trở nên khác hẳn, ít khi nói chuyện với người khác, tạo nên cảm giác xa cách, mà khi nói chuyện cũng vô cùng lạnh nhạt.

Anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không biết có phải ảo giác không, thái độ của Cố Ninh lần này đối với anh thân thiết hơn rất nhiều.

Đương nhiên anh không biết, Cố Ninh thân thiết với anh bởi vì chính anh ở thế giới khác.

Phương Pháp nhìn lông mi Cố Ninh hơi rung lên thì vội vàng dời tầm mắt. Ánh mắt vô tình nhìn vào vết thương trên đùi mình lại càng khiếp sợ hơn, không còn vết thương nào cả: “… Này…”

Cố Ninh một lần nữa quấn vải quanh đùi Phương Pháp, vừa làm vừa nói: “Đây là dị năng của tôi. Dị năng hệ chữa trị.” Cô quấn nó như ban đầu rồi tiếp tục nói: “Tôi muốn anh làm như vừa mới được phẫu thuật xong. Nếu có quá nhiều người biết về dị năng này của tôi thì sẽ rất phiền toái.”

Yết hầu Phương Pháp lăn một đường. Đây là cô đang tin tưởng anh sao? Anh định hỏi nhưng thấy dáng vẻ đương nhiên của Cố Ninh thì lại cảm thấy mình không cần hỏi nữa.

Cố Ninh đứng lên nói: “Nếu Trang Thần hỏi, cứ bảo là tôi phẫu thuật cho anh.”

Phương Pháp gật đầu, bừng tỉnh nói: “Anh sợ không thể lừa được cô ấy.” Anh dừng lại một chút: “Cô ấy thực sự rất thông minh.”

Cố Ninh nói: “Tôi cũng không muốn giấu diếm cô ấy, chỉ cần không để cô ấy biết sự thật là được.” Cố Ninh không hỏi về ba mẹ Phương Pháp, nếu không đi cùng nhau, hẳn là không tìm thấy họ.

Phương Pháp hỏi: “Em có vẻ ổn?”

Cố Ninh không chút do dự gật đầu, trên mặt cũng không nhịn được, lộ ra vẻ tươi cười nói: “Tôi tìm được ba mẹ. Còn tìm được rất nhiều bạn bè mới.” Lúc cô cười rộ lên vẻ lạnh lùng cũng nhạt đi nhiều, nhìn tràn đầy sức sống.

Nhưng không biết vì điều gì, khi nghe được Cố Ninh nói cô tìm được rất nhiều bạn bè mới, anh lại thấy có chút mất mát.

“Anh định đi đâu?” Cố Ninh đột nhiên hỏi: “Có muốn đi cùng tôi không?”

Phương Pháp nhất thời không kịp phản ứng lại: “Hả?”

“Lần này chúng tôi ra ngoài đã gặp phải tang thi biến dị vô cùng lợi hại.” Sắc mặt cô cũng nghiêm trọng: “Thế giới này đang tiến hoá nhanh hơn so với chúng ta tưởng tượng rất nhiều, sẽ càng ngày càng trở nên nguy hiểm. Chỉ mới ba thàng trôi qua, vậy ba năm sau sẽ như thế nào? Nếu muốn sống sót thì chúng ta vĩnh viễn phải nhanh hơn thế giới này một bước. Đồng nghĩa với điều này có nghĩa là chúng ta phải trở nên mạnh hơn.” Cô trịnh trọng nói: “Một người dù mạnh thế nào cũng chỉ có giới hạn nhất định. Nhóm hiện tại của tôi có rất nhiều dị năng giả, cũng là những người đầu tiên biết vè dị năng. Cũng có nghĩa là chúng tôi có khả năng sống sót cao hơn so với những người khác. Cho nên, Phương Pháp, hiện tại tôi trịnh trọng muốn mời anh, gia nhập với chúng tôi.”