“Cũng không biết tên thối tha nào lại kiếm chuyện, lão tử vừa phơi quần áo còn chưa kịp khô đâu.” Dịch Phong nằm ở trên ghế nằm, trên mặt lộ vẻ không vui, miệng chửi ầm cả lên.
Mặc dù hắn chưa ăn thịt heo, thế nhưng đã từng thấy heo chạy.
Mặc dù chưa từng thấy động tĩnh lớn như vậy, nhưng Dịch Phong cũng biết là do tu sĩ gây ra.
“Chung Thanh, trung bình tấn thế nào rồi?”
Sau khi thu quần áo lại, Dịch Phong nhìn về phía Chung Thanh trực tiếp bước vào huấn luyện.
Bây giờ hắn đang đứng trung bình tấn, cũng không biết đã kiên trì bao lâu, thân thể gầy yếu khẽ run rẩy, mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt, thế nhưng hắn vẫn luôn kiên trì.
“Đây thật là một hạt giống tốt, đáng tiếc đây là thế giới tu luyện, nếu như ở kiếp trước, thì chắc chắn ngươi sẽ trở thành Lý Tiểu Long thứ hai!”
Nghĩ đến đây, Dịch Phong liền không nhịn được chửi thầm.
Mẹ nó một cái thế giới tu luyện, cho hắn cả một cái hệ thống luyện võ, thực sự là khuyết điểm.
“Chung Thanh à, nghỉ ngơi một chút, sang bên kia bê hai bát mì thịt bò về đây!” Luyện võ thì luyện võ nhưng cũng không thể tử luyện, phải để cái khổ cùng cái nhàn kết hợp, cho nên Dịch Phong lập tức nói.
“Dạ, sư tôn.”
Chung Thanh xoa xoa cái trán hô, liền mặc kệ mưa to chạy tới quán mì thịt bò đối diện.
Trong lúc chờ đợi gã sai vặt, Chung Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm, nhìn đến nhập thần, cho đến khi gã sai vặt làm xong hai bát mì, hô mấy câu, hắn mới phản ứng lại.
“Ai, đứa nhỏ này…”
Dịch Phong lắc đầu.
Hắn nhìn ra, Chung Thanh vẫn rất muốn bước vào tu luyện, việc hắn ở lại nơi này, e rằng chỉ là muốn báo đáp ân tình của mình.
Đáng tiếc thiên phú của hắn… tư chất như vậy căn bản là không thể vào được Thanh Sơn Môn.
“Ôi, vi sư cũng không có có cách nào cả, nếu vi sư có thể quen được hai người của Thanh Sơn Môn thì có lẽ cũng có thể giúp ngươi đi cửa sau một chút!”
“Thế nhưng tiếc rằng vi sư cũng chỉ là một phàm nhân!”
Thời gian ròng rã một ngày, Thanh Sơn Lão Tổ từ Võ Linh cảnh, bước vào Võ Vương cảnh
Bước tiến này cũng có thể xem là cá chép vượt vũ môn.
So với toàn bộ giới tu luyện Trường Sa cũng đã là tồn tại ở phía trước.
“Ha ha ha… Huyền Vũ ơi là Huyền Vũ. Ngươi ép ta không thể không quyết đấu với ngươi, nhưng nếu bây giờ ngươi biết ta đã đột phá Võ Vương cảnh, không biết ngươi sẽ có biểu cảm như thế nào.”
Trên mặt Thanh Sơn Lão Tổ biến đổi từ ủ rũ thành vinh quang, phấn khởi.
“Chúc mừng sư tôn đột phá Võ Vương cảnh.”
Bên dưới, Lạc Lan Tuyết cung kính quỳ trên mặt đất.
Thanh Sơn Lão Tổ một lắc mình lướt qua, hai tay đỡ Lạc Lan Tuyết dậy, cười híp mắt nói: “Tuyết Nhi, ngươi mau đứng dậy đi. Lúc trước là vi sư trách oan ngươi, Lạc Lan Tuyết ngươi là đại công thần của Thanh Sơn Môn ta, ta sẽ ghi tên ngươi vào sử sách Thanh Sơn Môn.”
“Sư tôn không cần làm nghiêm trọng mọi chuyện lên như vậy, đây vốn là chuyện Tuyết Nhi phải làm.” Lạc Lan Tuyết nói.
“Đúng, trước đó quá bận rộn việc đột phá, ngươi nhanh nói cho vi sư, phàm nhân kia… Không, tiền bối, rốt cuộc hắn là người như thế nào?” Thanh Sơn Lão Tổ nhẹ nhàng vuốt ve võ thư trong tay, hỏi Lạc Lan Tuyết.
“Hắn nhìn rất trẻ trung, cũng rất đẹp trai, khí chất rất không bình thường…” Lạc Lan Tuyết dần dần phóng đại bóng dán kia, nhân cơ hội nói: “Lúc đó cảm thấy không có gì, nhưng là bây giờ hồi tưởng lại, hành vi cử chỉ của hắn đều lộ ra một loại cảm giác đại tông sư…”
Thanh Sơn Lão Tổ híp mắt, cẩn thận cân nhắc lời nói của Lạc Lan Tuyết: "Ngươi nói tiếp đi.”
“Hắn mở một võ quán nhỏ, bày bán rất nhiều võ thư…” Lạc Lan Tuyết lại bổ sung.
“Rất nhiều võ thư?”
Thanh Sơn Lão Tổ hụt hơi một cái, há to miệng.
Lạc Lan Tuyết trịnh trọng gật đầu.
“Tuyết Nhi à, ngươi ngàn vạn lần chớ nhìn người này trẻ tuổi, căn cứ vào sự miêu tả của ngươi, ta suy đoán hắn là một lão quái vật siêu cấp.” Thanh Sơn Lão Tổ trịnh trọng nói: “Hơn nữa ta phỏng đoán sơ qua tu vi của hắn, hẳn là Võ Vương cảnh”
“Võ Vương…”
Nghe thấy câu này, Lạc Lan Tuyết giật nảy cả mình.
Cho dù nàng cũng đoán được, nhưng mà chính tai nghe Thanh Sơn Lão Tổ xác nhận, nàng vẫn là không nhịn được khiếp sợ
Trước đây, Thanh Sơn Lão Tổ Tông một kiếm mở môn phái cũng chỉ có tu vi Võ Vương!
“Nhưng mà, đây cũng chỉ là suy đoán đầu tiên của vi sư, cụ thể như thế nào, còn cần phải bái kiến vị tiến bối này mới biết được.” Thanh Sơn Lão Tổ nghĩ sâu tính kỹ nói: “Như vậy đi Tuyết Nhi, ngươi cùng ta xuống núi, đi bái kiến vị tiền bối này.”
Nghe vậy.
Thân thể xinh đẹp của Lạc Lan Tuyết run lên, ấp a ấp úng nói: “Sư tôn, ta… Ta…”