"Nhưng mà tiền tôi cho em không đủ sao? Tại sao chỉ mua có nhiêu đây thôi?"
"Hả? Em chỉ thấy nó khá xinh, cho nên mua... Em chưa dùng tiền trong thẻ anh cho, thẻ của em còn dư lại một ít tiền lúc trước đi làm."
Cô gái lo lắng đến mức ngón tay không tự giác cấu vào nhau.
"Đừng cấu, tay em còn chưa lành đâu."
Người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ không an phận của cô.
"Hôm nay đi bệnh viện, bác sĩ nói như thế nào?" Hắn kéo cô đi tới chiếc trường kỷ cách đó không xa, ôm cô ngồi lên đùi, ngửi mùi u hương mà chỉ có xử nữ mới có toát ra từ cơ thể cô.
"Hôm nay đi bệnh viện bác sĩ giúp em kiểm tra cơ thể, cô ấy nói tay em đang bắt đầu đóng vảy, nếu muốn không để lại sẹo, phải chăm chỉ bôi thuốc mỗi ngày."
Lan Tâm dường như lại bị dời đi lực chú một lần nữa, toàn bộ quá trình nghe theo dẫn dắt của đối phương đi.
"Hơn nữa, chắc là ngài..."
"Kêu tôi A Nghiêm." Đây là lần đầu tiên người đàn ông cắt ngang lời cô.
"Vậy... vậy A Nghiêm." Cô nghịch ngợm thè lưỡi.
"Chắc A Nghiêm không biết, đây là lần đầu tiên em đến bệnh viện đó! Trước kia em chưa từng đi qua những nơi như thế này."
"Lần đầu tiên thấy bác sĩ với hộ lý, bọn họ đều rất tốt, giúp em thay thuốc còn giúp em kiểm tra nữa."
Người đàn ông nghe cô gái nhỏ vui vẻ nói, trong lòng bỗng thấy có chút hụt hẫng.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được "sinh hoạt ở trong núi sâu" ở trên tư liệu là như thế nào.
Thịnh Nghiêm Minh không lên tiếng, chỉ siết chặt vòng tay, vùi đầu lên cổ cô gái nói.
"Tôi có tiền, em muốn mua gì cứ mua. Hôm nay tôi nghe Lâm Viễn nói em đến Thái Cổ? Không đi vào nhìn sao?"
"Nhìn chứ! Nhưng mà..." Cô lại bắt đầu ấp úng.
"Nhưng mà cái gì? Hửm?"
"Nhưng mà đồ ở đó quá đắt, em mới đi vào trung tâm thương mại, nhìn thấy ở cửa đặt một đôi giày giá tận năm, sáu vạn tệ. Quần áo cũng thế, một cái túi xách nho nhỏ mà tận mười mấy vạn, em nhìn một vòng thôi đã vội vã chạy ra."
"Em thậm chí còn định hỏi nhân viên xem bọn họ có để nhầm giá hay không... sao lại có quần áo đắt như vậy chứ?"
"Đúng rồi? Em có nhìn thấy một cửa hàng, giống hệt thương hiệu của bộ quần áo mà em mặc lúc sáng. Bộ quần áo kia cũng phải mấy vạn... Bộ quần áo sáng nay có phải..." Tiếng nói của cô gái càng lúc càng nhỏ, cô ngồi trong lòng ngực hắn, chỉ dám dùng mắt trộm ngắm hắn.
"Ừm, bộ đó của em cũng rất đắt." Người đàn ông buồn cười nhìn Lan Tâm, có chút ác ý chờ mong phản ứng tiếp theo của cô.
Lan Tâm đột nhiên trừng lớn hai mắt, không dám tin tưởng nhìn hắn.
"Em... Anh... Không phải? Tại sao lại không nói cho em biết vậy! Em vậy mà lại mặc quần áo đắt như thế! Em có thể giặt sạch rồi trả lại hay không?"
Cô đột nhiên đứng lên, giống như muốn cởi quần áo trên người ra, nhưng lại bị người đàn ông dùng một tay đè lại.
"Ha ha." Người đàn ông ngả đầu lên vai cô, bật cười thành tiếng, tiếng cười càng lúc càng lớn.
Hắn rất ít khi cười thoải mái như thế này.
"Nè nè! Anh cười cái gì đó." Cô giả vờ tức giận đẩy hắn.
Người đàn ông không để ý tới cô như cũ, chỉ có bả vai là run run không ngừng.
"Cười gì chứ! Anh... Anh có phải đang cười em quê mùa hay không." Cô gái mếu máo, giọng nói cũng bắt đầu không ổn.
"Em thật sự không biết những thứ này, em đến từ nông thôn, là đồ quê mùa không biết nhìn hàng, em... Em cũng không muốn như vậy mà, cái gì không biết em có thể đi học, sao anh lại cười em chứ?"
Lúc Thịnh Nghiêm Minh ý thức được có gì đó không ổn thì đã nghe thấy giọng nói của Lan Tâm đã mang theo nức nở, lúc này hắn mới vội vàng ngẩng đầu lên.
Hốc mắt cô ửng đỏ, trong mắt tràn ngập lên án và bi thương.
Nghĩ đến lúc còn làm việc tại hội sở, cô đã bị đồng nghiệp chế giễu vì không nhận biết hàng hiệu không biết bao nhiêu lần.
Ở hội sở, xác thật có rất nhiều cô gái muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, biết người biết vật là bản lĩnh cần thiết phải có. Huống chi ở một nơi theo đuổi vật chất như nơi này, không thiếu những người lén lút bàn tán thảo luận về trang phục của khách hàng.
Cô gái trong lòng ngực vì phải sinh tồn mới đi vào những nơi như vậy làm việc, nhưng cô gái nhỏ "hoàn toàn không biết gì cả" này, ở nơi đó không phải quá "lạc loài" hay sao?
Nhìn người trong lòng ngực đang mếu máo, nước mắt sắp rơi xuống, trong lòng Thịnh Nghiêm Minh mềm nhũn, vẫn còn là một đứa trẻ...
"Tuệ Tuệ không cần phải học này kia, cũng không cần phải nhận biết, bởi vì quần áo, túi xách, giày dép sau này mà Tuệ Tuệ mang tất cả đều là hàng hiệu. Tuệ Tuệ chỉ cần vui vẻ mua về, sau đó vui vẻ mặc ra ngoài là được rồi."
Thương tiếc hôn lên đôi mắt giống như thỏ con của cô gái, hắn hứa hẹn nói: "Em ngoan ngoãn một chút, chỉ cần nghe lời hầu hạ tôi cho tốt, em muốn thứ gì cũng được."
Lan Tâm bị hành động bất ngờ của hắn doạ sợ, theo bản năng nhắm mắt lại, không khí trong phòng cũng dần trở nên mập mờ.