Vào đêm trăng hôm ấy, một đứa trẻ mang tên Độ Ý Hiên được sinh ra trong một gia đình nhỏ.
Nhưng cũng chính vào đêm trăng đó, giặc Liêu tiến đánh vào nước Tống. Nhà cửa, ruộng đất, tất cả đều chìm trong biển lửa. Thi thể chất đống như một ngọn núi, như thể mọi nơi đều thành loạn tán cương. Chung quanh đều là tiếng khóc than cùng gào thét thảm thương, cùng tiếng đao kiếm hạ xuống không lưu tình.
Ở nơi thung lũng sâu và tối mịt mù, một đám người già trẻ trai gái đều có đang cố gắng tìm đường thoát khỏi tay giặc. Trong đó, một người đàn ông cùng thê tử của mình, ôm lấy một đứa trẻ còn đỏ hỏn trên tay mà chạy. Đứa bé đó không khóc không nháo, ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ. Thế nhưng, số phận của đứa trẻ này, sắp bị thay đổi mãi mãi.
"Bên kia! Đứng lại! Đầu hàng đi! Các ngươi hết đường lui rồi!"
"Hừ, đám cẩu tặc nhà ngươi! Bọn ta có chết cũng không quỳ gối trước các ngươi!"
Tiếng đao kiếm va vào nhau từng đợt liên hồi. Vài canh giờ sau, tiếng đao kiếm đã thay bằng những cái gào khóc thảm thiết. Máu tươi nhuộm đỏ thung lũng. Mọi thứ đều trông thật thê lương không nỡ nhìn.
Tiếng còi vang lên từng hồi. Tiếng hô hào từ xa vọng lại. Hơn nghìn quân nhà Tống hào hùng khí thế xông lên. Giặc nước Liêu bị quân Tống phần thì bị giết sạch, phần thì đã sớm bị dọa sợ bỏ chạy trước. Thái tử nước Liêu Gia Luật Hành cùng quân lính của mình thoắt cái đã mất đi sự ngang tàn kiêu ngạo vừa nãy, bỏ hết vũ khí cùng giáp sắt mà tháo chạy về nước. Quân Tống toàn thắng dưới sự chỉ đạo của Đại Hoàng tử Kim Dịch Thần, sát cánh là đệ đệ tuổi trẻ tài cao của mình Nhị Hoàng tử Kim Sở Nhân.
***
"Hoàng đệ, giặc cũng đã đánh xong, đệ có định hồi cung không?"
"Huynh đùa đệ à? Hồi cung sẽ bị mẫu thân đệ mắng cho vì tội chưa chép kinh xong đã chạy trốn theo huynh đánh giặc đó!"
"Hahaha, đã là hoàng tử một nước, thì tất nhiên văn võ đều phải song toàn chứ!"
"Huynh nói thì dễ rồi, nhưng văn thơ thì huynh biết chữ nào đâu!"
"Ha hả, ta không cần biết làm gì, giặc đâu thể giết bằng văn thơ nhàm chán cơ chứ!"
Hai huynh đệ tuổi cách nhau khá nhiều cùng ngồi trên lưng hai con ngựa đi vào thung lũng, trò chuyện như thể không có sự chênh lệch về tuổi tác. Bấy giờ đang là buổi trưa, Mặt trời dựng thẳng trên đỉnh đầu dường như có thể thiêu đốt chết người.
"Hoàng huynh, huynh nghe thấy gì không?"
"Hả, gì cơ chứ? Hửm, sao lại có tiếng trẻ em khóc thế này?"
"Chúng ta đi xem thử."
Quân lính đi theo sau hai người đều rút kiếm bày ra tư thế phòng bị. Hai vị Hoàng tử ra lệnh cho thái giám của mình dẫn ngựa, còn hai người thì đi bộ vào.
Đến một bãi đất trống có đầy thi thể nằm la liệt, tiếng khóc phát ra từ nơi đó. Kim Sở Nhân bước đến, dựa vào nhĩ lực của mình mà lật thi thể của một phụ nhân lên, thấy có một đứa trẻ mới sinh không bao lâu nằm lọt thỏm giữa lồng ngực của phụ nhân ấy. Tình mẫu tử, chính là bằng mọi giá đều phải cứu sống con mình, cho dù phải hi sinh tính mạng đi chăng nữa.
Đứa trẻ ấy không biết đã khóc bao lâu, chỉ biết là mặt mày đã khóc đên tím tái đến nơi. Kim Sở Nhân kìm lòng không đặng, ôm lấy đứa bé lên. Đột nhiên, nó không còn khóc nữa, mà mở to đôi mắt tròn xoe nhìn người đang bế mình. Đôi mắt thật to, thật đẹp, Kim Sở Nhân thầm nghĩ. Đôi mắt đen láy to tròn và sâu thẳm, như một hồ nước không đáy có thể xoáy mất đi hồn người. Kim Sở Nhân ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt ấy, đứa bé lại nhìn chằm chằm Kim Sở Nhân không chớp mắt. Trong một giây phút, Kim Sở Nhân đã tự thề với lòng, nhất định phải bảo vệ đứa trẻ này thật tốt, không để ai tổn hại đến nó một lần nào nữa.