Theo Đuổi Lại Vợ

Chương 24: 24




Tiểu Vũ Tử vẫn luôn miệng đòi sữa bò mà Hoàng Lập Thành đã cho mình uống, dù sao cậu bé vẫn còn nhỏ, hơn nữa giờ Tiểu Vũ Tử còn đang bị sốt nên sẽ cảm thấy khó chịu trong người.

Vậy nên chuyện cậu bé quấy nhiễu hơn ngày thường cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng yêu cầu của cậu bé lúc này có hơi khó.
Trương Uyển Giao cau mày, nhất thời cô cũng không biết phải đáp ứng cậu bé bằng cách nào.
“Quốc Anh..." Đột nhiên giọng nói của Lâm Kiến Đông bỗng vang lên bên cạnh: "Quốc Anh ngoan, đợi lát nữa chú Kiên sẽ đi mua sữa cho con được không? Mẹ con đã lo lắng chăm sóc cho con cả buổi tối rồi, đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi nữa, nên mẹ đang rất mệt đó."
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tiểu Vũ Tử bỗng tái nhợt đi, cậu bé nhìn về phía Trương Uyển Giao.

Dường như cậu bé đã suy nghĩ điều gì đó thì phải, hốc mắt bỗng chốc ửng hồng, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con xin lỗi nha."
"Mẹ không sao không sao." Trương Uyển Giao vội vàng nhào tới ôm cậu bé.
Đứa nhỏ này vốn đã rất khó chịu rồi, nếu giờ còn bắt cậu bé học cách thông cảm lo lắng cho hoàn cảnh người lớn thì đúng là làm khó cậu bé.
Trương Uyển Giao nói: "Anh Kiên, anh ở đây bón Quốc Anh ăn nốt nhé, em ra ngoài một chút."
Sắc mặt Lâm Kiến Đông bỗng trở nên căng thẳng, anh ấy mở miệng nói: "Em đi tìm anh ta sao?"
“Không có chuyện gì đâu mà, em đi một lát rồi về."
Dứt lời, Trương Uyển Giao lập tức đứng dậy đi về phía cửa.
Vốn dĩ Tiểu Vũ Tử chỉ đòi uống sữa bò mà thôi, nhưng chuyện trước đó là do cô đã hiểu lầm Hoàng Lập Thành, nên cô muốn nhân cơ hội này chạy theo anh nói lời xin lỗi.

Đối với cô, nói ra lời xin lỗi này cũng không hẳn là quá khó.
Thời gian gần đây tập đoàn Augustus đang phải tập trung vào việc phát triển các dự án lớn, vậy nên bình thường Hoàng Lập Thành cũng rất bận, anh liên tục phải tham gia các cuộc hội nghị khác nhau.
Gọi điện thoại không được, Trương Uyển Giao đành chọn cách đến công ty một chuyến thử xem sao.
Bên ngoài văn phòng của Hoàng Lập Thành, Thư ký Ngưu vừa tiếp điện thoại xong, khi nhìn thấy cô đến thì cô ấy lập tức đứng dậy nói: "Phó tổng giám đốc, đứa nhỏ hôm qua không sao chứ?"
Trương Uyển Giao nói: "Không sao không sao, giờ tổng giám đốc Thành đang ở đâu vậy?"
“tổng giám đốc Thành đang họp trên tầng mười, vùng đất ở Surabaya xảy ra một số vấn đề, cuộc họp này đã kéo dài mấy ngày rồi mà vẫn chưa giải quyết được."
“Còn khoảng bao lâu nữa thì xong?"
"Cái này tôi cũng không nắm rõ được.

Trong mấy ngày gần đây cuộc họp của tổng giám đốc Thành đều kéo dài trên ba tiếng đồng hồ, giờ đã trôi qua hai tiếng rồi."
Trong công việc, Hoàng Lập Thành là người cực kỳ nghiêm túc.

Và nếu để nói về ý thức làm việc, có lẽ không ai trong Augustus này có thể so sánh được với anh.

Trương Uyển Giao có hơi do dự, một lát sau cô lên tiếng trả lời: "Được, vậy tôi ở đây chờ anh ấy."
Bên ngoài văn phòng của Hoàng Lập Thành có một khu tiếp khách, sofa bàn trà các thứ đều đủ cả, còn ngay bên cạnh là phòng làm việc của thư ký.

Thư ký Ngưu vội nói: "Phó tổng giám đốc, hay là cô vào văn phòng tổng giám đốc Thành ngồi chờ đi."

“Không cần đâu, anh ấy không thích người khác tự ý vào phòng làm việc của mình."
“tổng giám đốc Thành nói có thể mà, hơn nữa cô cũng đâu phải người lạ gì đâu." Thư ký Ngưu có hơi hoảng loạn: "Lúc trước là tại tôi không hiểu chuyện nên đã ngăn cản cô.

Sau đó tổng giám đốc Thành biết chuyện, ngài ấy đã mắng tôi một trận nên thân đấy.

Phó tổng giám đốc, cô vào đó ngồi chờ sẽ tốt hơn đấy, để tôi đi pha trà cho cô."
Trương Uyển Giao nghe Thư ký Ngưu nói vậy thì hơi sửng sốt, cô không ngờ Hoàng Lập Thành sẽ mắng thư ký của mình vì chuyện này.
Tuy cô và Hoàng Lập Thành đã kết hôn được ba năm, nhưng vì trước khi kết hôn cô là phó tổng giám đốc của tập đoàn Augustus, vậy nên khi còn ở trong công ty hai người vẫn luôn tuân thủ đúng theo quy tắc cấp trên cấp dưới.

Từ đó đến giờ cả hai vẫn luôn tách biệt công việc và cuộc sống ra thành hai khía cạnh rất rõ ràng, cũng bởi vậy nên cô chưa từng có ý niệm tự ý ra vào văn phòng của Hoàng Lập Thành.
Hôm qua cô bất chấp mọi chuyện xông vào như vậy là vì Tiểu Vũ Tử ở bên trong.
Tất nhiên, Thư ký Ngưu không cần thiết phải nói dối những chuyện như vậy làm gì.

Nếu cô ấy đã nói đây là những gì Hoàng Lập Thành dặn, thì chuyện cô đi vào cũng chẳng có gì to tát.
Trương Uyển Giao không muốn nhiều lời thêm nữa, cô không hỏi Thư ký Ngưu đã nghe anh nói những gì mà lập tức đứng lên, đi thẳng vào văn phòng Hoàng Lập Thành ngồi chờ.
Thư ký Ngưu đem trà bánh tới xong thì đóng cửa đi ra ngoài ngay.
Trương Uyển Giao uống một ngụm trà, hương chanh khiến con người ra thật thoải mái vô cùng, hương thơm và hơi ấm của trà tỏa ra khiến không khí lạnh lẽo của căn phòng như giảm bớt đi.
Trương Uyển Giao ngồi đợi một lúc vẫn chưa thấy Hoàng Lập Thành quay lại.
Cô đặt chén trà xuống, nhìn quanh văn phòng của anh một lượt.

Nói thật là hai người kết hôn với nhau cũng đã lâu, nhưng mỗi lần đến đây cô đều dùng thân phận cấp dưới đến để báo cáo công việc hoặc nộp một số thông tin quan trọng, chứ cô chưa bao giờ bỏ thời gian ra nhìn xem trong căn phòng này có những gì.
Một cái buồng khép kín bên trong chính là phòng ngủ, thi thoảng Hoàng Lập Thành vẫn hay ngủ lại đây.
Dụng cụ trong phòng bếp cũng rất đầy đủ, không thiếu thứ gì.
Khi nhìn thấy tủ lạnh, cô nghĩ sữa bò chắc được cất trong đó.

Nói thật, giờ cô có mở tủ ra và cầm sữa bò rời đi thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra hết.

Nhưng lúc cô vừa giơ tay lên định mở cánh cửa tủ lạnh ra, không hiểu sao bàn tay cô lại ngừng lại giữa không trung, và một giây sau cô hạ tay xuống.
Từ khi cái suy nghĩ muốn ly hôn xuất hiện trong tâm trí Trương Uyển Giao, cô đã chủ động vẽ lên một đường ranh giới rõ ràng giữa cô và Hoàng Lập Thành.
Anh là anh, mà tôi là tôi.
Thậm chí cô còn ước ranh giới đó rõ ràng đến mức ngay cả một tờ giấy ăn cũng có thể phân chia rành mạch được.
Có lẽ những chuyện này đối với Hoàng Lập Thành sẽ chẳng có ý nghĩa gì hết, nhưng với cô thì khác.

Bởi cô biết rất rõ, bản thân cô sợ từ yêu hận không rõ ràng ấy.

Khi sợi dây ấn định giữa ranh giới yêu và không yêu không xác định được phương hướng sẽ dần đến vô số những tưởng tượng, những cảm xúc trái ngược với lý trí.


Mà cô thì sao, cô sợ thứ cảm xúc ấy, vì đối với cô mà nói, loại cảm xúc ấy chẳng khác gì những lưỡi dao nhỏ sắc nhọn đang từ từ chạm đến da thịt cô, giống như muốn uy hiếp cô vậy.

Mãi đến giữa trưa, Hoàng Lập Thành mới tan họp.
Thư ký Ngưu đã đợi sẵn ở cửa, khi trợ lý Lưu chạy đến hỏi mới biết Trương Uyển Giao tới.

Cậu ta trừng mắt liếc Thư ký Ngưu một cái, mở miệng nói: "Vậy sao cô không nói sớm hả?"
Thư ký Ngưu lộ vẻ mặt oan ức: "Không phải từ trước đến giờ tổng giám đốc Thành luôn cấm chúng tôi vào làm phiền lúc ngài ấy đang họp sao?"
“Bộ cô không biết việc nào là việc nên được ưu tiên làm trước hay sao?" Trợ lý Lưu tức giận nói: "Sau này chuyện liên quan đến phó tổng giám đốc Uyển Giao là quan trọng nhất nghe chưa, những chuyện khác thì dẹp hết qua một bên."
Hai ngày nay Thư ký Ngưu bị dọa đến mức hồn xiêu phách lạc cả rồi, giờ lại bị trợ lý Lưu trách cứ như vậy khiến cô ấy cảm thấy tủi thân vô cùng, không kìm được mà rơi nước mắt.

Lúc khóc cô ấy còn không dám để người khác nhìn thấy, vội vàng cúi xuống lau lau.
Hoàng Lập Thành nhìn thấy cảnh này, anh nhíu mày làm vẻ không tin được.

Trợ lý Lưu vội chạy tới giải thích: "tổng giám đốc Thành, Thư ký Ngưu nói phó tổng giám đốc Uyển Giao đang đợi anh trong văn phòng, cô ấy đã đợi cả một buổi sáng rồi."
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Lập Thành bỗng thay đổi hẳn.
Lúc này, trong văn phòng cực kỳ yên tĩnh, Trương Uyển Giao đã ngồi đợi rất lâu, hơn nữa tối hôm trước cô gần như thức trắng đêm để chăm sóc cho Tiểu Vũ Tử, vậy nên giờ không chống cự nổi cơn buồn ngủ nữa rồi.

Cô mới chỉ định dựa vào sofa một chút thôi, kết quả là ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Chiếc gối đặt trên sofa có mùi nước hoa quen thuộc của Hoàng Lập Thành thường dùng, mùi hương ấy rất mờ nhạt, chỉ khi ghé sát lại cô mới có thể ngửi thấy được.

Trương Uyển Giao nghĩ bình thường Hoàng Lập Thành rất ít khi ngủ trong phòng, hôm nào thức khuya làm việc sẽ ngủ luôn trên ghế sofa này.
Hoàng Lập Thành đẩy cửa đi vào, dường như trợ lý Lưu đang định nói gì đó nhưng lại bị anh ngăn lại.
Trong văn phòng không hề có bất kỳ tiếng động nào, Hoàng Lập Thành đưa mắt nhìn bóng dáng quen thuộc cuốn hút trên sofa, lòng anh bỗng mềm mại đi rất nhiều.
Anh và Trương Uyển Giao đã sống với nhau ba năm rồi, tất cả sự dễ thương quyến rũ lẫn xinh đẹp của cô đều khắc sâu vào tận tim anh, tất cả những thứ đó đối với anh đều là độc nhất vô nhị.
Cô gái nhanh nhẹn hoạt bát ngày nào giờ vì ốm đau mà trở nên gầy yếu, khiến anh đau xót không muốn chạm vào, chỉ sợ lỡ tay sẽ khiến cô đau.
Khi đến gần, anh mơ hồ ngửi thấy hương chanh bay thoang thoảng.
Tách trà đặt trên bàn đã lạnh, mấy món điểm tâm vẫn còn nguyên chưa đụng tới, bên cạnh là một tập tài liệu tiếng Pháp đã giở tới trang ba lăm.

Trang giấy đó còn được đánh dấu bằng cách gấp một góc nhỏ ở cuối, có lẽ cô định sẽ đọc tiếp.
Trương Uyển Giao có thói quen đọc sách, nhưng cô rất ít khi đọc hết quyển sách.

Vậy nên trong nhà có rất nhiều sách được đánh dấu bằng cách gập ở cuối trang.

Cửa sổ văn phòng vẫn chưa đóng, rèm cửa bị gió thổi từ ngoài vào khẽ lung lay, ngọn gió mềm nhẹ lướt qua gương mặt đang ngủ say của cô khiến mấy sợi tóc rũ trên mặt nhẹ nhàng tung bay.
Anh cầm cái chăn mỏng bên cạnh đắp lên cho cô, lúc chăn chạm đến vai thì anh nghe được tiếng cô nói mớ: "Đừng đi..."
Hoàng Lập Thành có hơi sửng sốt, hai ngón tay anh bị cô nắm chặt, giống như đang nâng niu một vật báu vô giá vậy.
Khuôn mặt Trương Uyển Giao lúc này có hơi tái, thái dương cô bắt đầu chảy mồ hôi, dường như cô đang gặp ác mộng thì phải.
Anh vươn tay ra, định đặt lên trán cô xem nhiệt độ thế nào, anh sợ cô bị sốt.

Kết quả, khi tay anh còn chưa chạm đến trán cô, anh lại nghe thấy tiếng nói cô văng vẳng: "Anh Kiên, đừng đi."
Đôi môi của Trương Uyển Giao vô cùng nhợt nhạt, giọng nói cũng rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe rõ mấy từ: "Anh Kiên, đừng đi."
Vẻ mặt của Hoàng Lập Thành bỗng tối sầm lại.
Gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, Trương Uyển Giao nhíu mày lại, cô tỉnh dậy thì thấy Hoàng Lập Thành đang ngồi ở chiếc ghế sofa đơn ấy.
"Anh họp xong rồi à?” Cô ngồi dậy rồi nói: "Xin lỗi, tôi ngủ quên mất."
"Không sao." Vẻ mặt của Hoàng Lập Thành hơi lạnh lùng: "Thư ký Ngưu nói em đã đến lâu lắm rồi, có chuyện gì sao?"
"Là về chuyện của Quốc Anh, chuyện của Quốc Anh tôi đã trách nhầm anh rồi, tôi xin lỗi."
"Là do anh luôn làm cho người ta nghĩ xấu về mình, anh cũng có trách nhiệm nên em không cần phải xin lỗi đâu."
Phản ứng của Hoàng Lập Thành vô cùng lạnh lùng khiến cho người ta có cảm giác hơi xa lạ.
Trương Uyển Giao mấp máy môi nói: "Là như vầy, Quốc Anh nói lúc thằng bé ở chỗ anh, anh đã cho nó uống sữa bò, tôi muốn hỏi anh đó là loại sữa nào để tôi về mua cho thằng bé."
"Có vẻ em rất quan tâm thằng bé đó."
Không ngờ rằng Hoàng Lập Thành lại nói như vậy, bỗng chốc khiến cho Trương Uyển Giao không biết nên trả lời thế nào.
"Lúc trước anh chưa từng gặp thằng bé này bao giờ, nó là con của ai vậy? Của Lâm Kiến Đông sao?"
Trương Uyển Giao không muốn kể cho anh quá nhiều về chuyện của mình, hơn nữa nếu như Hoàng Lập Thành biết được thằng bé không có quan hệ máu mủ gì với cô, có lẽ anh sẽ đưa thằng bé tới trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi mất.

Khoảng thời gian ở cạnh nhau đã khiến cô không thể tách rời khỏi Tiểu Vũ Tử được, vì vậy cô chau mày và nói: "Chuyện này không liên quan gì đến anh, anh đừng hỏi nữa."
Hoàng Lập Thành tỏ vẻ không hài lòng: "Nếu đã không liên quan vậy em còn đến đây tìm anh làm gì?"
Trương Uyển Giao im lặng không nói gì.
Không khí trở nên nặng nề hơn, một lúc sau, cô xách túi rồi đứng dậy nói: "Thật lòng xin lỗi anh về chuyện hiểu lầm của tối qua, tôi không làm phiền anh nữa, tôi xin phép đi trước."
Hoàng Lập Thành cũng không giữ cô lại nên cô đã rời đi nhanh chóng.
Cho đến lúc ra khỏi phòng làm việc, lúc sắp bước vào thang máy cô mới xoa xoa khuôn mặt của mình, ban nãy quả đúng là nóng hừng hực, thế nhưng bây giờ đã dịu bớt rồi.
Lúc Hoàng Lập Thành bước vào phòng làm việc thì cô đã tỉnh dậy rồi, chỉ là cô cảm thấy hơi căng thẳng nên đã quên mở mắt ra nhìn, sau đó đành đâm lao thì phải theo lao.
Anh đắp chăn cho cô rồi dùng tay xoa cằm của cô, cô mê mẩn bởi sự dịu dàng của anh, trong vô thức đã nắm chặt lấy ngón tay anh như lúc trước vậy.
Nhưng đó chỉ là sự dịu dàng trong phút chốc, lý trí của cô đã khiến cô vạch ra giới hạn rõ ràng.
Vì thế bốn từ "anh Đông, đừng đi" là do cô cố ý nói để cho anh nghe.
Lúc về đến bệnh viện thì đã là buổi chiều.
Lâm Kiến Đông đang chơi trò chơi cùng với Tiểu Vũ Tử, bên cạnh là mấy món đồ ăn vặt.

Vì buổi trưa Trương Uyển Giao vẫn chưa ăn cơm nên cô đã ngồi cùng họ rồi ăn một chút.
Nhìn thấy Trương Uyển Giao đi về tay không Lâm Kiến Đông cũng không hỏi gì mà chỉ nói rằng: "Bác sĩ nói ngày mai Quốc Anh có thể xuất viện rồi, đúng lúc mai anh cũng được nghỉ, em có muốn cùng nhau đi đâu chơi không?"
"Ngày mai sao?" Trương Uyển Giao suy nghĩ một hồi: "Mà đi đâu?"
"Công viên nước." Lâm Kiến Đông không nghĩ ngợi gì mà nói.
Nói xong anh ấy lại cảm thấy hối hận, cứ như mình đã vạch ra âm mưu trước vậy.
Tuy nhiên Trương Uyển Giao cũng không để ý nhiều đến mấy chi tiết nhỏ đó mà cô chỉ nói với giọng lo lắng: "Sức khỏe của Quốc Anh chắc vẫn chưa thể chơi được mấy trò mạnh bạo đâu, công viên nước có bạo quá không?"
"Không sao đâu có khu cho trẻ em mà, toàn chỗ nước nông thôi, Quốc Anh cũng không biết bơi, anh đã hỏi bác sĩ rồi, học bơi sẽ giúp ích cho sức khỏe của thằng bé."

"Vậy cũng được."
Chuyện đi chơi ở công viên nước đã bàn xong, vừa nghe nói sẽ được đi chơi, Tiểu Vũ Tử đã quên ngay đi việc mình vẫn chưa được uống loại sữa bò đó.
Buổi tối, Lâm Kiến Đông ở lại bệnh viện với Tiểu Vũ Tử còn Trương Uyển Giao về nhà.
Nghĩ đến chuyện hôm sau sẽ đi đến công viên nước chơi, Trương Uyển Giao vừa ăn tối xong đã đi cùng với Dì Bảy đi đến trung tâm mua sắm ở gần nhà.

Dì Bảy thì mua vài đồ dùng trong nhà còn cô thì mua vài món đồ chuẩn bị để Tiểu Vũ Tử đi bơi.
Nhân viên tư vấn bán hàng nhìn thấy cô đến một mình thì nhiệt tình hỏi: "Chào cô, cô mua đồ bơi cho bé trai hay bé gái vậy ạ?"
"Là bé trai, cao khoảng chừng này." Trương Uyển Giao đưa tay ra làm dấu.
"Vậy cô mua bộ này là hợp nhất, combo quần bơi in hình người nhện cùng với kính bơi sẽ được tặng một chiếc phao bơi captain america, mấy đứa trẻ bây giờ đều rất thích đó."
Trương Uyển Giao không hiểu gì về siêu anh hùng Marvel, nhưng nhân viên tư vấn nói cũng đúng nên cô đã thanh toán luôn không ngần ngại.
Cô xách giỏ mua hàng của mình bước ra khỏi cửa tiệm thì điện thoại trong túi reo lên.
Nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi, Trương Uyển Giao ngập ngừng một lúc, mấy ngày nay cô rất sợ phải nghe điện thoại của bố mẹ mình, và người gọi bây giờ lại là mẹ cô.
"Mẹ."
"Uyển Giao, con đang ở đâu vậy?"
"Con đi siêu thị với Dì Bảy để mua ít đồ."
"À, được rồi." Giọng nói của mẹ Trương Uyển Giao rất vui vẻ: "Con đoán xem giờ mẹ đang ở cùng với ai nè?"
Trương Uyển Giao không để ý lắm: "Con không biết, ai vậy mẹ?"
"Con đoán đi."
"Là bậc thầy đá quý-thần tượng người Mỹ của mẹ à?"
"Không phải."
Mẹ của Trương Uyển Giao cười ha ha rồi nói: "Là mẹ chồng của con đấy, hôm nay mẹ đi triển lãm đá quý thì mẹ của Lập Thành cũng đến, lại còn tặng cho mẹ loài hoa mà mẹ thích nhất nữa."
Vừa nghe có mẹ của Hoàng Lập Thành ở đó, Trương Uyển Giao bỗng ngây người ra.
"À, chúng ta gọi video đi." Mẹ của Trương Uyển Giao vô cùng nhiệt tình.
Trương Uyển Giao hoàn hồn rồi vội vàng từ chối: "Mẹ, giờ con đang ở bên ngoài nên sóng hơi kém, để lần sau rồi nói nha mẹ, mẹ gửi lời hỏi thăm mẹ chồng con giúp con."
"Ôi chao, ngay bên cạnh đây mà còn kêu mẹ chuyển lời cái gì, con tự nói đi."
Nói xong, mẹ Trương Uyển Giao đưa điện thoại cho mẹ chồng cô, đầu dây bên đó truyền đến giọng nói hiền từ của mẹ Hoàng Lập Thành: "Uyển Giao, Lập Thành có cùng con đi siêu thị không thế?"
Vẻ mặt của Trương Uyển Giao trở nên căng thẳng, cô rất muốn nói một cách vui vẻ nhưng không thể: "Hai ngày nay Lập Thành rất bận nên anh ấy vẫn ở công ty, chỉ có con với Dì Bảy đi ra ngoài mua chút đồ thôi."
"Có gì đâu mà bận, để về mẹ nói nó cho, ngày nào cũng bận bịu bên ngoài từ sáng tới tối, cứ như vậy hoài thì khi nào mẹ mới được bế cháu nội đây?"
"Chuyện này cũng không gấp đâu mẹ."
"Đúng là không gấp, khi nào con muốn sinh cũng được, mẹ không giục con đâu, con là đứa bé ngoan mà."
Mẹ của Hoàng Lập Thành rất thương Trương Uyển Giao, trước khi kết hôn cũng vậy rồi.
Trương Uyển Giao không biết phải nói gì nữa, cô có cảm giác như phải chịu tội vậy, cô luôn cảm thấy mình đang lừa dối những người lớn, vì thế đã vội vàng nói thêm vài câu rồi lấy cớ phải ra tính tiền để cúp máy.
Sau khi cúp máy, cô ra quầy thu ngân để tính tiền, bỗng lúc ấy cô cảm thấy sống mũi cay cay.
Cuộc đời cô vốn dĩ sóng yên biển lặng, được cha mẹ cưng chiều, được mẹ chồng yêu thương, chồng cũng vô cùng yêu chiều.

Thế nhưng cuộc đời sẽ không để chúng ta đắc ý mãi như thế, cuối cùng tình yêu đã trở thành một sự trắc trở trong cuộc đời cô.
Nửa đêm, tại phòng khách của biệt thự hoa Lâm Tân, một người đàn ông kẹp giữa ngón tay một điếu xì gà, xung quanh khói bay lập lờ và trong làn khói thuốc ấy, khuôn mặt ông ta hiện lên vô cùng khó coi.
Người trợ lý đứng bên cạnh đang báo cáo: "Tổng giám đốc Hà, tình hình mà tôi điều tra được cũng giống như bác sĩ Lý đã nói, người muốn hiến tủy đó vốn là do cô Uyển Giao đã tìm được, nhưng cô ấy không ghép nên bác sĩ đã ghép cho vợ tổng giám đốc trước."
Người trợ lý có vẻ lo lắng: "Sau đó cô Uyển Giao đã cấy ghép tủy của một người hiến tặng khác, người hiến tặng tủy đó trước đây đã từng hiến tặng rồi nên hầu như không tồn tại vấn đề đối kháng nào."
Ngón tay kẹp điếu xì gà của người đàn ông đó run lên, gân xanh trên mu bàn tay ông ta cũng giật liên hồi, vẻ mặt ông ta sầm lại: “Đúng là vậy rồi, người phụ nữ này vì muốn cuộc phẫu thuật của cô ta có tỉ lệ thành công cao nên đã hại chết vợ tôi, đem bà ấy ra làm vật thí nghiệm."