Thế Thân Làm Ruộng Nuôi Heo

Chương 59: Nghe nói dị năng hệ thủy phế lắm - Biến dị



Tại các ngóc ngách khác của thế giới cũng trình diễn tình huống tương tự, ngũ hành mộc, hỏa, thổ, kim, thủy là dị năng mà đại đa số người thức tỉnh được, còn dị năng đặc thù như băng, lôi, phong và không gian thì tương đối thưa thớt. Nhưng vô luận là loại dị năng nào thì đều mạnh hơn người thường chưa thức tỉnh.

Một đêm qua đi, có người buồn có người vui, có người cảm giác mình một bước lên trời, cũng có người ngã xuống đáy cốc. Những nhân loại may mắn còn tồn tại chẳng những phải chiến đấu để sinh tồn mà còn phải canh chừng nội chiến.

Mà nhân loại sau khi trốn tránh một ngày cũng bắt đầu cẩn thận ra cửa như thú con vừa mới trưởng thành thăm dò thế giới xa lạ tràn ngập nguy hiểm bên ngoài. Thành phố yên lặng một ngày cũng chậm rãi có lại nhân khí.
Trong tiểu khu cao ốc trùm mền, dưới tiếng gáy lảnh lót của gà trống, mọi người cũng nghênh đón một ngày mới.

Ngoại trừ con vịt ngủ nướng kia thì tất cả động vật đều lũ lượt xuống lầu. Tiểu Thập đột ngột kiểm tra ký túc xá, sau đó xách theo con vịt biến dị thành lớn bằng bàn tay đến tìm Tiểu Thất đang nhặt trứng gà, “Cậu xem con vịt này càng biến dị càng nhỏ. Hay là chúng ta đem hầm đi, nếu không hai ngày nữa lại biến thành trứng vịt luôn thì sao bây giờ?”

Vịt biến dị thành vịt mini đang nỗ lực giãy giụa hai chân ngắn nhỏ. Thân là một con vịt ham ăn làm biếng, hiển nhiên mơ ước của nó là được vĩnh viễn làm em bé chỉ lo ăn nhậu chơi bời. Vậy nên con vịt với giấc mơ không tầm thường này liền thành công biến thành một con vịt vàng bằng bàn tay.
Vịt lông xù dường như cũng biết ai đang nắm giữ quyền sinh sát của nó nên nỗ lực duỗi cổ lấy lòng kêu với Tiểu Thất, thậm chí nghĩ mọi cách bán manh: nghiêng đầu vỗ vỗ cánh, còn thò chân nhỏ ra triển lãm, chỉ thiếu chút nữa trực tiếp bán thân thôi.

“Oa, cậu xem con vịt này anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong bao nhiêu, không bằng đưa thành chiêu bài về sau phụ trách tiếp khách đi!” Tiểu Thất cảm thấy sau này tiểu khu khẳng định sẽ mở rộng lãnh địa, nếu không nhóm cải trắng quá chen chúc thì lớn lên sẽ không vui. Nếu đã mở rộng quy mô thì phải tìm thêm nhân tài như Chu Du hoặc quỷ tài, vậy thì tiểu khu cũng phải có hình tượng đại sứ cho riêng mình, ví dụ như con vịt trước mặt này.

【 Cảnh cáo! Chúng tôi là hệ thống đứng đắn, nghiêm cấm tổ chức hoạt động khiêu dâʍ, hơn nữa qua kiểm tra đo lường thì đây là con vịt mái. 】6362 lập tức cảnh báo, phòng ngừa ký chủ đi con đường sa đọa này.
Con vịt dường như cũng nghe hiểu lời Tiểu Thất nên thẹn thùng dùng cánh nhỏ che trước ngực, sau đó con vịt lông xù xù nháy mắt biến thành vịt con vàng chóe.

Tiểu Thập bị con vịt đột nhiên biến đổi làm cho hoảng sợ, lá cây vung qua nháy mắt ném vịt con đi. Vịt con nỗ lực vỗ vỗ hai cánh bé xinh trực tiếp rơi xuống trên vai Tiểu Thất, sau đó nghiêng đầu dịch hai bước đến khi đầu nhỏ lông xù dán lên mặt Tiểu Thất, lúc này mới cọ cọ.

“Oa! Dị năng thật là lợi hại! Về sau cậu chính là chiêu bài tiểu khu của chúng ta!” Tiểu Thất dứt khoát quyết định để con vịt làm bình hoa.

(*) bình hoa: chỉ mấy người đẹp mã nhưng không giúp được việc gì, chỉ ở đó trưng thôi

6362 vội vàng lần nữa bóp còi cảnh báo, 【 Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cấm phiêu vịt! 】
(*) phiêu kỹ: chơi gái => phiêu vịt: tương tự nhưng với vịt = )

【 Không phiêu, chỉ vuốt lông thôi mà. 】 Tiểu Thất trấn an nói.

6362, 【 Yên tâm, tôi tin tưởng cậu, vừa mới nãy chỉ là tự động kiểm tra đo lường với từ nhạy cảm thôi! 】6362 lại bổ sung nói, 【 muốn lý giải, ta cũng là làm theo phép. 】

Tiểu Thất tỏ vẻ lý giải, còn Tiểu Thập không có vịt để ăn thì tỏ vẻ không mấy vui vẻ, sau đó tiếp tục kiểm tra ký túc xá, hy vọng có thể kiếm ra mấy con gà vịt ngỗng lười biếng giống vậy để bỏ vào nồi.

Cuối cùng Tiểu Thập cũng không kiếm ra con súc vật lười biếng nào, ngược lại thấy được Âu Lương đang hưng phấn đến phát điên. Sau một giấc ngủ lại thức tỉnh dị năng băng hệ, Âu Lương gấp không chờ nổi muốn thử công kích, sau đó phát hiện dị năng băng hệ có lực công kích vô cùng cường đại. Chỉ cần có năng lực này thì hắn sẽ thành giai cấp tư bản ở tận thế thôi.
Chờ hắn có thể dùng dị năng một cách thuần thục để công kích thì lòng tự tin đạt đỉnh điểm, lúc này mới ra khỏi cửa nhà.

Đi ra bên ngoài, liếc mắt một cái liền thấy được vợ chồng Khúc gia đang bận rộn, Âu Lương tiến lên chào hỏi, “Chú dì buổi sáng tốt lành, hai người đang đào gì thế?”

“Nhàn rỗi nên đào ao nuôi chút cá.” Khúc Giang Châu cười ha hả mở miệng.

Âu Lương, “……” Vì sao có thể miêu tả một công trình to lớn với ngữ khí nhẹ nhàng như thế chứ.

Mai Linh chỉ về hướng cách đó không xa, “Tiểu Lương, con có thức tỉnh dị năng gì không? Dì thấy Tiểu Thanh đang ở bên kia chỉ cách Tiểu Chu sử dụng dị năng đó, con có muốn qua đó học hỏi chứ?”

Âu Lương kinh ngạc, “Bọn họ cũng thức tỉnh dị năng? Để con đi xem.” Âu Lương lúc này đang vô cùng tò mò với dị năng, nghe vậy lập tức hưng phấn chạy qua.
Vừa mới đến gần liền nghe được thanh âm không chút cảm xúc dao động của Khúc Thanh Thủy, “Cho dù có cùng dị năng nhưng cũng sẽ vì tính cách, tư duy, phương hướng khai phá của mỗi dị năng giả mà sinh ra ngàn vạn loại biến hóa. Nếu trong lòng cậu có mong muốn thì chỉ cần lượng đủ cũng sẽ biến thành chất, kết hợp mong muốn với phương hướng mà nỗ lực rèn luyện thì càng dễ dàng đột phá……”

Tuy rằng lần đầu tiên tiếp xúc dị năng nhưng so với đạo tu hành phức tạp theo đuổi trường sinh thì thật đơn giản hơn. Là một con sên nhiệt tình yêu thương dạy học và giáo dục, cậu tự nhiên cũng thập phần vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm của mình.

Chu Du liên tục gật đầu, bản thân hắn cũng thập phần thích giao tiếp với thực vật, trước đây đã từng ảo tưởng quá một ngày có thể cùng thực vật giao lưu, nhưng lại cảm thấy mình như vậy có hơi quá nhút nhát, “Nếu tôi chỉ muốn giao lưu cùng thực vật, không muốn chiến đấu có được không?”
“Có thể mà, vì sao phải chiến đấu chứ.” Tiểu Thất cảm thấy đây cũng không phải vấn đề gì lớn.

“Không thể nào, không chiến đấu thì làm sao sinh tồn được?” Âu Lương hiển nhiên thập phần không tán thành với ý tưởng này, “Tận thế chính là cá lớn nuốt cá bé, người thích ứng được thì sống sót. Cậu không thể đặt cược mạng sống của mình trên người kẻ khác!”

Chu Du yếu ớt mở miệng, “Từ nhỏ đến lớn tôi còn chưa từng đánh nhau đâu.”

“Vậy học thôi! Chỉ cần cậu nỗ lực trưởng thành thì rồi sẽ chịu trách nhiệm với mạng của mình!” Âu Lương ngày thường đã chướng mắt người như Chu Du, giờ phút này đối với Chu Du thức tỉnh dị năng càng hận sắt không thành thép.

Tiểu Thất tát bay kích động Âu Lương, “Mạng cậu tôi sẽ phụ trách, bảo đảm sống tới 99 tuổi!”
“Thật sao? Vậy tôi đây nghe lời ông chủ!” Âu Lương tức khắc tâm hoa nộ phóng, “Không xa cầu 99 tuổi, trước kia tôi còn cảm thấy sống đến 70 tuổi đã đủ rồi.”

“Không được! Cần phải 99 tuổi!” Tiểu Thất khó khi gặp được thế giới mà dị năng giả có hạn mức tuổi thọ cao nhất hai trăm tuổi, đương nhiên không có khả năng dễ dàng từ bỏ.

“Thủy ca, anh thức tỉnh dị năng gì vậy?” Thấy Khúc Thanh Thủy nói như thế, Âu Lương không khỏi tò mò, đến tột cùng là cái dạng dị năng gì mới khiến anh ấy có tự tin đi bảo đảm tuổi thọ cho những người khác như vậy.

“Tôi? Thủy hệ dị năng.” Thanh âm nhất quán thanh lãnh của Khúc Thanh Thủy mang theo một tia kiêu ngạo.

“À.” Âu Lương vừa mới bắt đầu thức tỉnh dị năng nên cũng không quá hiểu về phương diện này, đương nhiên cũng không có đánh giá gì. Nhưng trong nội tâm hắn cũng thêm vài phân kiêng kị với thủy hệ dị năng, “Vậy Thủy ca, khi nào chúng ta ra cửa?”
“Vì sao phải ra cửa?” An tĩnh trồng rau không tốt à?

“Không ra khỏi cửa làm sao biết tình huống bên ngoài, làm sao cứu những người khác bị nhốt, làm sao thu thập vật tư?” Âu Lương sớm đã ý chí chiến đấu tràn đầy, hơn nữa muốn sớm thăm minh tình huống bên ngoài, tốt nhất có thể sáng lập ra một con đường là có thể sớm một chút đi tìm Khúc Lưu Thương.

Tiểu Thất ngẫm lại lời Âu Lương cũng có một chút đạo lý, vì thế gật đầu mở miệng, “Để tôi chi cậu mượn mười con ngỗng, cậu mang theo chúng nó ra cửa đi.”

Âu Lương, “……”

Tuy rằng Âu Lương cũng không muốn tiếp nhận đồng đội kỳ quái như thế, nhưng ở tiểu khu tụ tập đầy cá mặn này cũng chỉ có nhóm súc vật sẽ theo hắn ra cửa. Âu Lương không tình nguyện ra cửa với mười con ngỗng biến dị vây quanh hạ. Tuy nói vậy nhưng sau này, Âu Lương sẽ trở thành viên chủ chốt trong tiểu đội thám hiểm.
Nhưng khi ra khỏi tiểu khu, Âu Lương ngồi trên ngỗng bự nháy mắt vứt hai con cá mặn kia sau đầu. Cưỡi ngỗng bự quả nhiên rất sướng, đặc biệt là khi bay lên tầng trời thấp. Mang ngỗng bự mới là lựa chọn chính xác, những đồng đội cá mặn kia không cần cũng được.

Âu Lương vui vẻ tức khắc mở ra phó bản chiến đấu, khi cảm giác không khoẻ ban đầu qua đi thì bắt đầu bày ra uy lực của băng hệ dị năng. Mà bản thân Âu Lương dường như cũng sinh ra vì chiến đấu, rất mau đã thích ứng với hoàn cảnh. Hắn trong lòng không khỏi bắt đầu suy tư lời buổi sáng nghe được từ Khúc Thanh Thủy, xem ra dị năng xác thật khác nhau ở mỗi người. Tất nhiên nếu hắn tiếp tục phát triển ở phương diện chiến đấu thì có thể nhanh chóng đạt được đột phá. Âu Lương kiên định với mục tiêu tu luyện trong tương lai, cũng càng thêm thành thạo thấu hiểu và vận dụng băng hệ dị năng.
Chu Du ở lại căn cứ cả ngày đều thử câu thông với thực vật biến dị trong tiểu khu, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện biến dị thực vật cũng có sở thích và tính cách riêng, mà mộc hệ dị năng của hắn có thể gia tăng độ yêu thích của thực vật biến dị đối với mình. Khi cây cỏ thiếu dinh dưỡng đầu tiên đáng thương hề hề lôi kéo ống quần hắn tìm kiếm trợ giúp thì Chu Du càng thêm kiên định với phương hướng đột phá dị năng của mình trong tương lai.

Lúc này tất cả mọi người ở tiểu khu cao ốc trùm mền đều không tưởng tượng nổi tương lai sau này sẽ thay đổi như thế nào, bao gồm cả Khúc Lưu Thương đang định làm lại từ đầu. Dưới cánh bướm cánh nhẹ nhàng kích động, có một số người và một số việc đều đều lặng yên thay đổi.

Bốn giờ trưa hôm đó, Âu Lương suất lĩnh mười con ngỗng trở lại, trên lưng mỗi con đều đeo đông đảo vật tư, sau đàn ngỗng còn có một đám người đi theo.
Âu Lương để bọn họ chờ bên ngoài, còn mình vào tìm Khúc Thanh Thủy. Tuy rằng lúc trước cùng có nói với Khúc Thanh Thủy sẽ dẫn người về tiểu khu, nhưng chính hắn cũng không ngờ tới lại lập tức tìm được nhiều người như vậy.

Tiểu Thất lúc này đang đi theo Khúc Giang Châu đào ao nước, khi quay đầu nhìn thấy bên ngoài chen chúc đầy người cũng có chút kinh ngạc, “Nhiều người như vậy?”

“Đúng vậy, phát hiện trong một tiểu khu, an bài như thế nào đây?” Âu Lương cũng có chút sầu, nhiều người như vậy, lương thực tiêu hao để duy trì sinh hoạt hằng ngày cũng là một vấn đề lớn.

“Cứ tùy tiện ở hai căn cao ốc trùm mền còn lại đi, một lát nữa để Tiểu Thập an bài công việc cho bọn họ.” Tiểu Thất thật ra càng thích bắt quỷ đến làm việc hơn, vì không cần suy xét đến ăn mặc ở, đi lại, nhiều nhất nắm Tiểu Thập lấy nước mắt khen thưởng cho nhóm quỷ một chút.
“Tiểu Thập?” Âu Lương có chút kinh ngạc, trong khoảng thời gian mình rời đi này lại có những người khác tới sao?

“À, một củ cải dại biến dị, ngoại trừ bề ngoài khá xấu thì…… ừm…… Được rồi, hình như cũng không có ưu điểm gì.” Tiểu Thất đưa ra một đánh giá đúng trọng tâm.

Âu Lương đang không hiểu ra sao, đột nhiên bên chân có cái thứ gì nhảy thẳng đến cửa, quay đầu nhìn lại liền phát hiện một củ cải đang vui sướng nhảy nhót, củ cải dây tua vung tới vung lui. Âu Lương kinh ngạc trong chớp mắt lại bình tĩnh, hiện tại thực vật biến dị đã chạy đầy đất, một củ cải biết nhảy nhót cũng bình thường thôi.

Nhưng sự bình tĩnh này chỉ duy trì được một hồi, bởi vì củ cải dại kia nhảy nhót đến cửa tiểu khu thế nhưng lại hắng giọng rồi mở miệng nói chuyện, “Xin chào, chúc mọi người may mắn. Tôi tên Đồ Thập, là giám đốc nhân sự của tiểu khu này, phụ trách phân phối và điều hướng công việc cho chư vị. Nào, mọi người hãy xếp thành một đội, theo thứ tự mà giới thiệu sở trường đặc biệt của mình, tiểu khu sẽ bảo đảm sự an toàn cho chư vị ngày sau ……”
Âu Lương thiếu chút nữa té ngã, chỉ vào củ cải dò hỏi, “Một cây củ cải làm giám đốc nhân sự?”

Tiểu Thất gật gật đầu, “Cậu cũng cảm thấy không thích hợp đúng không.” Củ cải nên thành thành thật thật ở trong nồi mới đáng yêu.

Âu Lương theo bản năng gật đầu tán đồng, “Khoan đã? Từ khi nào mà chúng ta có giám đốc nhân sự?”

“Mới vừa có. Đúng rồi, chúng ta còn có đại sứ thương hiệu, cũng là chiêu bài của chúng ta. Lại đây đi, vừa lúc cho cả hai bên nhận thức một chút.” Tiểu Thất dùng thanh âm không hề dao động của Khúc Thanh Thủy giảng giải làm Âu Lương cả người choáng váng.

Âu Lương theo hướng ngón tay nhìn qua, sau đó liền thấy được một con vịt con mềm mại màu vàng. Nó bước ưu nhã nện bước đi tới bên chân hắn, sau đó vươn đôi cánh nhỏ kia ra.
Âu Lương, “……” Theo bản năng dụi mắt, hắn tự nhận hôm nay ở bên ngoài đã biết đủ nhiều kiến thức, gặp được quá nhiều động thực vật không thể tưởng tượng nổi. Nhưng hiện tại, hắn đột nhiên cảm thấy những thứ bên ngoài kia đều là em giai mà thôi, còn củ cải biến dị trong tiểu khu sẽ lên làm giám đốc nhân sự, vịt biến dị trong tiểu khu cũng sẽ thành đại sứ hình tượng, còn biết bắt tay nữa.

“Phải biết lễ nghĩa chứ.” Tiểu Thất vỗ vỗ Âu Lương đang dại ra.

Âu Lương đầy đầu hắc tuyến ngồi xổm xuống, sau đó vươn ngón tay cái và ngón trỏ nắm cái cánh kia lắc lắc, thậm chí ngu đần nói câu ‘xin chào’.

“Cạc cạc!” Vịt vàng đáp lời, sau đó ưu nhã thu hồi cánh, dạo tới bên cạnhTiểu Thập.

Những người sống sót đã trải qua hai ngày tận thế trong hoảng loạn, “……” Sao có cảm giác chỗ nà không quá đáng tin cậy vậy. Vì sao nam nhân này vừa nãy còn như chiến thần lại bắt tay với vịt, chỉ sợ cũng là kẻ không quá bình thường, hay là bọn họ đi chỗ khác đây?
Những người sống sót lâm vào hoài nghi, nhìn tiểu khu không quá bình thường này, lại quay đầu lại nhìn thành thị nguy cơ tứ phía khi mặt trời sắp lặn, cuối cùng những người sống sót vẫn cắn môi quyết định lưu lại. Dù sao mấy kẻ trước mặt chỉ bệnh tâm thần chứ không phải tang thi, sẽ không ăn thịt người.

Những người sống sót dưới yêu cầu của củ cải dại mà xếp thành hàng, sau đó từng người báo lên tên họ, sở trường đặc biệt, cùng với vấn đề sau này có định rời đi hay không, khi nào thì rời đi.

Khi bọn họ trải qua sự kiện củ cải dại làm giám đốc nhân sự thì rốt cuộc cũng bước vào tiểu khu rách nát này, sau đó liền được nhóm ngỗng đang dỡ hàng và đám động vật nuôi thả khắp nơi, cách đó không xa còn là ba thửa ruộng xanh um tươi tốt phía trên có một trái thủy cầu tự động tưới nước. Thậm chí còn có một người cầm kéo làm vườn tu bổ một cây liễu, một bên tu bổ một bên đuổi theo cành liễu chạy khắp nơi, trong miệng còn nhắc mãi, “Đừng sợ mà, Không đau đâu, không phải lúc nãy vừa mới rồi sao, đừng chạy! Cắt mới càng khỏe mạnh hơn.”
Những người sống sót “……” Thật ra bọn họ vào nhầm bệnh viện tâm thần đúng không.

Tuy rằng cảnh tượng có hơi kỳ lạ nhưng cũng xác thật có thể xưng là phồn hoa, dường như bọn họ nhầm một trại chăn nuôi kỳ ảo chứ không phải đang ở tận thế nữa. Nhìn cảnh tượng như vậy, những người sống sót mới lại lần nữa bốc cháy lên hy vọng,