Cuối cùng thì Nhã Dung và Tuấn Tú cũng được học cùng một lớp, nhưng nhìn đi nhìn lại thì cũng không thuộc cùng một đẳng cấp. Còn người tên Mart Nguyễn kia thì cứ hầm hừ Tuấn Tú mãi, mà cậu ta hình như đang cố tỏ ra thân thiết với Nhã Dung.
Lớp F của trường trung học tư nhân A cũng hệt như những lớp học khác, chỉ có điều lớp này nằm trên tầng cao nhất, tập hợp những học sinh ưu tú nhất về những mảng quậy phá đánh nhau, hội tụ con nhà giàu phá phách nhất thành phố. Ban đầu nghe được danh tiếng lớp học này, Nhã Dung vẫn chưa tưởng tượng nổi nó sẽ ra sao, đến khi chứng kiến rồi thì tá hỏa.
Học sinh cấp ba, con gái thì mặc váy ngắn nhuộm đủ thứ màu xanh đỏ, con trai thì mặc đồng phục không ra gì thì thôi, còn hút thuốc, ngang nhiên trong lớp học vắt chân lên bàn. Mà giáo viên có mặt ở đó vẫn xem như chẳng thấy gì, lên lớp dạy học mà như đang tự nói chuyện có một mình vậy.
Nhìn thấy học sinh mới bước vào lớp, giáo viên kia ngưng nói, thái độ chẳng mấy quan tâm chìa tay mời ba người mới vào lớp.
Cả lớp đang ồn ào tích cực đùa giỡn, khi bọn họ nhìn thấu Tuấn Tú bước vào thì cả lớp trố mắt nhìn. Tụi con gái trong lớp thì hét lên, tụi con trái thì hằn hộc nhìn Tuấn Tú.
Nhã Dung cảm thấy may mắn làm sao, nhờ có Tuấn Tú làm bia đỡ đạn để họ không chú ý gì đến cô.
Một tên có mái đầu như bờm sư tử được tỉa gọn hai bên, vừa ra mốt thời nay vừa pha tạp với chút hoang dã, trên tay còn in hình con bọ cạp màu đen to tướng, dáng vẻ côn đồ đứng lên đi về phía Tuấn Tú.
-Mày sao lại ở đây? Nơi đây không thuộc về những người như mày.
-Thì…cũng là nơi để học thôi! – đúng chuẩn hotboy lạnh lùng, Tuấn Tú nói xong thì đi lướt qua người kia đi đến chỗ ngồi.
Tên kia bị bơ, cảm thấy ê mặt, hắn đi nhanh đến nắm lấy cổ áo của Tuấn Tú.
-Tao cho phép mày ngồi chưa? Nghe cho rõ đây, mày cho dù có là ai đi chăng nữa, nhưng một khi đã bước vào lớp này thì phải nghe lời tao, nghe chưa? – tên bờm sư tử ấy là Hùng Cường, trên bảng tên của hắn ghi như thế.
Tuấn Tú bị nắm lấy cổ áo, không hề có động tĩnh gì đứng im tại chỗ.
Nhã Dung đứng đó mà nao núng trong lòng. Nhiệm vụ của cô có thể được xem như là người giám sát, mà niệm vụ cũng chỉ có báo cáo tình hình thôi, nhưng nếu tên kia có xảy ra mệnh hệ gì thì cô cũng chẳng nhận được tiền.
Tên Hùng Cường kia nắm lấy cổ áo của Tuấn Tú khiến cô nao núng, vừa lo sợ, không còn biện pháp nào khác, cô liền đi lên, ôn nhu nhìn Hùng Cường.
-Bạn học, có chuyện gì bĩnh tĩnh nói, đừng có nắm cổ áo như vậy.
Hành động này của cô trong mắt của Tuấn Tú hệt như một trò tiêu khiển vậy, anh nhếch miệng cười, im lặng chờ diễn biến tiếp theo.
-Mày là thằng nào? Xía mũi vào đây nữa hả, tao còn chưa nói đến mày, xếp hàng đi – Hùng Cường hất mặt qua, ý bảo Nhã Dung đứng qua một bên. Cậu ta nghĩ đối với một tên tép riu nhỏ nhắn như Nhã Dung thì không đáng bận tâm – sao, mày mới vào đây mà định làm phách rồi à thằng mọt sách?
Tuấn Tú hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Nhã Dung ra hiệu. Nhưng cô chẳng hiểu ám hiệu mà Tuấn Tú đưa ra là gì?
Tuấn Tú nghĩ Nhã Dung dù sao cũng là người được cha anh phái đến, trước sau gì cũng phải biết ít thế phòng thân, ý anh là muốn Nhã Dung xử tên Hùng Cường này, mất công anh phải đụng tay đụng chân. Nhưng thật không may là Nhã Dung không những không hiểu ý anh mà còn chẳng biết tí mong manh nào về võ nghệ ngoài mấy chiêu trừ khử bọn biến thái.
-Im lặng như vậy là ngoan rồi đó, lần sau nếu còn hóng hách ở đây thì đừng mong vào lớp. Bọn tao ở đây không phải để học, bọn tao ở đây chỉ để giết thời gian theo những gì ông bà già ở nhà bảo thôi. Nên ba đứa bọn mày tranh thủ mà thực hiện phép tắc đi.
Nhã Dung đứng ở đó, cô bất bình vì cái suy nghĩ thiếu chính chắn của tên Hùng Cường nên lấy tay đánh nhẹ vào đầu tên Hùng Cường một cái sau khi cậu ta nói xong triết lí của mình. Cô cũng chỉ là quá bất bình nên mới động tay động chân. Đến khi đánh vào đầu của Hùng Cường xong mới nhận ra hành động thiếu xót của bản thân mình. Muốn tua lại những gì vừa làm cũng không kịp.
Cả lớp ồ lên khi tên Hùng Cường bị đánh như vậy, mắt ai cũng mở to hóng chờ tình huống đánh nhau.
-Tôi không cố ý! – Nhã Dung hét lên – chỉ là cậu đi học mà vì ba mẹ của mình thì thật là lãng phí, cuộc đời này ba mẹ cho cậu mạng sống, nhưng cuộc sống là của cậu, tuy có bất mãn, nhưng phải tự mình xoay sở, như thế mới xứng là đại trượng phu.
Lời nói dõng dạc kia của Nhã Phương trông thoáng chốc làm không khí trở nên u ám hẳn, cả không gian im ắng trong ba giây, sau đó tên Hùng Cường chậc lười.
-Mày ngon lắm, đánh tao, dạy đời tao. Để tao coi thử, những tháng này sau này của mày sẽ như thế nào? – Hùng Cường hầm hừ nói, nắm lấy cổ áo của Nhã Dung kéo lên trên khiến cô phải bám víu vào đó, bàn chân đã bắt đầu rời khỏi nền nhà.
-Đại ca, như vậy là quá mạnh tay rồi. Phải từ từ chứ! – một cô gái tóc thắt bím đứng lên, tay vòng qua ôm lấy eo của Hùng Cường.
Nhìn tổng quan thì ở trong lớp này, cô gái này là bình thường nhất, không son phấn lòe loẹt, không cầu kì tóc tai, ăn mặc giản dị nhất. Nhưng có vẻ với tên Hùng Cường này có mối quan hệ rất khăn khít.
-Tha cho tên này ngày hôm nay đi, chúng ta còn cả ngày mai, ngày kia và cả học kì nữa mà. Thời gian sau này xử lí bọn chúng sau cũng được. Đúng không? – cô gái đó tên là Yên Đình, ánh mắt sắc sảo liếc nhìn Nhã Dung khiến cô giật mình.
Tên Hùng Cường có vẻ nghe lời của Yên Đình, liền thả cổ áo của cô ra. Cô vội ôm cổ mình thở mạnh.
-Tha cho bọn mày ngày hôm nay
Được thả ra, Nhã Dung ôm cổ ho khan một tiếng, sau đó từ từ lui về phía cửa. Dẫu sao hôm nay cô đến chỉ để xác nhận lớp thôi chứ chưa học chính thức, nghĩ đi nghĩ lại thì nên rút lui. Hành động lần này quá hấp tấp rồi.
Tuấn Tú thấy Nhã Dung cũng hệt như thỏ đế thì thở dài, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ chẳng màn đến cô nữa. Mart Nguyễn thấy tình hình chẳng có gì nữa thì cũng quay đi, trước khi đi còn lịch sự cuối đầu chào cả lớp và cô giáo đứng im lặng chẳng quan tâm đến tình hình lúc nãy là mấy rồi mới đi ra ngoài. Nhã Dung nhanh chân chạy ra khỏi dãy lầu, ngước đầu lên nhìn cái lớp ở vị trí cao kia, từ nay về sau không biết cuộc sống học đường của cô sẽ như thế nào đây.