Thế Thân Làm Ruộng Nuôi Heo

Chương 22: Thiếu gia giả ăn chơi trác táng - Khu du lịch



Chờ Lục Minh Tư tắm xong lần nữa cả người mới bình tĩnh lại. Lúc này biệt thự Lục gia vô cùng an tĩnh, gã chưa kịp lau khô tóc đã bắt đầu xem xét tình thế phát triển trên mạng.

Mở di động lên chẳng cần tìm tòi, mấy hot search trên đầu đều là mấy sự kiện liên quan đến gã. Cái trên cùng vẫn như cũ là đoạn video lúc ở bàn ăn cơm, nghị luận bên dưới vô cùng chói tai. Lục Minh Tư vốn không muốn xem, nhưng đôi mắt lại không chịu theo khống chế.

“Lục Minh Tư này không tiến vào giới điện ảnh thật quá đáng tiếc, tôi biết ngay Lục gia làm gì có chuyện chỉ xin lỗi là xong chứ, chắc chắn mang tiền theo hòa giải rồi.”

“Ha ha ha, mấy người xem video Lục Minh Tư bị ném rác rưởi vào người chưa? Trông hài quái đi mất.”
“Tôi cũng muốn cống hiến một ít trứng thôi, có ai muốn tổ đoàn đi đánh lén không?”

“Mau xem hot search bên dưới kìa, ông trời mở mắt rồi! Ha ha ha, cười chết tôi!”

Nhìn thấy mấy bình luận này, da đầu Lục Minh Tư tê dại, nhanh chóng rời khỏi bài đăng hot search, sau đó lập tức thấy được tin tức phía dưới.

【Người nào làm việc gì thì đều có trời đất xem, giờ Lục Minh Tư đã gặp báo ứng rồi!】

Tiêu đề vô cùng hấp dẫn người xem nên trong thời gian ngắn đã xông lên hot search, Lục Minh Tư run rẩy nhấn mở video. Mở đầu chính là cảnh mình bị ném xuống xe, người quay video là khách hàng đi ngang qua cửa tiệm gần đó, đúng lúc quay được một màn này.

Nhưng đây không phải là chuyện xấu hổ nhất, ngay sau đó gã liền đụng mặt với một đám người SGL, yêu cầu của mình bị bị Túc Minh Ca cự tuyệt, sau đó chạy trối chết, vội vàng nên lên nhầm xe, bị người đuổi ra rồi mới vào đúng xe của Lục gia. Dường như tất cả xui xẻo đều tập trung vào Lục Minh Tư trong video, gã xem xong hận không thể đập nát di động.
Khi gã cho rằng tất cả đều đã kết thúc thì nhìn thấy Túc Minh Ca nhận điện thoại, sau đó mọi người SGL ồn ào lên muốn Lục Úy Lam trúng vé số 300 đãi ăn. Một giây đó, nỗi sợ hãi thật lớn bao phủ gã, Lục Minh Tư bắt đầu suy nghĩ phải chăng mệnh cách của mình Lục Úy Lam thật sự có khác biệt lớn như thế sao?

Lục Minh Tư rơi vào hoài nghi bản thân không tự chủ mà nhấn mở khu bình luận, cho dù biết làm như vậy chẳng giúp ích gì cho mình, nhưng quá mức để ý cái nhìn của người khác khiến gã không thể khống chế được bản thân mình. Mà khu bình luận quả nhiên không có làm người ta thất vọng, trên cùng toàn là mấy anh hùng bàn phím trổ hết tài năng cào phím.

Thậm chí có người so sánh Lục Minh Tư chật vật và Lục Úy Lam cao ngạo kèm theo bốn chữ “nhà giàu và khất cái” mười phần ý vị trào phúng. Nhưng chuyện này chỉ khiến Lục Minh Tư phẫn nộ, còn điều chân chính khiến cảm giác sợ hãi của gã tăng mạnh chính là khi bị người hâm mộ SGL vây công.
“Lục Minh Tư có ý gì? SGL của chúng tôi một đường gϊếŧ đến trận chung kết mà, sao hắn lại như đang khẳng định SGL thua rồi?”

“Đoạn tuyệt quan hệ với Túc Minh Ca còn chưa nói, vậy mà còn dám nguyền rủa người ta. Làm như Túc thần thiếu hắn không bằng ấy.”

“Nhìn hắn duỗi tay muốn quần áo kìa, thật quá buồn cười. Nếu là tôi thì trực tiếp ném một quyền qua cho rồi.”

“Thật mất hứng, SGL rõ ràng là ra ngoài chúc mừng, sao qua miệng hắn lại thành thua vậy?”

“Nhắc mới thấy, sao Lục Minh Tư giống như đã nhận định SGL thua luôn vậy?”

“……”

SGL vậy mà lại thắng, còn vào trận chung kết toàn quốc nữa, Lục Minh Tư mờ mịt ngồi trước máy tính, như không thể hiểu nổi những bình luận đó. Tại sao lại như vậy? Vì sao sự tình không giống đời trước nữa? Là do gã nên mới thay đổi, hay căn bản đây không phải là thế giới cũ?
Lục Minh Tư nôn nóng đến mức muốn lật bàn, từ lúc trọng sinh tới nay, lần đầu tiên gã lại sinh ra cẩm giác sợ hãi và mờ mịt với tương lai như vậy.

Ở bệnh viện, thấy tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, Lục Hành Chỉ chuẩn bị liên hệ công ty công tác xã giao nhưng lại bị Lục Hiếu Chi ngăn cản. Lục Hành Chỉ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hiếu Chi, ông lại chỉ lắc lắc đầu, “Việc này không cần phải xen vào.”

“Nhưng……” Lục Minh Tư sắp bị huỷ hoại rồi, nhưng Lục Hành Chỉ còn chưa nói xong đã bị Lục Hiếu Chi đánh gãy.

“Tự làm tự chịu, Lục gia đã chịu tổn thất đủ lớn rồi, nó không đáng giá để Lục gia phải hy sinh nhiều hơn nữa. Chuyện hai người bọn họ ba đã có tính toán, con không cần phải xen vào.” Lục Hiếu Chi xùy tay, ý bảo nếu không còn việc gì nữa thì Lục Hành Chỉ có thể rời đi.
Lục Hành Chỉ lại không lập tức rời đi, mà mở miệng hỏi, “Ba sẽ không thương tổn Úy Lam đúng không?” Hiển nhiên, chuyện Lục Minh Tư nhận thấy được, Lục Hành Chỉ đương nhiên cũng phát hiện ra. Hắn cũng cảm giác được Lục Hiếu Chi có cách khác để giải quyết vấn đề gọi là đổi mệnh kia.

“Việc của Lưu Phong con cứ tận lực cứu chữa, công ty hiện tại không thể thiếu người. Con mau chóng trở về đi, ba tự biết chừng mực.” Lục Hiếu Chi có hơi không kiên nhẫn, cũng không trực tiếp đưa ra câu trả lời mà đánh trống lảng sang việc khác.

Lục Hành Chỉ biết mình sẽ không hỏi được gì liền xoay người rời đi, bất quá hắn đã quyết định tự mình điều tra việc này. Dù sao từ giờ đến tiệc sinh nhật tháng sau vẫn còn thời gian, chỉ cần Lục Úy Lam còn chưa chính thức thoát ly Lục gia, hẳn sẽ không có gì nguy hiểm.
Thế nhưng mặt hồ bị nhiễu loạn đến gợn sóng không ngừng như thế làm sao có thể bình ổn lại chỉ trong khoảng thời gian ngắn được chứ.

Tiểu Thất vừa trúng 300 vạn cũng không biết Lục Hiếu Chi đã đánh chủ ý lên cậu, hiện giờ Tiểu Thất đã quy hoạch kỹ càng tỉ mỉ trang trại nuôi heo của mình, mua một ít heo con, lại thêm ít cải thìa……

Sự hứng thú bừng bừng như vậy vẫn luôn tiếp tục duy trì đến lúc Túc Minh Ca trở về.

Túc Minh Ca cửa chung cư mình ra, sau đó ngây ngẩn cả người. Hắn lùi ra ngoài cửa lần nữa để xác nhận số nhà, sau khi xác định mình không đi nhầm nhà thì chần chờ vào phòng.

Tiểu Thất nghe được động tĩnh liền qua đón, nhìn thấy Túc Minh Ca lập tức vui sướng chạy đến, gấp không chờ nổi mà ba hoa về kế hoạch của mình. Túc Minh Ca nghiêm túc nghe xong, vỗ vỗ đầu Lục Úy Lam, “Kế hoạch cũng được, nhưng phải đợi thêm hai năm nữa. Ngày mai em còn phải đi học đấy.”
Tiểu Thất sửng sốt một chút mới kịp nhớ lại sự thật là hiện tại mình còn chưa tốt nghiệp đại học nữa thì làm gì có chứng chỉ nuôi heo chứ. Trong lúc nhất thời, Tiểu Thất liền thành một cây cải héo rũ đung đưa trong gió.

Thấy Lục Úy Lam dường như sắp bị gió đìu hiu thổi bay mất, Túc Minh Ca lại mở miệng nói, “Nhưng trong thời gian nghỉ hè thì vẫn có thể trồng rau, lúc trước ba mẹ có để lại một miếng đất cách nội thành hơi xa, để thứ bảy hàng tuần ghé qua cũng được.”

Năm đó khi Túc gia trên đà suy sụp, hai vợ chồng Túc gia cũng đã suy nghĩ đủ cách để cứu vớt. Lục Úy Lam lúc trước bị trào phúng về sau phải đi dưỡng heo thật ra cũng không phải lời nói vô căn cứ, bởi vì vợ chồng Túc gia phu thê đã gom góp chút tài sản cuối cùng trong nhà để đầu tư vào một khu du lịch sinh thái. Nhưng Túc gia ngay lúc đó vận khí thật sự không tốt lắm, rõ ràng đã dự định sẽ khai phá khu đột nhiên hoãn lại, mảnh đất du lịch dự kiến kia cũng thành chỗ bỏ hoang thậm chí còn không nuôi nổi heo. Sau đó, hai vợ chồng cũng gặp chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, mảnh đất hoang kia cũng dần rơi vào lãng quên.
Tiểu Thất vừa nghe lập tức vực dậy tinh thần. Đất hoang gì đó làm sao có thể khó khai khẩn hơn phiến núi dưới đáy biển ở thế giới cậu chứ? Phải biết phiến núi kia về sau là nơi tập trung biết bao nhiêu linh thực linh thú không hả? Chỉ là đất hoang mà thôi, sao có thể làm khó được cậu. Vì thế Tiểu Thất lại bắt đầu hứng thú bừng bừng quy hoạch sự nghiệp gieo trồng lớn, còn heo con thì về sau mua một ít nuôi thả cũng được.

Túc Minh Ca giữ chặt Lục Úy Lam đang muốn chạy tới viết quy hoạch, “Trước đó có phải em nên giải thích một chút xem chung cư đã xảy ra chuyện gì không hửm?”

“Em chỉ là tăng thêm chút xíu hơ thở tự nhiên cho chỗ này thôi à.” Tiểu Thất nhìn chung quanh một vòng, khắp nơi trong chung cư đều là màu xanh lục, trên ban công là cải thìa xanh um tươi tốt, trên vách tường phòng đầy dây đằng, mái nhà còn treo một ít chậu hoa xen lẫn với trái cây như dâu tây.
Đúng lúc này, một con sóc nhảy tới bồn hoa bên cạnh, ôm móng vuốt nhìn hai người, sau đó lại nhảy đi mất.

Khóe mắt Túc Minh Ca giật giật, nhà anh ở lầu mười cơ mà, sóc từ đâu ra vậy?

Tiểu Thất như còn ngại chưa đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà lôi kéo Túc Minh Ca vào một cái phòng cho khách, “Em định thêm một cái thùng nuôi ong ở chỗ này, chờ hoa trên ban công nở thì chúng ta sẽ có mật ong ăn ngay.”

“À đúng rồi, còn bồn trong phòng tắm em đã dùng để nuôi cá, chờ cá lớn lên sẽ cho ca ca ăn.”

Nói đoạn lại lôi kéo Túc Minh Ca đang ngây người đi vào phòng tắm khoe bể cá của mình.

Chờ Túc Minh Ca bị Tiểu Thất kéo đi dạo một vòng quanh chung đã biến dạng, anh không khỏi đỡ trán. Anh thật không ngờ tới năng lực hành động cuẩ Lục Úy Lam lại mạnh như vậy, cũng không ngờ tới, trong nhà không chỉ có sóc mà còn có hai con vẹt, khi nhìn thấy anh còn rất lễ phép chào hỏi.
“Bọn chúng thật quá ngu ngốc, chỉ mấy câu chào hỏi thôi mà cũng học mất một ngày!” Tiểu Thất nhịn không được phun tào với Túc Minh Ca.

Hai con vẹt vừa nghe liền tinh thần tỉnh táo, “Cậu mới ngốc, có việc dạy người ta thôi cũng tốn một ngày!”

Túc Minh Ca thiếu chút nữa té ngã, anh nhìn chằm chằm con vẹt nhìn nửa ngày, hoài nghi có phải chúng nó đã thành tinh rồi không.

Nhưng Tiểu Thất chỉ bình tĩnh giải thích, “Vậy mà chỉ tốn một giờ đã học xong cách cãi lại người khác.” Mấy con chim này còn không đáng yêu bằng củ cải dại nhà cậu, nhưng cậu đã lựa chọn kỹ càng lắm mới được hai con tạm xem như có linh tính này. Thời đại mạt pháp này quả nhiên không quá phù hợp với yêu linh.

(*) mạt: suy yếu => mạt pháp: pháp thuật suy yếu
“Ca ca, anh có muốn xen phòng ngủ của mình không? Em sợ anh không thích nên chỉ sửa lại một chút thôi.” Tiểu Thất nhắc nhở Túc Minh Ca đang phát ngốc.

Nghe thấy lời này, Túc Minh Ca vội vàng chạy về phòng ngủ của mình, sợ chậm một ly là sai một dặm. Nhưng khi anh vào thì ngoài ý muốn phát hiện phòng ngủ cũng không đến mức tùm lum động thực vật như ở ngoài. Trên vách tường đối diện giường ngủ là dây đằng thưa thớt, không những vậy chúng còn nở hoa, mùi hương thanh đạm khiến người khác vô thức thả lỏng, vừa bước vào phòng là cảm giác được mắt sáng tai êm vô cùng thoải mái.

“Ca ca thích không?” Tiểu Thất thò đầu qua dò hỏi, phòng ngủ Túc Minh Ca chính là trung tâm mắt trận của toàn bộ chung cư, linh lực đầy đủ nhất, chỉ cần ở nơi này là thân thể sẽ ngày càng tốt lên.
“Ừ.” Túc Minh Ca lộ ra gương mặt tươi cười, tuy rằng phòng có thay đổi lớn nhưng không thể không thừa nhận có cảm giác thả lòng như được về với tự nhiên như thể không khí trong chung khác hẳn với bên ngoài vậy.

“Vậy… Bình thường anh tắm vòi sen hả? Có hay dùng bồn tắm hông?” Tiểu Thất chà xát tay, chờ mong hỏi.

Túc Minh Ca ngây ngốc, “Cũng không hay dùng bồn tắm lắm.”

Tiểu Thất nắm chặt tay, “Thật tốt quá, vậy để bồn tắm cho em nuôi cá nha, cố gắng tận dụng hết sức có thể!”

Túc Minh Ca: ???

Thấy Túc Minh Ca vẻ mặt ngơ ngác, Tiểu Thất vội vàng bổ sung, “Đương nhiên, nếu anh vẫn muốn dùng bồn tắm thì cũng được. Nhưng lúc dùng nhớ gọi em lấy cá ra, đừng dùng nước quá nóng, à tốt nhất cũng không cần dùng sữa tắm linh tinh gì đó, cá không thích ăn lắm.”
Túc Minh Ca: “……” Hứa Hành nói không sai, em trai anh hình như hơi có vấn đề thì phải.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng thân là kẻ cuồng em trai thì Túc Minh Ca làm sao có thể chống cự nổi ánh mắt lấp lánh của Lục Úy Lam nổi, không được bao lâu đã dâng bồn tắm mình lên mất rồi, nhưng cũng đã thương lượng với Lục Úy Lam rằng chờ đến khi khai khẩn mảnh đất hoang kia xong sẽ dời cá qua đó.

Tiểu Thất nghe xong ngẫm nghĩ, “Vậy nước trong bồn tắm cũng dọn đi luôn được không ạ?”

Túc Minh Ca trầm mặc một chốc, “Nếu em muốn.”

Tiểu Thất lập tức hoan hô, đồng ý phương án này. Quả nhiên vẫn là ca ca đáng tin cậy hơn, không giống người bạn mới bò mười lầu đã suy yếu nửa ngày kia của ca ca.

Hứa Hành đang ở phòng thử nghiệm trò chơi mới đột nhiên nặng nề hắt xì một cái, suy nghĩ xem gần nhất có phải trời có hơi lạnh quá hay không.