Bữa tiệc kỉ niệm của điện ảnh Hoa Liên được tổ chức, từ trước đến nay tập đoàn giải trí Hoa Liên luôn cao quý, ngoại trừ điện ảnh Hoa Liên, cũng còn có các công ty con khác, những công ty khác luôn đưa những tinh anh đến dự, nhằm có thể quan hệ gần gũi cùng thần tượng.
Đêm đó Christy có một buổi họp báo điện ảnh quan trọng, vì thế Hoa Thần thiếu người đi dự cùng, anh vốn định mời người khác, nhưng chẳng biết tại sao, ánh mắt lại rơi xuống người Giản Hân, đột nhiên anh không còn hứng thú mời người khác.
“Lễ mừng công ty cô có tham gia không?” Gọi Giản Hân vào phòng làm việc, Hoa Thần hỏi cô.
“Đương nhiên.” Giản Hân gật đầu, vẻ mặt rất mong đợi.
Hoa Thần thấy vậy, cũng không nói cho cô biết chuyện sẽ mời cô làm đi dự cùng, anh sợ làm ảnh hưởng khả năng phát huy của cô, quyết định tối nay sẽ làm cho cô ngạc nhiên. Vì vậy, anh chỉ đơn giản nhắc nhở cô một câu, “Đêm đó nhớ mặc đẹp một chút.”
Giản Hân rất nghe lời, tiệc tối hôm đó cô trang điểm mình thật đẹp, để khiến cho anh bất ngờ.
Bữa tối đêm đó, Giản Hân mặc một chiếc váy màu lam nhạt cùng với chiếc quần dài thật mỏng, trên váy có hoa văn điểm xuyến. Chiếc quần dài phô ra những đường nét trên cơ thể cô, bờ vai trắng noãn lộ ra ngoài, đặc biệt quyến rũ, chỉ cần liếc mắt, Hoa Thần đã cảm thấy cơ thể mình có chút nóng.
“Tổng giám đốc tôi mặc như thế này được chứ?”
Cô giơ hay làn váy lên, ánh đèn của bữa tiệc chiếu lên làn da trắng muốt như tuyết của cô. Cô nhìn anh, trong mắt tựa như một hồ nước trong suốt, đôi mắt hồn nhiên ấy không ngừng quyến rũ khiến người khác muốn phạm tội.
Hoa Thần luôn “không được” nhưng lúc này thân thể của anh có chút biến động. Dáng vẻ như vậy thật là kích thích, đặc biệt quyến rũ hơn Christ.
Trong lòng Hoa Thần như cơn sóng, nhưng nét mặt không hề thay đổi, chỉ “Ừ” một tiếng.
Giản Hân rủ mắt xuống, hơi có chút thất vọng.
“Đi thôi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”
Hoa Thần vừa định đưa tay bảo Giản Hân khoác tay anh, ánh mắt chợt nhíu lại khi thấy Christy xuất hiện ở cửa.
“Sao em lại tới đây?” Đợi được Christy đến gần, Hoa Thần nhíu mày, có chút không vui vì sự xuất hiện của cô.
“Anh không vui sao? Em chỉ đến đó một chút liền đi, em đây chính là vì anh mà trở về gấp đó.” Christy khoác tay anh hờn dỗi, lại vừa ghen vừa cười giỡn nói, “Vừa rồi, em thấy anh đứng cạnh một người đẹp, chẳng lẽ anh đã tìm được bạn đi cùng rồi sao?”
Là anh đã tìm được bạn đi cùng rồi. Hoa Thần muốn trả lời cô như thế, nhưng mà khi quay đầu lại, chẳng biết Giản Hân đã đi đâu không thấy tung tích.
Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, Hoa Thần không thể làm gì khác hơn là dẫn theo Christy bước vào. Chờ anh phát biểu xong, rồi cùng một vị khách J quan trọng nói chuyện xong, thoát khỏi dây dưa của Christy, lúc tìm được Giản Hân thì thấy cô đang trò chuyện cùng với Tiểu Tiên R.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, hình như là đã uống rượu.
Ăn mặt như thế còn dám uống rượi say khướt, cô không biết bản thân mình rất mê người sao? Hoa Thần nổi lòng chiếm hữu, khi hắn đi đến gần thì nghe được cô nói chuyện với tiểu thịt tươi R.
“Em rất xinh đẹp, vào Hoa Liên sao không đi làm minh tinh, dáng vẻ này của em rất thích hợp thể hiện trước ống kính.?” Trong góc bữa tiệc, tiểu thịt tươi R hoàn toàn không chú ý tới Hoa Thần ở cách đó không xa, mở miệng hỏi Giản Hân.
Giản Hân sửng sốt một hồi: “Trước ống kinh, tôi không có hứng thú, cậu xem bộ dáng của tôi có thích hợp trên giường không?”
Tiểu thịt tươi R nhất thời đỏ mặt ho khan hai tiếng, “Chúng ta mới lần đầu tiên gặp mặt, cái này không tốt lắm đâu?”
Giản Hân cau mày, tựa hồ có chút không rõ ý tứ của anh ta, tiểu thịt tươi thấy cô vẫn còn nhìn anh, lại ho khan hai tiếng, “Nếu em đã nhiệt tình như vậy, chúng ta có thể đi đến khách sạn...”
Nói xong, tiểu thịt tươi R móc điện thoại ra, cũng không biết là có phải điện đặt phòng hay không, mà theo Giản Hân thấy, hình như anh ta có ý định đặt phòng.
Vẻ mặt của Hoa Thần nhất thời đen lại, tiến lên kéo Giản Hân, nói với Jeff, viện danh nghĩa công việc, dẫn Giản Hân đi khỏi tiểu thịt tươi R kia.
“Tổng giám đốc Hoa, Jess hình như say rồi. Nếu không để tôi đưa cô ấy về?” Jeff hỏi ý kiến anh.
Đưa về nhà? Với bộ dáng bây giờ của Giản Hân, anh tự hỏi Jeff có thích hợp đưa cô ấy về hay không, Jeff có thể đảm bảo được mình có thể nhịn? Hoa Thần không nghĩ ra được ai có thể an toàn hơn mình, vì vậy nói: “Anh đưa cô ấy đến phòng của tôi, đợi cô ấy tỉnh ngủ, tôi sẽ cho tài xế đưa cô ấy về.”