Cuối cùng đống sách đó đều do Túc Minh Ca cầm, so với đám đồng đội đang đỏ mặt tía tai kia thì anh bình tĩnh hơn nhiều, vân đạm phong khinh cứ như thể mình đang cầm một chồng luận văn hoặc danh tác văn học vậy.
Lục Úy Lam quan sát đám người SGL một chút, lại quay sang khen ngợi với 6362 , 【 Thấy chưa? Không hổ là người xuất thân từ dòng dõi nuôi heo luôn bình tĩnh ứng biến như thế, không giống mấy người kia kích động đến mặt đỏ nổi gân xanh.】
Từ hiệu sách đi ra, Lục Úy Lam vẫn tràn đầy hứng thú như cũ, cậu bắt lấy một đám đội viên đang nghẹn đỏ mặt giới thiệu sách mình mới mua, giới thiệu cẩn thận cường điệu ưu nhược điểm của từng quyển, cuối cùng còn để mỗi người trong SGL lựa một cuốn mang về. Dưới ánh mắt chân thành của em trai tóc xanh, mọi người không thể không vươn tay tiếp nhận món quà “trang trọng” này, cũng dưới ánh mắt “hòa ái” của đội trưởng nhà mình mà bảo đảm sẽ trở về đọc cẩn thận.
Lục Úy Lam rất là vừa lòng, duỗi tay vỗ vỗ mấy người trẻ tuổi dễ dạy kia, cuối cùng ban cho Túc Minh Ca khẳng định cực cao, “Có câu ‘Vật họp theo loài, người phân theo nhóm’, hôm nay cuối cùng em cảm nhận được. Mấy bị bằng hữu này của ca ca quả nhiên có máu nuôi heo trồng rau lắm nha.”
Đám người SGL: ??? Lời này hẳn là khích lệ nhỉ, nhưng sao nghe kì quái thế?
Mọi người nhất trí nhìn về phía Túc Minh Ca, ngụ ý vô cùng rõ ràng: Đội trưởng, lời khích lệ này anh thấy thế nào?
“Ừm, em cũng phải cố lên.” Túc Minh Ca một tay xách ba lô to chứa đầy sách của Lục Úy Lam, một tay lại xoa xoa mái tóc màu lam của cậu, cả người là tư thái khích lệ trẻ nhỏ đến trường. Lục Úy Lam nghiêm túc gật đầu, “Yên tâm đi, em chắc chắn sẽ nỗ lực.” Chờ sau khi tốt nghiệp, mình nhất định sẽ đi nuôi heo rồi đạt được lời khen của ca ca!
Bởi vì buổi tối còn có hẹn huấn luyện, hai bên cũng không đi ăn cơm với nhau, Túc Minh Ca như đang chăm sóc trẻ nhỏ mà đeo ba lô sách cho Lục Úy Lam, sau đó nhìn thiếu niên tóc xanh kia như đang vác bao vải bông mà bước đi nhẹ nhàng rời đi.
Túc Minh Ca không khỏi nghi hoặc cúi đầu, giơ tay xoa xoa bả vai, chẳng lẽ mình già rồi xương cốt không tốt nên vác thấy nặng sao?
Sau khi thân ảnh Lục Úy Lam biến mất không thấy, mọi người SGL lúc này mới bắt đầu nhiệt liệt thảo luận.
“Túc ca, em trai của anh ngoan hơn trong video nhiều luôn á.”
“Đúng vậy, còn tưởng rằng thiếu niên trung nhị chứ, ai ngờ là một đứa nhỏ nhiệt tình yêu thương học tập.” “Nhưng mà đọc nhiều sách vậy thật sự muốn trẹo cột sống luôn.”
“Đúng rồi ha, sao gần đây không thấy Minh Tư đến chơi… A, sao cậu lại đánh tôi?”
Đề tài đang náo nhiệt đột nhiên im bặt, chuyện Lục gia ôm sai con trai hiện giờ đang ồn ào huyên náo trên mạng, từ lúc sự việc được vạch trần đến giờ cũng chuaaw thấy Túc Minh Tư xuất hiện trước mặt bọn họ nữa, mà Túc Minh Ca cũng chưa bao giờ chủ động nhắc tới, nguyên nhân không cần nói cũng biết.
Người nói chuyện rốt cuộc cũng ý thức được vấn đề, “Không chừng là Minh Tư bận quá thôi.” Một bên cười ha ha định nói lảng sang chuyện khác.
Ai ngờ lúc này Túc Minh Ca lại mở miệng nói chuyện, “Cậu ấy đã sửa tên thành Lục Minh Tư, về sau gặp mặt đừng gọi sai nữa.” Ngữ khí thanh lãnh không gợn sóng, vô cùng bình đạm tựa như đang nói hôm nay buổi sáng muốn uống sữa đậu nành ăn bánh quẩy vậy. Đám người SGL sửng sốt một chút, nhìn Túc Minh Ca không phản ứng gì cả, không biết có nên mở miệng an ủi hay không.
Về Túc Minh Tư, à không đúng, là Lục Minh Tư, kỳ thật quan hệ giữa gã ta với mọi người SGL cũng thập phần vi diệu. Lục Minh Tư tuy rằng không phải người của câu lạc bộ, nhưng đã từng có một đoạn thời gian rất dài ở lại câu lạc bộ này.
Đến nay người ở câu lạc bộ SGL vẫn còn nhớ rõ ngày đó Túc Minh Ca tới căn cứ ký hợp đồng, Túc Minh Ca xem xong rồi hợp đồng thì câu đầu tiên hỏi chính là, “Có thể để em trai tôi ở chung được không?”
Vì thế, câu lạc bộ SGL lại có thêm một thành viên không thuộc chiến đội, Lục Minh Tư ngày thường dường như không thích nói chuyện, cũng hoàn toàn không có hứng thú với trò chơi, tuy rằng ở cùng cùng mái hiên hai năm nhưng quan hệ hai bên dường như chỉ dừng lại ở một chỗ nào đó không xa không gần. Sau khi Túc Minh Ca kiếm được tiền lời, Lục Minh Tư liền gấp không chờ nổi mà dọn ra ngoài, mọi người lúc này mới ý thức được, chỉ sợ trong mắt Lục Minh Tư, chơi game cũng không phải một việc gì đó đáng kiêu ngạo hoặc có tương lai sáng sủa. Nhưng theo sự quật khởi của thời đại kỹ thuật số, ánh mắt đại chúng cũng không ngừng biến hóa, thái độ của Lục Minh Tư đối với câu lạc bộ cũng dần dần có chuyển biến, ngẫu nhiên sẽ mua vài thứ cho bọn họ.
Bởi vì là em trai của đội trưởng nên các đội viên cũng không tiện đánh giá con người Lục Minh Tư, hai bên tiếp tục duy trì một loại trạng thái cân bằng như vậy.
Nhưng so sánh với bầu không khí cao hứng phấn chấn vừa rồi thật sự quá khác biệt, mà khi bọn họ đẩy cửa vào căn cứ mới phát hiện huấn luyện viên nhà mình đã hùng hổ ngồi trên sô pha, ti vi cứng nhắc trên bàn trà đang truyền phát bản tin mọi người và em trai tóc xanh đang cùng nhau mua sách. Mọi người: “……”
“Trở về hết rồi à? Lại đây ngồi xem.” Huấn luyện viên SGL mang họ Văn, ngày thường lúc không nổi giận thì vô cùng văn nhã, nhưng khi tức điên lên cũng thật sự rất khủng bố.
Từng người thấy thế sôi nổi bày ra vẻ mặt đưa đám, ngoan ngoãn tìm vị trí ngồi xuống sô pha, mãi cho đến khi video kết thúc, Văn Yến mới gõ gõ bàn trà, “Biết hiện tại bên ngoài gọi hàng dài SGL mấy cậu là gì không?”
“Chúc mừng mấy người có danh hiệu mới: trang trại nuôi heo! Hôm nay huấn luyện đi, ngồi xem hết video chiến thuật cả đêm, không đủ một trăm lần không được ngủ. Còn Minh Ca lại đây với tôi.” Văn Yến đứng dậy lên lầu, kêu Túc Minh Ca lên theo.
Các đội viên sôi nổi nhìn Túc Minh Ca với ánh mắt ‘ông tự cầu nguyện đi’, sau đó ngoan như từng gà con mà cùng ngồi xem video. Đối với người tên Lục Úy Lam đột nhiên từ trên trời rớt xuống này, Văn Yến kỳ thật là phi thường đau đầu, “Cậu định nhận thân Lục Úy Lam?”
“Xem duyên phận đã.” Túc Minh Ca nhìn qua thập phần tùy ý, trạng thái cũng thật thả lỏng khiến Văn Yến nhẹ nhàng thở ra. Hắn còn tưởng rằng chuyện phát hiện em trai bị ôm sai sẽ đả kích Túc Minh Ca rất lớn. Dù sao thì năm đó lúc còn một nghèo hai trắng tay, là Túc Minh Ca tự mình quyết định bỏ học chơi game để nuôi Túc Minh Tư. Mười sáu tuổi thì vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, vậy mà lại thành thục dị thường, cho dù bản thân mình mỗi ngày đều ăn mì gói cũng cũng không bạc đãi người em trai kia. Sách vở cũng là chờ em trai xem xong mới xem, ngay cả quần áo có khi cũng mặc mấy bộ mà em trai không cần, khi đó vào ngành này hoàn cảnh còn chưa tốt, tiền Túc Minh Ca kiếm được hầu như đều tiêu xài trên người em trai kia. “Ặc…” Văn Yến gãi gãi đầu, “Nếu đã vậy thì thôi. À phải rồi, nếu cậu có tính toán gì thì nhớ báo tôi trước để chuẩn bị một chút, nhớ nhắc Lục Úy Lam bên kia tốt nhất mấy ngày nay nếu không cần thì đừng lên mạng.”
Túc Minh Ca gật đầu tỏ vẻ đã biết. Gần đây trạng thái chiến đội không tốt lắm, trên internet toàn là vua bàn phím hùng hổ cào phím, căn bản không phân biệt được đen trắng đúng sai, bọn họ cần cũng chỉ là một nơi để phát tiết, mà hiện giờ nơi phát tiết này lại đúng là Lục Úy Lam.
Danh hiệu chiến đội nuôi heo của SGL lan truyền nhanh chóng, Tiểu Thất đêm đó liền thu được tin tức nhắc nhở từ Túc Minh Ca, cậu ngoan ngoãn hồi âm một cái sticker con thỏ gật đầu.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Tiểu Thất rời giường khá sớm, rửa mặt quét tước như hằng ngày sau đó bắt đầu lật xem sách ngày hôm qua mới mua về, tốc độ lật sách cực nhanh khiến 6362 hoài nghi có phải ký chủ cũng có công năng rà quét hay không. Lúc Tiểu Thất đang trầm mê trong kiếp sống vui sướng học tập, nhiệt độ trên mạng sự cũng không chậm rãi mất đi, ngược lại sau khi lên men càng thêm nổi như cồn.
Bởi vì đêm khuya ngày hôm qua, đối tượng bị ôm sai khác đối tượng rốt cuộc cũng xuất hiện. Đám người Văn Yến đại khái không dự đoán được, Lục Úy Lam nóng bỏng tay một khi ngoan ngoãn lại thật sự vô cùng ngoan ngoãn, ngược lại cái người khác kia bắt đầu cháy lên. Lục Minh Tư đầu tiên mịt mờ tỏ vẻ mình đã trở về Lục gia, làm chờ đợi hồi lâu người rốt cuộc được đến thạch chuỳ tin tức, ngay sau đó lại đại diện Lục gia xin lỗi vì hành động của Lục Úy Lam, hy vọng SGL không cần để ý, cuối cùng nói mình sẽ tìm thời gian về thăm SGL vân vân.
Văn chương lai láng thoạt nhìn thập phần thông tình đạt lý, có thể nói là đối lập hoàn toàn với Lục Úy Lam ngày hôm qua. Hơn nữa thành công khống chế bình luận, phương hướng thảo luận của đại chúng rất mau liền biến thành vấn đề: người ưu tú rốt cuộc là do gien bẩm sinh quyết định hay là hoàn cảnh sinh sống quyết định.
Trên mạng bắt đầu cãi cọ đến ồn ào túi bụi về việc này, mà Lục Úy Lam, Túc Minh Ca, Lục Minh Tư, Lục Hành Chỉ cũng cứ như vậy bị phân chia thành hai phe bất đồng cứ như thể đang đối chiếu để thí nghiệm, mà mọi người đều vô cùng chờ mong kết quả thực nghiệm để chứng minh mình là đúng. Ở Lục gia, Lục Minh Tư vừa lòng tắt máy tính. Theo ký ức của gã, sau này SGL sẽ một đường đi xuống, cuối cùng thậm chí còn không có tư cách tái xuất trước mặt công chúng, sau này nhân tài mới lại xuất hiện tầng tầng lớp lớp rất khó cạnh tranh lại nổi. Nhưng Lục Úy Lam thật ra nói đúng một chỗ, Túc Minh Ca sau khi xuất ngũ đã mở Nông Gia Nhạc để nuôi heo, trở thành một võng hồng không lớn không nhỏ.
Lục Minh Tư khinh miệt cười cười, đời này chỉ sợ Lục Úy Lam cũng cũng chỉ có thể đạt tới độ cao này thôi. Còn Túc Minh Ca, trong lòng Lục Minh có chút phức tạp. Thật ra Túc Minh Ca luôn đối xử với gã rất tốt, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, anh không thể mang đến cho gã nhiều thứ mà gã muốn, cũng không cách nào đền bù tổn thất khi gã bị ôm vào nhầm nhà. Cùng lắm thì cuối cùng, gã sẽ để Túc Minh Ca có điều kiện sinh hoạt giống đời trước. Tiểu Thất còn không biết mình trên mạng đã thành chuột bạch để đối chiếu thực nghiệm, mấy ngày nay cậu đang nằm lì ở nhà đọc sách, đột nhiên di động nhận được một đống lớn tin nhắn, mở ra thấy người ta hoặc hỏi cậu hiện tại họ Lục hay là họ Túc, hoặc uyển chuyển dò hỏi thái độ Lục gia, đương nhiên còn muốn hắn ra khỏi cửa để tìm hiểu thật hư.
Nghĩ nghĩ, Tiểu Thất cuối cùng đăng một bài lên diễn đàn, 【 Đang trầm mê học tập, xin đừng quấy rầy. 】
Mọi người nhận được hồi âm: “……” Một kẻ ăn chơi trác táng như cậu có thể học cái quái gì chứ? Hơn nữa lý do này thật sự quá vô lý, có mà lừa quỷ thì quỷ cũng không tin đâu!