Theo Đuổi Lại Vợ

Chương 16: 16




Trương Uyển Giao cúp máy rồi mở số của Hoàng Lập Thành ra, vuốt màn hình một lúc lâu nhưng vẫn không gọi.
"Dì Bảy, cháu ra ngoài một chuyến nhé."
Trương Uyển Giao nghĩ, chắc bây giờ Hoàng Lập Thành đang ở công ty.

Trước đó cô đã nghe anh nói qua về chuyện kim cương rồi, hình như là trong két sắt của phòng ngủ, giờ tự về lấy là được.
Trương Uyển Giao đến biệt thự Lâm Tân vào lúc giữa trưa, ánh mặt trời hơi chói mắt.
"Cô chủ?" Người giúp việc trong biệt thự rất vui mừng khi thấy Trương Uyển Giao: "Cô về rồi à?"
"Tôi về lấy ít đồ...!Anh ấy có nhà không?"
"Cậu chủ cũng vừa về không lâu, đang ở trên tầng."
Anh đang ở nhà ư?
Trong lòng Trương Uyển Giao bỗng hơi căng thẳng nhưng đến cũng đến rồi nên không thể cứ thế đi luôn được.
"Vậy tôi lên tìm anh ấy đây."
"Cô đi đi ạ, chắc chắn cậu chủ sẽ rất vui khi thấy cô về." Người giúp việc vô cùng mừng rỡ: "Vừa hay phòng bếp đang chuẩn bị bữa trưa, cô chủ ăn cơm ở nhà luôn nhé."
"Không cần đâu."
Trương Uyển Giao lịch sự từ chối rồi lên tầng.
Cô gõ cửa phòng ngủ hai lần, cánh cửa hé ra, tiếng nước ào ào truyền đến từ phòng tắm trong đó.

Hoàng Lập Thành đang tắm rửa.
Người giúp việc nói anh vừa mới về, có lẽ anh đã họp suốt đêm qua và sáng nay mà không hề nghỉ ngơi.
Trương Uyển Giao hơi nhíu mày, tuy trước đây Hoàng Lập Thành cũng bận nhưng rất ít khi đến mức đó.
Trong lúc cô nghĩ ngợi, tiếng nước từ phòng tắm đã ngừng lại.

Cánh cửa được mở ra, tiếng bước chân vang lên.

Trương Uyển Giao vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Lập Thành.
Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, nước chảy dọc theo cơ bắp chắc nịch ở thân trên, phía dưới chỉ quấn một chiếc khăn xám đậm.
"Xin lỗi." Trương Uyển Giao nhìn sang chỗ khác với vẻ mất tự nhiên: "Tôi không biết anh đang tắm."
Hoàng Lập Thành hoàn hồn, bỗng thấy hơi bực bội trước dáng vẻ gượng gạo của cô: "Em đã thấy suốt ba năm rồi, chúng ta cũng chưa ly hôn, đâu cần phải khách sáo như thế chứ?"
Khách sáo ư?
Từ này nghe thật lạ.
Trương Uyển Giao cũng không có thời gian để nghĩ thêm nữa bởi vì Hoàng Lập Thành đã hỏi: "Sao em về thế?"
"Mẹ tôi gọi điện cho tôi..."
"Vào đi rồi nói." Trương Uyển Giao còn chưa dứt lời thì đã bị Hoàng Lập Thành cắt ngang.
Khi cô ngẩng đầu, anh đã quay đi, vừa lau tóc vừa lấy quần áo ngủ trong tủ.
Trương Uyển Giao hơi do dự rồi mới chậm rãi vào phòng, còn cố ý không đóng cửa.
Dù sao cũng phải ly hôn, nên vạch rõ giới hạn thì hơn.
"Mẹ tôi nói trước kia đã nhờ anh mua một lô kim cương, bà ấy đang cần gấp nên bảo tôi gửi sang đó."

"Ồ, lô kim cương đó à?" Hoàng Lập Thành mặc áo ngủ, tiện tay ném khăn tắm lên ghế sa lông: "Lẽ ra đã đến rồi nhưng bên cung cấp lại gọi điện báo là có vấn đề nên phải thu hồi rồi gửi sang lần nữa.

Chắc hai ngày nữa sẽ tới thôi, khi đó anh sẽ gửi cho mẹ."
Anh vẫn gọi mẹ Trương Uyển Giao là "mẹ".
Có lẽ anh chỉ quen miệng nhưng trong lòng Trương Uyển Giao bỗng hơi đau đớn: "Không cần phiền anh, khi đó tôi tự đến lấy là được rồi, dù sao cũng là chuyện của mẹ tôi."
Nghe thấy thế, động tác buộc dây áo choàng tắm của Hoàng Lập Thành thoáng ngừng lại.

Anh nhìn Trương Uyển Giao bằng đôi mắt đen tuyền, có vẻ nghiền ngẫm: "Trương Uyển Giao, em vội vàng chối bỏ quan hệ với anh thế à?"
Trương Uyển Giao lạnh nhạt đáp: "Nếu đã quyết định ly hôn, có lẽ nên sớm làm thế thì hơn."
"Vì Lâm Kiến Đông ư?"
"Anh nghĩ thế cũng được."
Trong lòng Trương Uyển Giao nhói đau nhưng hiểu lầm này là do cô cố ý tạo ra nên đương nhiên cô cũng chẳng buồn giải thích: "Về chuyện kim cương thì cứ bảo trợ lý Lưu liên lạc với tôi nhé, tôi đi trước đây."
Cô nói rồi quay người rời đi.
Trương Uyển Giao vừa bước đến cửa thì đã bị Hoàng Lập Thành nắm lấy cổ tay.

Anh kéo cô quay lại, khiến Trương Uyển Giao lảo đảo rồi đập lưng vào tường.

Tuy cú va này không quá mạnh nhưng vì cô rất gầy nên phần xương lưng đập vào tường vẫn khiến cô đau thấu tim, không khỏi hít khí lạnh.
"Rốt cuộc là tại sao chứ?"
Sắc mặt Hoàng Lập Thành rất khó coi: "Anh không tin là vì Lâm Kiến Đông."
Trương Uyển Giao cố chịu đau: "Vậy anh nghĩ là vì sao?"
"Nếu là vì bệnh của em thì đã tìm thấy tủy rồi, hoàn toàn có thể chữa khỏi."
Lời giải thích này khiến Trương Uyển Giao gần như bật cười.
"Hoàng Lập Thành, tôi không cao cả đến thế.

Tình tiết rời xa chồng vì mắc bệnh hiểm nghèo chỉ có trong phim thôi, hơn nữa bệnh của tôi cũng chẳng tới mức không chữa được.

Anh nghĩ tôi yêu anh đến đâu thì mới làm chuyện như thế?"
Hoàng Lập Thành thật sự chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cô phát hiện vấn đề giữa anh và Lý Mạn Trương ư? Hay anh vốn rất hưởng thụ tình cảnh trong nhà ấm êm mà vẫn có người phụ nữ khác ở bên ngoài chứ.
Câu hỏi vặn lại này khiến Hoàng Lập Thành cứng họng.
Anh biết Trương Uyển Giao yêu mình từ trước khi kết hôn, hơn nữa cũng rất mực trân trọng và tin tưởng vào tình cảm này.
"Thả tôi ra đi, tay tôi đau quá." Sắc mặt Trương Uyển Giao rất bình tĩnh.
Hoàng Lập Thành nới lỏng tay nhưng khi nhìn khuôn mặt tái nhợt đang ở gần ngay trước mắt thì anh bỗng nhận ra một điều, nếu như bây giờ buông tay, có lẽ sẽ không bao giờ nắm lại được nữa.
Cũng tức là cuộc hôn nhân ba năm của bọn họ sẽ kết thúc, không còn được thấy cô ngủ gật vì chờ anh khi về nhà, căn nhà này chỉ còn lại mình anh.
"Em cần gì phải thế chứ?" Anh hỏi.
Trương Uyển Giao có vẻ khó hiểu, thốt ra một chữ chất vấn.
Nhưng một giây sau đã bị anh chặn lại.

"Ưm…" Cô mở to mắt, vô thức giãy dụa.
Nhưng suy cho cùng thì sức lực của đàn ông vẫn hơn hẳn phụ nữ.

Hoàng Lập Thành giữ tay cô, ép mạnh cô vào tường.

Nụ hôn này mang theo sự tức giận và không cam lòng, chẳng hề có kỹ thuật gì khác.
Trong ba năm vừa rồi, anh đã quen với việc có cô ở bên nhưng đang yên đang lành cô bỗng nhiên đề nghị ly hôn.

Lúc này, sự khó hiểu bị kìm nén rất nhiều ngày bỗng hóa thành cơn giận, không biết để đâu cho hết.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu khiến đầu óc Trương Uyển Giao trống rỗng, ngột ngạt đến khó thở.
Tuy họ đã kết hôn ba năm nhưng Hoàng Lập Thành vẫn luôn dịu dàng với cô, cho dù là hôn hay làm chuyện chăn gối, anh đều rất kiên nhẫn.

Đây là lần đầu anh hôn cô theo cách thô bạo và cưỡng ép như thế này.
Khi cô dần không còn sức giãy dụa, sắp không thở nổi nữa thì rốt cuộc nụ hôn này cũng kết thúc.
Tiếng thở d ốc nặng nề vang rõ trong phòng.
Bốn mắt nhìn nhau, cơn giận trong mắt Hoàng Lập Thành vẫn chưa tan hết, còn sắc mặt tái nhợt của Trương Uyển Giao thì trở nên ửng hồng.

Cô hông có thời gian để suy nghĩ nhiều thêm, chỉ có thể run rẩy tựa vào tường, ngực không ngừng phập phồng.
Khi thấy dáng vẻ hoảng hốt và luống cuống của Trương Uyển Giao, Hoàng Lập Thành hơi hối hận, anh đỡ trán vô cùng bất đắc dĩ.
"Uyển Giao, chúng ta nói…"
"Anh Thành."
Giọng nói trong trẻo truyền đến từ cửa, cắt ngang lời Hoàng Lập Thành.
Lý Mạn Trương đứng ở cửa ra vào, nụ cười tao nhã và lịch sự bỗng cứng đờ.
Khi nghe thấy âm thanh của người phụ nữ, trái tim Trương Uyển Giao như rơi xuống vực sâu.
Ồ, cô mới dọn khỏi đây không lâu mà Hoàng Lập Thành đã dẫn Lý Mạn Trương về nhà rồi ư?
Nếu đã tình sâu nghĩa nặng như thế, vừa rồi anh còn làm vậy với cô để chi chứ? Sao phải vờ vịt hỏi lý do ly hôn là gì? Làm như cô là người không biết điều vậy!
Dạ dày Trương Uyển Giao bỗng quặn thắt, cô lập tức đẩy Hoàng Lập Thành ra.
"Đừng đụng vào tôi."
Trương Uyển Giao siết chặt năm ngón tay lại, bàn tay run run.
Ánh mắt chán ghét của cô rơi vào trong mắt của Hoàng Lập Thành khiến cho đôi mắt anh trông có vẻ ảm đạm.
Cô đang chán ghét anh sao?
"Thật xin lỗi, Anh Thành à, em...!em có đang làm phiền anh không?" Giọng nói lo lắng bứt rứt vừa mang chút giả tạo của Lý Mạn Trương vọng từ phòng ngủ truyền tới, cô ta biết rõ rồi nhưng vẫn còn cố hỏi.
"Không đâu, là tôi làm phiền hai người mới đúng."
Hoàng Lập Thành chưa kịp phản ứng gì thì Trương Uyển Giao đã tức giận tiếp lời, cô liếc xéo về phía Lý Mạn Trương, trong lòng rõ ràng cực kỳ chua xót nhưng vẫn tỏ ra vẻ bình tĩnh: "Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi còn bận việc."
Nói xong, cô bước ra khỏi phòng ngủ một mạch không quay đầu lại.

Hiện tại cô và Hoàng Lập Thành vẫn chưa ly hôn, cô có đủ tư cách để hỏi anh tại sao lại có sự xuất hiện của một người phụ nữ khác ở trong nhà thế nhưng cô lại không hỏi.
Lương tâm và lòng tự trọng vốn có của cô khiến cho cô xem thường những chuyện tranh chấp không xứng đáng như vậy, một cuộc chia tay tử tế văn minh sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.
Nghe thấy tiếng bước chân đang đi xuống lầu, Hoàng Lập Thành nhíu mày lại, cảm thấy trong câu nói vừa rồi của Trương Uyển Giao giống như đang chứa hàng ngàn gai đâm vậy, khiến cho người ta thật khó chịu.
Là vì Lý Mạn Trương sao?
Lời phỏng đoán này hình như cũng không đúng lắm, Trương Uyển Giao đâu biết quá khứ giữa anh và Lý Mạn Trương như thế nào, vả lại hai người trước đây chưa gặp nhau lần nào mà.
Anh đang suy nghĩ về điều này thì Lý Mạn Trương đã tiến vào: "Anh Thành."
Anh quay người lại: "Sao cô lại đến đây?"
"Em luôn muốn cảm ơn anh vì chuyện em đã được ra khỏi trại tạm giam nhưng em gọi cho anh không được...!Thật xin lỗi, em nghe nói anh với cô ấy tách nhau ra ở riêng rồi, không ngờ là cô ấy sẽ ở đây."
Ba chữ "ra ở riêng" nghe thật chói tai: "Cô nghe ai nói vậy?"
Lý Mạn Trương ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: "Trợ lý Lưu."
Hoàng Lập Thành không ngờ tới điều này, hai hàng lông mày trên trán chau lại thật chặt.
Dạo này trợ lý Lưu càng ngày càng nhiều chuyện rồi thì phải, chuyện gì cũng dám nói ra ngoài.
"Là do em hỏi trợ lý Lưu, anh đừng trách cậu ấy, em chỉ muốn tìm một nơi thích hợp để nói chuyện với anh mà thôi.

Dù sao thì anh cũng là người có thân phận đặc biệt, em cũng không muốn gây phiền phức cho anh cho nên trợ lý Lưu mới bảo với em là đến đây để tìm anh."
"Có chuyện gì thì ở bệnh viện cô nói với tôi cũng được, đâu nhất thiết là phải đến tận đây?"
Nghĩ đến chuyện Trương Uyển Giao có lẽ đã hiểu lầm, giọng điệu của Hoàng Lập Thành thể hiện rõ sự mất bình tĩnh.
Lý Mạn Trương có vẻ sợ hãi, vành mắt đỏ lên, cô ta nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, là em suy nghĩ không thấu đáo nhưng hai ngày nay em thật sự rất suy sụp, anh lại không đến bệnh viện cho nên em không còn cách nào khác mới phải tới đây tìm anh."
Hoàng Lập Thành cau mày thể hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn, anh không thích dáng vẻ thút tha thút thít của con gái.
Cảm xúc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Thế nhưng lương tâm của anh cũng khiến anh không thể ngoảnh mặt làm ngơ trước cảnh một người con gái yếu đuối đang khóc trước mặt mình, anh hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Bàn tay mảnh khảnh của Lý Mạn Trương nắm lấy hai vạt của chiếc váy trắng, tỏ ra vẻ tội lỗi đáng thương: "Sáng nay viện trưởng bảo em đi hỏi về chuyện tủy xương của bà Hà, hỏi nhiều lắm, sau đó em mới biết tủy của chị Uyển Giao tương thích với tủy của bà Hà."
Nói đến đây, cô ta cắn chặt môi dưới, dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: "Cũng mới biết anh lại bảo trợ lý Lưu điều tra em, anh đang nghi ngờ em cố tình cướp tủy của chị Uyển Giao hay sao?"
Nghe xong, ánh mắt Hoàng Lập Thành hơi tối sầm lại.
Sau khi biết được tủy đó là của Trương Uyển Giao, anh quả thực đã nghi ngờ người của bệnh viện.

Cộng thêm việc bên ông Huỳnh nói Lý Mạn Trương là người giật dây, anh không thể không nghi ngờ về mọi chuyện đang xảy ra.

Trương Uyển Giao sắp phẫu thuật, anh lại càng không yên tâm cho nên mới bảo trợ lý Lưu đi điều tra cho rõ ràng.
Nhưng thật không may lại chẳng điều tra được gì cả.
Ánh mắt Lý Mạn Trương đỏ hoe nói: "Em có đạo đức nghề nghiệp của mình.

Vả lại lúc đầu em không hề biết rằng chị Uyển Giao cũng bị bệnh máu trắng, em chỉ nghe nói chị Uyển Giao và ông Huỳnh đang hợp tác với nhau cho nên em mới muốn giúp đỡ mà thôi.

Nếu như em thực sự muốn hại chị Uyển Giao thì em cần gì phải tự mình nhúng tay vào, như vậy không phải là đang tự chuốc lấy phiền phức sao? Anh...!bây giờ anh không tin em vậy sao?"
Hoàng Lập Thành bình tĩnh lại đôi phần: "Trợ lý Lưu đi điều tra toàn bộ bệnh viện, không phải chỉ điều tra mình cô.

Uyển Giao cô ấy làm phẫu thuật, tôi không muốn sẽ xảy ra bất cứ sai sót nào."
Trong lời nói thể hiện rõ sự quan tâm của anh đối với Trương Uyển Giao, lời nói ấy bày ra ngay trước mặt của Lý Mạn Trương một cách rõ ràng và thẳng thắn.
Bầu không khí khựng lại một lúc.
Một lúc lâu sau, Lý Mạn Trương mới lên tiếng nói: "Thà rằng người bị bệnh là em, nếu như là em thì anh có lo lắng, quan tâm em giống như bây giờ không?"
Hoàng Lập Thành nói: "Tôi chưa bao giờ làm mấy cái chuyện giả thiết vô nghĩa như thế này."
Nói xong, anh quay người đi lấy khăn lau đầu rồi lạnh nhạt nói: "Ở đây bắt taxi hơi khó, sau khi xuống dưới lầu thì bảo tài xế đưa cô về."

Lý Mạn Trương mím chặt môi “vâng” một tiếng, mặc dù trong lòng không cam tâm nhưng cũng không muốn làm cho Hoàng Lập Thành ghét mình thêm cho nên cô ta ngoan ngoãn ra về.
Trên đường về nhà, cảnh tượng Hoàng Lập Thành và Trương Uyển Giao cứ lởn vởn mãi trong đầu cô ta.
Sự đố kỵ ghen tuông không ngừng nhảy nhót trong đầu.
Không, anh tuyệt đối không hề yêu cô gái đó, chỉ là một cuộc kết hôn hợp tác làm ăn mà thôi.

Thế nhưng kết hôn lâu quá cho nên cũng sinh ra một chút dựa dẫm và quyến luyến, chỉ cần cô ta biết nắm bắt cơ hội thì tất cả đều có thể trở về lại quỹ đạo ban đầu của nó.
Sau khi Lý Mạn Trương rời đi, Hoàng Lập Thành thả khăn tắm xuống, đi đến mở két sắt bên cạnh đầu giường.
Từ bên trong lấy ra một chiếc hộp bằng da màu đen.

Sau khi mở ra, có một hàng mười viên kim cương Nam Phi đã qua mài dũa, tất cả đều là loại siêu chất lượng.
Anh cố ý không nghe điện thoại của bà Trinh để nhân cơ hội này gặp lại Trương Uyển Giao.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, hành động này thật vô nghĩa, có chút ngây thơ và lố bịch.
Một lúc lâu sau, anh đóng chiếc hộp lại rồi gọi điện thoại cho trợ lý Lưu: "Chiều nay cậu qua đây đi, tôi có đồ cần gửi đi nước ngoài."
"..."
Sau khi xác nhận ngày cấy ghép tủy, Trương Uyển Giao đã được sắp xếp ngày nhập viện.

Trước khi tiến hành phẫu thuật cần phải kiểm tra các chỉ số thể chất khác nhau của cơ thể để tránh xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Cô thật ra không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của mình, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Sống hơn hai mươi năm cuộc đời, chưa bao giờ nghĩ rằng khoảng cách giữa mình và cái chết lại cận kề như vậy, hơn nữa chuyện của bà Hà càng làm cô thêm sợ hãi.
Có lẽ bản thân cô cũng sẽ như vậy, do cơ thể không chấp nhận tế bào tủy mới làm cho cuộc phẫu thuật thất bại.
Cho dù là ly hôn hay là bệnh tật đi chăng nữa thì đều được bảo mật toàn bộ.

Điều này tránh cho thị trường chứng khoán và người của công ty hoang mang cho nên bạn bè cũng không ai biết chuyện này cả.

Đôi khi cô phải gượng cười và trò chuyện điện thoại với vài người bạn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Vì thế nên trong những ngày chờ đợi trước khi phẫu thuật, chỉ có một mình Lâm Kiến Đông bên cạnh an ủi động viên cô.
"Uyển Giao, em đoán xem hôm nay anh mang gì đến cho em nào!"
Lâm Kiến Đông vừa đi vào cửa đã nóng lòng giơ cái hộp trong tay lên: "Bánh bao chiên của tiệm chú Ba mà chúng ta thường ăn lúc nhỏ nè."
Trương Uyển Giao đang ngồi dựa vào giường bệnh đọc sách, sắc mặt gần như trắng bệch.

Cô nghe xong vẫn nở một nụ cười dịu dàng đáp: "Bây giờ cửa tiệm rất nổi tiếng, em nghe nói không đủ chỗ xếp hàng luôn, em cũng đã lâu rồi chưa được ăn."
"Đúng ấy, anh xếp hàng mấy ngày liền mới mua được, tới ăn lẹ cho nóng nè."
Trương Uyển Giao ngồi dậy, bàn tay nhỏ kế bên quơ quơ chắn ngay trước mặt cô, ngăn cản hành động của Lâm Kiến Đông.
"Mẹ không được ăn cái này."
Sau khi Trương Uyển Giao nhập viện, Tiểu Vũ Tử cũng đòi tới bệnh viện cho bằng được.

Dì Bảy cũng không làm gì khác nhưng thấy cậu bé ngoan ngoãn ở trong bệnh viện, lại còn có thể nói chuyện với Trương Uyển Giao cho đỡ buồn cho nên cũng để cho cậu bé đi.
"Hả?" Lâm Kiến Đông sửng sốt một lúc: "Không phải còn một tuần nữa mới phẫu thuật sao? Bây giờ đã phải bắt đầu ăn kiêng rồi à?"
Trương Uyển Giao gật đầu: "Bác sĩ Chu vừa mới tới nói như vậy."
"Bánh bao chiên cũng không ăn được sao? Ăn một cái thì chắc không sao đâu nhỉ." Lâm Kiến Đông thấy bác sĩ không có ở đây bèn đưa cho Trương Uyển Giao ý kêu cô thử một cái.
Tiểu Vũ Tử nhảy bần bật không cho cô ăn, ba người trong phòng bệnh ồn ào náo nhiệt.
Nhưng đúng ngay lúc này, Hoàng Lập Thành tình cờ đứng ở ngoài cửa đã chứng kiến hết tất cả.