Sau khi nhận được câu trả lời không chút do dự của Cố Ninh, Quý Cửu Trạch nói: “Sau khi ăn xong thì đến phòng huấn luyện.” Sau đó anh lập tức rời đi, không quay lại nữa.
Cố Ninh luyện tập cùng Trang Thần mấy ngày nên cũng đại khái hiểu được cách đánh của cô ấy, cũng đoán được Trang Thần có lẽ không thể dạy mình được bao lâu. Theo cô biết, Ân Tang còn mạnh hơn Trang Thần. Mình cùng cô ta đã kết oán nếu đổi lại là cô ta dạy thì sợ rằng cô chắc chắn sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Không nghĩ tới lại là Quý Cửu Trạch, đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Cố Ninh từ dưới đất đứng lên, cẩn thận mà nhìn về phía Quý Cửu Trạch. Cô có cảm giác trong nháy mắt giống như lần đầu tiên cô đánh nhau cùng Trang Thần, thậm chí so với lúc đó càng thêm bất lực. Thực lực của cô đã có thể ngang với Trang Thần, so với lần đầu tiên không có kinh nghiệm thua trước mặt cô ấy là cảm giác hưng phấn.
Thế nhưng thực lực cô đã mạnh như vậy vẫn dễ dàng bị Quý Cửu Trạch đánh bại. Ngoại trừ cảm giác bị đả kích tự tin còn là sợ hãi trước thực lực của anh.
Tuy rằng đã sớm biết anh là người mạnh nhất trong bọn họ nhưng loại trình độ này cũng thật là biến thái.
Phản ứng của cô đã nhanh, Quý Cửu Trạch còn nhanh hơn. Kể cả cô dùng hết sức thì Quý Cửu Trạch không thua kém chút nào. Càng làm cô thấy hoảng sợ chính là thực lực mà anh bày ra cũng không phải là toàn bộ…
Cố Ninh cố nuốt một cái, một ít ánh vàng trong mắt cũng co lại, tràn đầy kiêng kị.
Hình ảnh đối lập giữa người đang căng chặt cơ thể là cô, với Quý Cửu Trạch đang bình thản đứng đó đợi cô chuẩn bị công kích lần thứ hai vô cùng rõ ràng.
Nếu Trang Thần là phái biểu diễn thì Quý Cửu Trạch thuộc về ‘phái thực chiến’.
Đây là chính là sự khác biệt rõ ràng giữa hai phái, một cái tuyệt đối an toàn, một cái là nếm mùi đau khổ.
Luyện tập với Trang Thần mười ngày trên người cô không có vết thương nào, nhưng cùng luyện với Quý Cửu Trạch nửa ngày mà đầu gối cùng cánh tay có đã có vết máu đọng.
Đau đớn không thuộc về thể xác mà là tinh thần. Trên cơ bản Cố Ninh chính là bị Quý Cửu Trạch đè bẹp. Thậm chí còn sinh ra ảo giác mình chính là con thuyền nhỏ đang trôi nổi trên đại dương bao la sóng đánh dồn dập, dù có đối mặt với xúc tu của tang thi biến dị cũng không cảm giác khất nhục như bây giờ.
Không chỉ là Cố Ninh mà những người đứng xem như Trương Tiểu Bạch, Chung Húc, Trần Căn đều có vẻ mặt đồng tình giống như người bị đánh là bọn họ vậy. Thế nhưng Cố Ninh dù mỗi lần đều bị đánh ngã vẫn kiên cường bò dậy không cho họ có cơ hội giúp đỡ. Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô mỗi lần ngã lại một lần đứng lên.
Tròn một buổi sáng, Cố Ninh như chiếc thuyền nhỏ bị Quý Cửu Trạch như biển lớn mênh mông mà giương vuốt gào thét. Thẳng tới bữa trưa Quý Cửu Trạch mới thông báo luyện tập buổi sáng kết thúc.
Cố Ninh bị hành cho chết lặng, lúc ăn cơm hiếm khi thấy uể oải.
Ăn cơm xong là thời gian nghỉ ngơi, Cố Ninh thấy cổ tay mình đau dữ dội. Nhấc tay áo lên nhìn thấy một mảng đỏ lớn.
Thời điểm cô dùng cùi chỏ toàn lực đánh anh đã trượt mất nên đập vào tường. Đây là một phần lực, nếu thật sự dùng hết sức đập vào tường, có lẽ sẽ bị gãy xương.
Mặc dù bị hành cả buổi sáng, nhưng không phải không có ích cho Cố Ninh. Mà nói gì thì nói khi đấu với Trang Thần còn có thể có quan sát cách đánh của cô ấy. Nhưng với Quý Cửu Trạch thì cô phải dùng toàn lực chống đỡ lực công kích mãnh liệt của đối phương, một giây lơ là cũng có thể bị đánh ngã.
Dưới cường độ bị đả kích cao như vậy một tuần, vô số lần cô muốn hỏi Quý Cửu Trạch có phải anh có thù oán với cô hay không, nhưng lời tới khoé miệng liền bị nuốt xuống.
Tuy rằng Cố Ninh vô cùng tiếc dị năng nhưng máu ứ trên người thực sự có chút doạ người. Hơn nữa với trạng thái như vậy mà tình huống huấn luyện ma quỷ của Quý Cửu Trạch thì khó mà sống sót được, chỉ có thể chờ tới khi trời tối, dùng dị năng khôi phục vết thương.
Cùng lúc đó Cố Ninh có thể cảm nhận được sức mạnh của mình đã tăng lên. Kể cả khi ngủ, nhìn thấy vết bầm tím, cô vẫn thầm cảm ơn Quý Cửu Trạch.
Bước ngoặt của sự việc là vào một buổi chiều, Dịch Thiếu Khanh sau khi khôi phục tinh thần nhất thời bỏ qua thí nghiệm của mình đến phòng huấn luyện xem Quý Cửu Trạch huấn luyện Cố Ninh như thế nào.
Khi anh ta thấy Cố Ninh bị Quý Cửu Trạch không chút do dự đánh ngã thì biểu tình trên mặt trở nên kì quái.
Anh đề nghị tạm ngừng huấn luyện mà lôi kéo Quý Cửu Trạch qua một góc.
“Anh cứ huấn luyện Cố Ninh như vậy à?” Dịch Thiếu Khanh liếc mắt nhìn Cố Ninh đang nghỉ ngơi bên kia, hỏi: “Đây là anh đang huấn luyện cô ấy hay trả thù cô ấy vậy?”
Quý Cửu Trạch bình tĩnh nói: “Có vấn đề gì à?”
Dịch Thiếu Khanh nhìn Quý Cửu Trạch mà nhấn mạnh: “Bởi vì trong mắt tôi thì anh căn bản không phải là đang huấn luyện mà là đang hành hạ cô ấy. Tôi thực sự không hiểu sao Cố Ninh có thể sống sót qua một tuần lễ nữa.”
Quý Cửu Trạch nói: “Huấn luyện thực chiến là loại huấn luyện tốt nhất.”
“Không phải là phương thức huấn luyện mà anh có để ý hay không, Cố Ninh chỉ là một cô gái?” Dịch Thiếu Khanh thấy Quý Cửu Trạch hơi bất ngờ một chút, rồi nói: “Dù là đàn ông lực lưỡng cũng bị phương pháp huấn luyện này của anh luyện hỏng rồi. Cố Ninh dù mạnh cỡ nào cũng là con gái. Nói không chừng bị anh đánh cũng không dám nói chỉ dám khóc thầm đấy. Tôi biết anh không có học trò, cũng chưa tự mình hướng dẫn ai nhưng anh vất vả thu được người học trò như thế thì cũng phải đảm bảo người ta không bị đánh đến tàn phế chứ. Thực chiến thì thực chiến anh không thể nhẹ tay một chút hay sao, để người ta ngã nhẹ một chút không được à. Một cô bé như vậy mà bị anh xem như đống cát ngã tới ngã lui…” Dịch Thiếu Khanh còn không ngừng lên lớp Quý Cửu Trạch quá độc ác thay Cố Ninh.
Quý Cửu Trạch bị lời nói của anh làm cho dao động. Nhìn Cố Ninh bên kia một cái, vừa lúc thấy cô đang dựa lưng vào tường cau mày xoa vai. Anh hơi ngẩn ra, giống như Thiếu Khanh nói, Cố Ninh là người đầu tiên anh dạy nên nếu không phải coi trọng tư chất của cô thì anh sẽ không tự mình dạy dỗ. Thu nhận học trò rồi nhưng chưa có kinh nghiệm dạy dỗ nên anh đương nhiên là dùng phương pháp đạt hiệu quả nhanh nhất. Thậm chí hoàn toàn quên mất sự thật Cố Ninh chỉ là một cô gái. Bây giờ nghĩ lại nếu như đổi thành Trang Thần chỉ sợ đã sớm lên cơn. Nhưng Cố Ninh dù mỗi ngày sáng hay chiều đều đúng giờ đến phòng huấn luyện. Ngoại trừ lúc cần chào hỏi hay tình cờ xin chỉ bảo đều rất ít nói. Sau khi ngã cũng không nói tiếng nào tiếp tục đứng lên…
Anh nói: “Cô ấy không nói với tôi.”
Dịch Thiếu Khanh nhịn không được mà liếc anh: “Anh mỗi ngày đều trưng ra cái mặt lạnh thì Cố Ninh còn đang sợ muốn chết chứ sao dám nói gì.”
Quý Cửu Trạch nhíu đôi lông mày, không để ý tới Thiếu Khanh đang lải nhải mà đi về phía Cố Ninh.
“Cô đối với phương pháp huấn luyện của tôi có ý kiến gì không?”
Quý Cửu Trạch chỉ nói một câu như vậy.
Cố Ninh đầu tiên là hơi bất ngờ, sau đó nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh theo bản năng mà nói: “Không có.” Rồi dưới ánh mắt nghi ngờ của Quý Cửu Trạch, lần thứ hai cẩn thận suy nghĩ rồi đàng hoàng trả lời: “Thật sự không có.”
Quý Cửu Trạch vô cùng xác định rằng Cố Ninh không nói dối nhưng anh lại càng thêm nghi ngờ.
Không hiểu sao cô lại được nghỉ nửa ngày.
Ngược lại bị câu hỏi kia của anh làm cho bất an.
Buổi tối khi cô chuẩn bị đi ngủ thì cửa bị gõ.
Sau khi mở cửa cô có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Trang Thần đem theo một lọ thuốc màu nâu: “Trang Thần, có chuyện gì à?”
Trang Thần tay ôm bình rượu thuốc đưa tới và nói: “Tôi cũng không rõ. Cửu Trạch bảo tôi mang tới, thuốc chuyên dùng để trị thương. Cô bị thương à?”
Sau khi Trang Thần rời đi Cố Ninh nhìn bình rượu thuốc kia. Đoán rằng có lẽ xế chiều hôm nay Dịch Thiếu Khanh đã đến phòng huấn luyện nói với Quý Cửu Trạch cái gì đó.
Cố Ninh không để trong lòng.
Nhưng ngày thứ hai lại nói được nghỉ ngơi một ngày, hoạt động tự do. Hoàn toàn không hạn chế phạm vi hoạt động của cô.
Cố Ninh không hiểu, sau đó trực tiếp về nhà.
Đã hơn hai tuần cô chưa về nhà rồi.
Cô nói với bố mẹ mình rằng mình có việc nên không có thời gian trở về, còn nói chủ nhật được gấp đôi tiền lương nên mẹ Cố cảm thấy tốt hơn một chút.
Cố Ninh về trong thời gian nghỉ lễ làm mẹ Cố rất vui.
Buổi trưa còn làm cho cô một bàn toàn đồ ăn ngon. Cố Ninh lấy tiền của cô trả trước mấy tháng tiền nhà bị giục, hơn nữa Cố ba lại lên lớp nên kinh tế trong nhà cũng thoải mái hơn. Vì không muốn ba mẹ nghi ngờ nên Cố Ninh không dám trả hết tiền nợ.
Ăn trưa xong, Cố Ninh vào phòng ngủ mở máy tính. Để cái bát gốm thời Bắc Tống từ trong không gian ra bày trên bàn rồi tìm lai lịch của nó.
Không tra thì thôi, tra một chút thì Cố Ninh phát hiện cái bát sứ này cùng cái bát gốm thời Bắc Tống giá hai trăm triệu giống hệt nhau! Lúc đó Cố Ninh còn tưởng Cổ đạo trưởng chỉ khoe khoang thôi, chắc là nhìn nhầm rồi nhưng lúc này lại cầm nó lên so sánh với cái trên máy tính một cách tỉ mỉ thì cô thấy thật sự là giống như đúc. Đây đúng là đồ thật rồi, chính là hai triệu đấy!!!
Cố Ninh kích động bắt đầu suy nghĩ xem nên để chỗ nào. Tìm Phương Pháp chắc là hơi phiền phức, cô nên tìm hiệu cầm đồ nào xứng đáng với cái này đây?!