Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 20



“Ta đã biết, ta đã biết…”

Ngao Khánh kích động tự nói trong miệng, ánh mắt nhìn Dịch Phong chẳng những không có oán hận ban đầu, ngược lại còn chảy ra nước mắt cảm động.

“Mục đích bắt ta của vị tiền bối nhân loại này, hóa ra là muốn bồi dưỡng ta, mà lần trước nhục nhã ta nhất định là để mài giũa tâm cảnh của ta.”

“Dù sao phụ hoàng cũng nói qua không chỉ một lần, lão nói ta cuồng vọng tự đại, là đóa hoa trong nhà kính, chưa từng được mài giũa, đây cũng chính là nguyên nhân lão xem thường ta.”

“Đúng thế, nhất định là như thế!”

“Nếu không, làm sao có thể lý giải tại sao vị tiền bối này một bên nhục nhã ta, một bên lại khôi phục thương thế cho ta?”

Nghĩ đến đây, trong lòng Ngao Khánh tràn đầy hối hận và hổ thẹn.

Sau khi vị tiền bối này cứu hắn, chẳng những lao tâm lao lực mài giũa tâm cảnh cho hắn mà còn khôi phục thương thế cho hắn, nhưng hắn thì sao?

Lại tràn đầy oán hận đối với vị tiền bối này.

Quả thật chính là tiểu nhân hèn hạ, vong ân phụ nghĩa.

Trong lòng hối hận khiến cho hắn hận không thể tát cho mình mấy cái bạt tai thật nặng.

“Ta không thể để cho tiền bối thất vọng.”

“Trong lòng hối hận là vô dụng, sự cố gắng mới là niềm an ủi lớn nhất đối với tiền bối!”

Ánh mắt Ngao Khánh tràn ngập kiên định, tứ chi càng dùng lực tăng tốc, trong lúc nhất thời còn mang theo một trận gió.

“Chó ngoan, không tệ.”

Nhìn thấy ngọn lửa trong lò càng ngày càng lớn, Dịch Phong tán thưởng khen một câu.

Quả nhiên!

Không phụ lòng tiền bối chính là báo đáp tốt nhất đối với tiền bối.

Ngao Khánh nghe Dịch Phong tán dương, trong lòng cực kỳ hưng phấn, vừa nghĩ tới việc tiền bối cực khổ phí tâm cũng là vì hắn, hắn cũng không cảm thấy giúp Dịch Phong làm việc là sỉ nhục nữa.

Có thể được tiền bối bồi dưỡng chính là vinh hạnh của hắn.

Chỉ chốc lát sau, dao phay Dịch Phong mới tạo đã thành hình.

Mà khuôn mặt Ngao Khánh cũng đầy mồ hôi, thở hồng hộc. Thế nhưng hắn không để ý đến mệt nhọc mà là nhìn vào con dao pháy còn bốc lên tia lửa kia.

“Con dao này…”

Ngao Khánh vừa dứt lời, Dịch Phong hài lòng liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng nhúng vào trong nước, lúc lấy ra Ngao Khánh phải hít vào một ngụm khí lạnh.

“Con dao này là hoàng… Tông phẩm? Không đúng không đúng…”

Đến cuối cùng, Ngao Khánh phát hiện bản thân cũng không phân biệt được đẳng cấp của cây dao này, bởi vì… Con dao phay này đã vượt qua phạm trù kiến thức của hắn.

Hắn chỉ biết đây là thần binh cấp bậc cao nhất mà hắn từng được thấy!

Phù!

Đúng là được trời cao ưu ái, hắn vậy mà lại được chứng kiến một thần binh xuất thế, hơn nữa thanh thần binh này còn có sức lực của hắn.

“Ha ha ha!”

“Phụ hoàng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ngươi sẽ phát hiện, đứa con trai này cũng không kém hơn những nhi tử khác của ngươi!”

“Nếu để cho người biết, ta phối hợp với vị tiền bối này tạo ra thần binh như vậy, chỉ sợ người sẽ không bao giờ dám xem thường ta nữa!”

Vừa nghĩ tới đó, Ngao Khánh lập tức nhìn về phía Dịch Phong bằng ánh mắt cảm kích.

Quý nhân!

Phong thủy luân chuyển, cuối cùng cũng chuyển tới trên thân Ngao Khánh hắn, nếu hắn ở lại đây với vị tiền bối lâu một chút, đến lúc đó… Chậc chậc!

Nhìn thấy dáng vẻ giật kinh phong của con chó, Dịch Phong trợn mắt nhìn nó một cái.

Mặc dù không biết chủng loại của con hàng này nhưng mà thật đúng là rất giống Husky.

Chắc là Husky của thế giới này!

“Sư phụ, khách tới rồi.” Chung Thanh đi tới cung kính nói.

“Ừ, tới đây!”

Dịch Phong nhàn nhạt gật đầu một cái, vừa quan sát con dao phay được rèn ra vừa đi ra ngoài.

Một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đang đứng ở cửa ra vào.

Thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, ngũ quan tinh xảo, mặc dù ăn mặc rất bình thường nhưng cũng tuyệt đối là tiểu mỹ nhân đứng đầu.

“Anh Nhi!”

Nhìn thấy nàng ta, đôi mắt Dịch Phong sáng lên, thiếu nữ trước mắt không phải ai khác mà chính là thanh mai trúc mã của hắn - Bành Anh. Hai người đã không gặp nhau mấy tháng rồi.

“Ừm!”

Bành Anh gật đầu.

“Đi, vào bên trong ngồi.” Dịch Phong nắm bàn tay nhỏ của nàng ta, vừa cười vừa nói.

“Thôi.” Bành Anh tránh thoát khỏi cánh tay của Dịch Phong, trong miệng muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Không ngồi được, ta chỉ đến thăm một chút. Đúng rồi, nói cho ngươi một tin tức tốt, ta đã thuận lợi tiến vào Thanh Sơn Môn, trở thành đệ tử ngoại môn.”

“Vậy à, vậy chúc mừng ngươi.” Dịch Phong nói.

Nhưng trong lòng hắn lại có chút phức tạp.

Một bên cảm thấy vui vẻ thay Bành Anh.

Một bên xuất phát từ lòng riêng lại không muốn Bành Anh tu luyện. Dù sao, chuyện này có nghĩa là hai người không được gặp mặt trong một thời gian dài.

“Ta biết, ngươi cũng không muốn ta tu luyện.” Bành Anh cảm khái một tiếng, nói: “Nhưng có thể gia nhập vào Thanh Sơn Môn tu luyện là ước mơ của ta, ta có thể thuận lợi gia nhập vào Thanh Sơn Môn, ngươi nên cảm thấy vui vẻ thay ta mới phải.”

Dịch Phong gượng cười.

Thở dài một hơi.

Dù sao cũng thế, mỗi người đều có một con đường riêng, hắn nên ủng hộ ước mơ của Bành Anh.

“Ngươi chấp nhận thì tốt.” Trầm ngâm trong chốc lát, Bành Anh lại nói: “Ta đi trước đây, sau này chỉ sợ sẽ không tới tìm ngươi nữa.”

Nói xong, nàng ta lập tức quay người đi về phía ngoài cửa.