Mọi người ngạc nhiên nhìn Lục Úy Lam từ trên mặt đất bò dậy, hơn nữa còn vỗ rớt đất dính trên người, động tác nhẹ nhàng tùy ý như thể người vừa ngã từ lầu ba ngã xuống không phải là cậu vậy. Mà dưới chân cậu ngoại trừ lan can cũng rơi xuống thì xác thật như lời Lục Úy Lam có một ít mảnh sắt vụn bén nhọn dựng đứng trên mặt đất.
Màu sắc và chất liệu của sắt vụn khá giống lan can, có lẽ là từ lan can rách nát rơi xuống, chỉ là trùng hợp dựng đứng trên mặt đất, lại bị Lục Úy Lam ngã đè lên thôi.
Nhìn Lục Úy Lam ngã lầu nhưng vẫn lông tóc vô thương, mọi người trong lúc nhất thời cũng không biết nên cảm khái vận khí cậu quá tốt hay là vận khí quá không tốt. Hiển nhiên, hình tượng nhất quán ôn nhu của Trình Nhiên và phản ứng vừa mới nãy khóc đến chết đi sống lại cũng không khiến mọi người sinh ra hoài nghi gì. Khi Lục Úy Lam đứng dậy, Trình Nhiên theo bản năng lùi lại vài bước như bị trước mắt tình huống đánh ngốc, ánh mắt nhìn về phía Lục Úy Lam mang theo một tia sợ hãi.
Tiểu Thất nhếch miệng cười, “Mẹ, vì sao lại đẩy tôi? Tôi nói muốn rời khỏi Lục gia, cũng không phải nói muốn đi tìm chết. Đầu tôi đau quá.”
Nghe thấy lời này, Trình Nhiên liền hỏng mất. Trong mắt bà, hình tượng Lục Úy Lam hiện giờ cực kỳ đáng sợ, đặc biệt là nụ cười kia như ác quỷ đòi mạng, bà không khống chế được mà liên tục lui về phía sau, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên bị Lục Hiếu Chi kéo đi từ phía sau.
Lục Hiếu Chi cho Trình Nhiên một ánh mắt trấn an rồi nhìn về phía Lục Úy Lam, “Úy Lam, ba biết con bị kinh hách. Nhưng chuyện là lan can năm lâu không được tu sửa kỹ càng, sao con lại có thể trách mẹ như thế chứ? Vừa nãy bà cũng rất sợ hãi rồi.” Quần chúng vây xem không ngờ hiện trường đột nhiên tuôn ra mẻ dưa, ánh mắt hoài nghi lưu chuyển qua lại. Nhưng việc Lục Úy Lam rời khỏi Lục gia đối với Lục gia lại không có tổn thất gì, Lục gia cũng sẽ không cố tình thương tổn Lục Úy Lam làm chi chứ, hẳn không phải Lục gia luyến tiếc tặng cho chút ít đồ vật đâu nhỉ?
Nhưng Lục Úy Lam cũng sẽ không rảnh nợ mà nhảy từ lầu ba xuống chơi, càng không cần thiết vu hãm Trình Nhiên làm gì.
Lúc này Lục Minh Tư cũng từ trong đám người bước lại đây, ánh mắt nhìn về phía Lục Úy Lam cũng đồng dạng kinh tủng, chẳng lẽ đây là người mang số mệnh phúc trạch thâm hậu thật sao? Nhưng giờ không phải lúc nghĩ đến điều đó, “Úy Lam, có phải em cảm thấy Lục gia tặng cho em quá ít đồ vật không? Nếu em không hài lòng thì anh có thể tặng một ít tài sản của anh cho em. Dù sao anh cũng không còn nhiều thời gian để sống, cho dù có giữ mấy đồ vật này thì chết không có chỗ dùng, mẹ đối đãi với em tốt như vậy, em không thể để bà thương tâm được.” Trình Nhiên nghe đến lời này cũng đúng lúc toát ra thần sắc thương tâm muốn chết, “Úy Lam, con đang trách mẹ sao? Là mẹ sai, thân là một người mẹ lại không thể bảo vệ con của mình được……”
Từng người Lục gia nói qua nói lại, nháy mắt biến Lục Úy Lam thành một tên vong ân phụ nghĩa, vì ích lợi không từ thủ đoạn. Nhưng mà lúc mọi người bắt đầu tin là thật, đang định khẩu tru bút phạt với Lục Úy Lam thì đột nhiên đám người bắt đầu lôi kéo nhau, ý bảo nhanh chóng xem di động đi.
Theo lời chia sẻ, mọi người rất mau đã tìm được phòng phát sóng trực tiếp kia, làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp nháy mắt đổi mới tam quan của bọn họ.
“Á *** má! Nếu không phải phát sóng trực tiếp tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng không dám tin đây là sự thật!” “Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, nói đi nói lại thì bọn họ cũng đã nuôi dưỡng Lục Úy Lam hai mươi năm rồi, hạ sát thủ thật đúng là không nương tay chút nào!”
“Tôi thật sự không rõ, không phải chỉ là rời khỏi Lục gia thôi à? Sao phải đến nông nỗi gϊếŧ người diệt khẩu vậy?”
“Trình Nhiên thật sự khủng khϊếp quá, sau khi đẩy Lục Úy Lam từ lầu ba xuống còn cố ý xác nhận tình huống, ánh mắt khi đó lạnh như băng luôn!”
“Lục Minh Tư cũng là cá mè một lứa, còn vẫy tay chào với “thi thể”, quả nhiên là người một nhà!”
“Kỹ thuật diễn của người Lục gia thật tuyệt, thiên phú như vậy sao không đi diễn kịch luôn đi!”
Phòng phát sóng trực tiếp chẳng những có rất nhiều người xem đã thấy toàn bộ quá trình thậm chí còn đã có người tay mắt lanh lẹ cắt nối biên tập video tuyên truyền. Chưa đến hai phút, khách khứa của Lục gia liền hiểu được chân tướng sự tình đã xảy ra, lại ngẩng đầu nhìn lên vừa lúc thấy Trình Nhiên vẫn bày hình tượng mẹ hiền bị thương tổn, Lục Hiếu Chi cũng là một bộ cha già rầu thúi ruột, càng không cần phải nói đến Lục Minh Tư đang hận không thể dẫm lên Lục Úy Lam để phụ trợ lòng bao dung hào phóng của mình. Trình Nhiên nói đến chỗ kích động, thân thể cũng hơi lay động như muốn té xỉu, Lục Hiếu Chi và Lục Minh Tư thấy thế kinh hãi kêu xe cứu thương, nhưng mặc cho hai người bọn họ hô nửa ngày, không có người nào ở đây chịu phối hợp cả.
Cứ như thể mọi người đều đang lẳng lặng nhìn bọn họ biểu diễn. Trong nháy mắt kia, nỗi xấu hổ dâng lên khiến ba người muốn ngay lập tức đăng xuất khỏi Trái Đất. Lục Minh Tư mạc danh nhìn chung quanh một vòng, lại chỉ nhận được ánh mắt tràn đầy hài hước và khinh bỉ.
Lục Hiếu Chi nhạy bén ý thức được có gì đó không ổn, trộm ra hiệu người làm đứng cách đó không xa, người làm thức thời gọi cấp cứu. Hơn nữa còn lặng lẽ lại cho hai người tiến biệt thự như đã được dặn dò.
“Tiệc sinh nhật hôm nay không thể làm chư vị tận hứng được là Lục gia chiêu đãi không chu toàn. Ngày sau Lục gia nhất định sẽ dâng quà nhận lỗi, mong chư vị bao dung.” Tuy rằng còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Lục Hiếu Chi đã bắt đầu tính toán xong việc. Nghe rõ ràng được đây là lời tiễn khách, các tân khách cũng không cố chấp lưu lại, Lục gia hai mặt thực sự khiến người ghê tởm. Tuy nói thương trường như chiến trường, mọi người tranh đấu gay gắt là không tránh được, nhưng bọn họ cũng chưa đến mức phá điểm mấu chốt mà đi giết người được. Đứa con trai nuôi dưỡng hai mươi năm trời nói giết liền giết, vậy còn nhưng người chưa quen biết qua hai mươi năm như bọn họ thì sao chứ?
“Lục tiên sinh nói quá rồi, hôm nay Kim mỗ vô cùng tận hứng, lâu lắm rồi tôi còn chưa xem được một màn kịch xuất sắc như vậy đâu!”
“Không cần ngài xin lỗi, Triệu gia chúng tôi vô phúc nhận lấy, không giống Túc thiếu gia phúc trạch thâm hậu, từ lầu ba ngã xuống mà cũng không bị gì.”
“Lục Hiếu Chi, tôi luôn thích người có mưu trí có thủ đoạn, nhưng loại thủ đoạn này không bao gồm gϊếŧ người, ngài tự giải quyết cho tốt!” “Bà Trình, cho dà bà bi thương thật hay giả thì tôi chỉ muốn nói một câu, người như bà không xứng mượn danh tình thương của mẹ, đừng lấy hai chữ này khiến người khác ghê tởm nữa. Đứa nhỏ đáng thương, có rảnh thì đến nhà dì Kim chơi.”
Người ở đây đều không phú thì quý, Lục gia lựa chọn động thủ hôm nay đơn giản muốn để những người có danh dự uy tín là bọn họ chứng kiến, chứng minh cái “chết” của Lục Úy Lam chỉ là ngoài ý muốn, nhưng không ai thích bị người khác xem là quân cờ để lợi dụng cả.
Huống chi khi video phát sóng trực tiếp khuếch tán, tội cố ý gϊếŧ người của Trình Nhiên tất nhiên là chạy không được, danh dự gần đây của Lục gia vốn đã bị hao tổn, lần này sợ là càng không xoay người được. Các tân khách sôi nổi cáo từ, chuẩn bị rời đi. Nhưng không đợi bọn họ đi ra khỏi cổng lớn Lục gia, nghênh diện liền có hai người hùng hổ vọt tiến vào. Một nam một nữ, nam hình thể bưu hãn đấm đá lung tung đến mức mọi người ngã trái ngã phải.
Các tân khách còn kinh ngạc không biết hai người này là ai thì nam nhân bưu hãn đã đi thẳng về phía Lục Úy Lam, khi chỉ còn cách Lục Úy Lam có vài bước thì móc từ trong lòng ngực ra một con dao gọt hoa quả.
Khách khứa nhìn thấy lập tức hô to lên, “Cẩn thận! Người này có dao!”
Nam nhân không để Lục Úy Lam có thêm thời gian phản ứng, nhanh chóng lao đến, cầm dao gọt hoa quả đâm tới. Các tân khách sợ tới mức thét chói tai, nhưng Lục Úy Lam như đã bị dọa choáng váng mà vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ như cũ.
Đột nhiên, trong đám người có một bóng dáng lao ra cực nhanh nhào vào tên vạm vỡ kia định ngăn lại bi kịch này. Trong hoàn cảnh hỗn loạn, Tiểu Thất chỉ bình tĩnh nhấc chân đá một cái, tên vạm vỡ liền bay ngược ra ngoài rồi nện trên mặt đất, đồng thời bị đè trên đất còn có Túc Minh Ca vội vã đuổi tới hiện trường chuẩn bị cứu người.
Tiểu Thất vừa thấy mình thế nhưng nện trúng ca ca thì vội vàng đi qua, xách vạm vỡ ném sang một bên, sau đó nâng Túc Minh Ca dậy, “Anh không thể thiện lương như vậy được! Đừng có làm đệm lót cho người xấu chứ.”
Túc Minh Ca thiếu chút nữa bị đè đến tắt thở, “……”
Các tân khách nhìn Lục Úy Lam như xách gà con mà vứt bỏ tên vạm vỡ, tức khắc cằm thiếu chút nữa trật khớp. Lục Úy Lam này chắc chắn là người ngoài hành tinh đúng không?
Nhưng không đợi bọn họ lấy lại tinh thần từ trong khϊếp sợ, nữ nhân đi theo tên vạm vỡ cũng đã đến bên cạnh Lục Úy Lam và Túc Minh Ca, ả cũng không móc ra dao gọt hoa quả mà chỉ móc ra một cái bình nhỏ, sau đó nhanh chóng hất thẳng chai vào Lục Úy Lam. Tiểu Thất khó hiểu mà nhìn cái chai kia, không cảm thấy nó có lực sát thương gì. Túc Minh Ca trong nháy mắt phản ứng lại, cả người nhào đến Lục Úy Lam, ấn Lục Úy Lam kín mít vào lồng ngực mình.
Tiểu Thất được cả người Túc Minh Ca bao phủ chỉ nghe được một trận âm thanh “xèo xèo” kỳ quái, đồng thời một mùi thịt khét quái dị truyền tới, Túc Minh Ca cả người không khỏi run rẩy, Tiểu Thất muốn ngẩng đầu nhìn một cái nhưng bị Túc Minh Ca gắt gao đè lại.
Cậu chỉ nghe được chung quanh một trận khủng hoảng tiếng thét chói tai, còn có tiếng cười điên loạn của một nữ nhân, “Nhất định là mày hãm hại Lâm Dã nhà tao. Cho dù con tao chết thì tao cũng sẽ không để mày sống yên đâu!”
Trong hỗn loạn, dường có mấy người xông lên chế phục nữ nhân điên khùng, ả ta còn đang không ngừng nguyền rủa Úy Lam xuống mồ đi.
Mà Tiểu Thất cũng rốt cuộc cũng giãy giụa ra khỏi ngực Túc Minh Ca, cậy nhìn anh sắc mặt trắng bệch đầy đầu mồ hôi lạnh mới ý thức được không ổn, muốn xem xét miệng vết thương lại bị Túc Minh Ca cự tuyệt, “Không có việc gì đâu, em đừng nhìn. Ngoan nào, sức em lớn lắm đúng không? Mau đi khống chế nam nhân kia đi, cảnh sát sắp đến rồi.” Tiểu Thất vẫn luôn thập phần nghe lời nay lại do dự, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt của Túc Minh Ca, cậu vẫn ngoan ngoãn đi qua đi kiềm chế ở người vạm vỡ.
Đúng như lời Túc Minh Ca nói, cảnh sát rất mau liền đến, còn có xe cứu thương nữa.
Trò khôi hài của Lục gia khó khăn lắm mới xem như đã được hạ màn, chờ hết thảy yên ổn xuống, Tiểu Thất cũng từ miệng bác sĩ mà biết được bệnh tình của Túc Minh Ca. Bỏng axit đậm đặc cần phải nằm viện trị liệu, cho dù miệng vết thương không cảm nhiễm nhưng cũng phải chịu thống khổ rất lớn, hơn nữa chắc chắn sẽ lưu lại sẹo.
Tiểu Thất trầm mặc không lên tiếng lắng nghe bác sĩ giảng giải xong, nhìn Túc Minh Ca trong lúc hôn mê vẫn đổ mồ hôi lạnh liên tục như cũ, lần đầu tiên cảm nhận được thế giới này không phải chỉ là chuyện xưa, mà là chân thật. Cha mẹ Lữ Lâm Dã và cả ba người Lục gia đều bị câu lưu, thậm chí Trình Nhiên sắp phải đối mặt với tội án cố ý gϊếŧ người. Bà đương nhiên tìm mọi cách giảo biện, nói kia chỉ là ngoài ý muốn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy video phát sóng trực tiếp, cả người mới như mất đi năng lực ngôn ngữ, chỉ một mực khóc lóc, cuối cùng bắt đầu không ngừng yêu cầu muốn nhìn thấy Lục Úy Lam.
Nhưng Lục Úy Lam không muốn thấy bà, cậu đi gặp cha mẹ của Lữ Lâm Dã. Hai vợ chồng kia vẫn như cũ thập phần điên cuồng, không biết hối cải chút nào, nhưng khiến hai người bọn họ ngoài ý muốn chính là trên mặt Lục Úy Lam cũng nhìn ra cảm xúc phẫn nộ gì.
Cậu chỉ lẳng lặng đứng trước mặt bọn họ một hồi, sau đó nhẹ giọng nói một câu, “Nhớ xem tin tức sáng ngày mai nha ~” Hai người không hiểu, cảm thấy Lục Úy Lam này quả nhiên lạnh nhạt ích kỷ như người Lục gia ta nói, Túc Minh Ca vì cậu mà bị thương thành như vậy, thế mà câu chẳng tức giận chút nào.
Đối mặt với lời mắng chửi của hai người, Tiểu Thất cũng không hề phản ứng, chỉ lãnh đạm rời khỏi đồn cảnh sát.
Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, vợ chồng Lữ gia vẫn xem tin tức.
“Sát thủ liên hoàn xe taxi Lữ Lâm Dã đã tự sát trong ngục, trước khi chết lưu lại huyết thư trên tường, nói thẳng là căm hận cha mẹ làm tài xế nên mới phạm phải hành vi phạm tội, không khỏi khiến mọi người bắt đầu suy ngẫm về việc giáo dục trong gia đình……”
Tin tức lại nói tiếp gì đó nhưng hai vợ chồng Lữ gia đã không còn nghe được nữa, bọn họ đồng thời ngây ngẩn cả người, đau đớn vì cái chết của con trai, càng không thể tiếp thu sự thật con trai cưng sở dĩ gϊếŧ người là vì căm hận bọn họ. “Không có khả năng! Không có khả năng! Mấy người tra xét Lục Úy Lam đi! Con trai tôi không thể tự sát, cũng không có khả năng nói những lời như vậy!”
“Đúng thế! Mấy người tra xét Lục Úy Lam đi! Ngày hôm qua nó kêu chúng tôi xem tin tức! Nhất định là nó gϊếŧ con tôi!”
“Đủ rồi!” Cảnh sát bị ồn ào đến đau đầu, “Con trai mấy người từ lúc vào tù đến giờ cũng chưa bao giờ gặp lại Lục Úy Lam, Lục Úy Lam cách không khí gϊếŧ người hả? Có thời gian suy nghĩ việc này còn không bằng tự lo cho mình đi!”
Tiểu Thất xem tin tức xong thì yên lặng thu hồi di động.
6362 nghẹn họng hồi lâu, nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở,【 Ký chủ, cậu là yêu linh đúng không? Làm như vậy sẽ vướng phải nợ sát nghiệt, dễ dàng đọa ma. 】
Tiểu Thất ngoan ngoãn cười, 【 Tui không phải yêu linh á. 】 rốt cuộc cậu đã phi thăng rất nhiều năm rồi. Lúc hai người còn đang đối thoại, đột nhiên một trận âm phong thổi qua, Lữ Lâm Dã sinh thời phạm phải sát nghiệt, sau khi chết cũng thành lệ quỷ bay tới trước mặt Lục Úy Lam, nhếch miệng lộ ra nụ cười tràn đầy ác ý, “Tìm được mày rồi!” Nói xong, hắn liền vươn tay về phía Lục Úy Lam, định bóp nát cổ Lục Úy Lam, hắn đã thử rồi, người sống tuy không nhìn thấy hắn nhưng cũng sẽ bị hắn ảnh hưởng.
Nhưng mà tay còn chưa đụng tới người liền nghe Lục Úy Lam mở miệng nói, “Cũng chậm đấy, tôi đợi anh được bốn tiếng rồi, quỷ mới đúng là phiền toái mà.”
Lữ Lâm Dã ngây ngẩn cả người, “Mày có thể thấy tao?”
“Đúng vậy.”
Lữ Lâm Dã ngốc lăng vài giây, sau đó bắt đầu cười ha ha, “Thật tốt quá, tao nói rồi, cho dù chết cũng sẽ không bỏ qua mày! Tao còn đang sợ mày không biết mình chết trên tay ai đây.” Nói đoạn, Lữ Lâm Dã bắt đầu trở nên thập phần khủng bố, sắc mặt xanh trắng, đồng tử đen nhánh, đôi mắt cũng bắt đầu đổ máu nhào vào Lục Úy Lam. Kết quả nghênh diện liền đụng phải nắm tay Lục Úy Lam, “Đừng tưởng rằng giả xấu liền không cần làm phân hóa học. Yên tâm, chờ cha mẹ anh chết thì tôi sẽ để một nhà ba người các anh đoàn tụ ở ngoài ruộng, bảo đảm không xa rời nhau.”
Nói xong, tùy tay nắm Lữ Lâm Dã thành một đoàn, cuối cùng nắn thành một hạt châu màu đỏ sậm, “Phân hóa học cuối cùng cũng đã trở lại bên mình.”
6362 nhìn hấy tất cả, “……” Nợ sát nghiệt gì đó thật cũng không có phải không? Dù sao hồn của nạn nhân còn đâu mà xuống Âm Phủ tố cáo nữa chứ…