Thích Eo Nhỏ

Chương 104



Giới giải trí trong hai năm gần đây thật náo nhiệt, sau khi “Sweet Files” của vợ chồng Tinh Vân lên sóng, cư dân mạng đều nhao nhao nói rằng xem chưa đủ, mãnh liệt yêu cầu hai người tiếp tục tham gia lần hai hoặc là ghi hình chương trình “Nhịp đập ngọt ngào.”

Trên thực tế, cả hai chưa từng công khai tin tức kết hôn nhưng dựa theo bài phỏng vấn của bạn bè và sắc mặt của họ khi nhắc tới chuyện này, fans đều suy đoán hai người đã nhận giấy chứng nhận từ lâu.

Lúc ấy có rất nhiều blogger đăng bài phân tích chi tiết rốt cuộc vợ chồng Tinh Vân đã kết hôn chưa.

Đáp án chính thức được tiết lộ là vào concert của Hạ Vân Nghi.

Lúc đó có màn hình lớn chiếu những câu hỏi của fans, trong đó có người hỏi anh đã kết hôn chưa, Hạ Vân Nghi trả lời dứt khoát, “Rồi, cùng cô ấy.”

Mấy ngày liên tiếp, hot search không có gì thú vị đối với Tân Quỳ.

Nhưng cô vẫn ấn thích cho fans đã vào bình luận trên Weibo của cô để gửi lời chúc phúc.

Lúc này Tân Quỳ đang nằm trên sofa lướt mạng, hơi buồn cười khi fans điên cuồng gào thét.

Rõ ràng tập của bọn họ đã được phát sóng cách đây mấy kỳ nhưng đến giờ mọi người vẫn cảm thấy không đủ!

“Tham lam, tham lam quá.” Cô lắc đầu cười.

“Cái gì tham lam?” Hạ Vân Nghi mới thay quần áo ngủ, bước ra khỏi phòng để quần áo.

Gần đây anh rất bận và hay về vào sáng sớm.

Khi anh về đến nhà, Tân Quỳ đang ôm bé đậu bắp ngủ ngon lành trong phòng ngủ chính, anh cũng không muốn đánh thức nên sau khi tắm rửa đã sang phòng khác ngủ.

Tân Quỳ vươn người, “Em đang nói fans, họ đang muốn chúng ta tham gia chương trình giải trí cùng nhau.”

“Đợi Tân Trạch lớn hơn thì anh và em cùng đi.” Hạ Vân Nghi tiến lại gần, hôn cô rồi đi vào bếp.

Tân Quỳ nằm trên ghế sofa nhìn bóng lưng thon dài của anh, “Anh muốn đi lần nữa…”

Cô còn chưa chờ đối phương đáp lại, đột nhiên cô nghĩ tới bé đậu bắp đang ngủ.

Cô không còn tâm trí nghĩ tới chuyện đó nữa, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Trên bàn ăn, bé con vừa rửa mặt xong liền lạnh lùng bĩu môi, cúi đầu không nói chuyện.

Dáng vẻ còn đang ngái ngủ, rõ ràng là ngủ chưa đủ.

Tân Quỳ nhéo khuôn mặt trắng nõn phúng phính của bé, “Còn chưa tỉnh ngủ nữa hả bảo bối.”

Bé đậu bắp không hé răng nhưng cứ để mommy nhéo.

“Mấy hôm trước giáo viên của con khen con, nói rằng mô hình mà con làm không tệ.” Tân Quỳ cười hì hì, đẩy cho bé một ly sữa bò, “Uống sữa đi, sau này con có thêm nhiều mô hình đẹp hơn.”

Bé đậu bắp nhìn chằm chằm vào bàn cơm rồi lại nhìn ly sữa bò mà mẹ vừa đưa.

“Mẹ, tại sao lại để con ăn chính con?” Bé đậu bắp nhìn đĩa đậu bắp xanh biếc, khuôn mặt nhíu lại.

“À…” Tân Quỳ nhìn về phía cà rốt xào, canh rau chân vịt, lạp xưởng chiên, trứng rán vùng với… một đĩa đậu bắp vừa mới được cắt nhỏ.

“Không phải là ăn chính con, đây là đậu bắp của daddy và mommy, con ăn vào thì sau này càng đẹp trai hơn.”

Lúc này, Hạ Vân Nghi đi từ trong bếp ra, đặt một bát canh gà nóng và mỳ gạo đến trước mặt Tân Quỳ kèm theo đồ ăn kèm và dầu ớt.

Mùi thơm quyến rũ bốc lên, sau khi nghe Tân Quỳ giải thích, bé đậu bắp nhướng mày hỏi, “Vậy tại sao mẹ không ăn nó?”

Có thể là tại sao chứ.

Đương nhiên là do cô không thích ăn đậu bắp rồi!

“Mẹ có mỳ gạo rồi.” Tân Quỳ chỉ chỉ đĩa trước mặt bé đậu bắp, “Nhìn này, ba đã cắt nhỏ cho con rồi. Đậu bắp hình ngôi sao rất dễ thương, không phải sao?”

Nhắc tới ngôi sao, suy nghĩ của bé đậu bắp bắt đầu chạy đi xa.

“Mẹ, có  phải lần trước ba đưa mẹ đi ngắm sao không?”

“Tại sao con biết?” Tân Quỳ sai Hạ Vân Nghi đi lấy một cái bát nhỏ rồi cho một ít mỳ gạo vào đó.

“Ông ngoại nói với con.” Bé đậu bắp trả lời, “Ông nói ba mẹ không đem theo con, mẹ, có phải mẹ không còn thương con nữa rồi không?”

Tân Quỳ không nghĩ tới ba mình lại như vậy, cô nhìn khuôn mặt nhăn nhó của bé đậu bắp, không nhịn được phụt cười.

“Ba con đã nói rồi, chờ đến khi con nghỉ hè sẽ đưa con đến xích đạo ngắm sao.”

Cô đẩy bát mỳ nhỏ cho Hạ Vân Trạch, “Nếu con ăn hết phần thức ăn của con thì sẽ được thưởng bát mỳ gạo này.”

Bé hừ một tiếng, kiêu căng đồng ý.

Hạ Vân Nghi vẫn luôn không lên tiếng, chỉ nhìn hai mẹ con.

Anh dừng một chút rồi nhìn Tân Quỳ, cong môi cười nhẹ.

- -- 

Trước khi kế hoạch mùa hè bắt đầu, Tân Quỳ và Hạ Vân Nghi lại nghênh đón một giải thưởng Hoa Đỉnh mới.

Lần này tâm nguyện của một tên họ Hạ nào đó đã được như ý nguyện – cả hai cùng đi thảm đỏ.

Thật ra hàng năm anh đều mượn danh nghĩa phòng làm việc để tới hỏi Lý Nghiêm.

Nhưng mấy năm liên tiếp, lịch trình của hai người đều không khớp. Năm nay thật may là đã được.

Khi xuống xe, anh hơi rũ mắt, đưa tay ra. Tân Quỳ vén váy lên một chút rồi nhẹ nhàng nâng lên.

Hình ảnh bị đóng băng ở giây phút này.

Những bức ảnh trên thảm đỏ ngày hôm ấy đã bùng nổ trên mạng vào tối hôm đó, thậm chí còn trở thành điểm nhấn của năm đó. Mấy năm sau, thi thoảng vẫn có người nhắc lại.

Cũng trong năm nay, Tân Quỳ đã có chuyển biến mới trong sự nghiệp, nhất là thời khắc cô lên nhận giải “Nữ diễn viên xuất sắc nhất.”

Cô biết ơn tất cả những người quanh mình, những người đã ủng hộ cô để cô có được giải thưởng hôm nay.

Sau đó, cô giơ cao cúp trong tay, quơ quơ hướng về phía khán đài.

“Cuối cùng tôi muốn nói ra lời trong lòng mình.”

“Thật ra từ rất lâu về trước, hai chúng tôi đã được nhiều người yêu thích. Nhưng tôi biết, ở những nơi tôi không nhìn thấy vẫn có người nghi ngờ.”

“Nhiều năm qua đi, chúng tôi vẫn sát cánh bên nhau. Điều tôi theo đuổi vẫn luôn đơn giản, tôi chỉ muốn được đứng trên đỉnh cao cùng anh ấy, cùng chia sẻ ánh sao, cùng nhìn lên bầu trời vô tận.”

“Bây giờ tôi đã làm được rồi.”

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía khán đài, “Hạ Vân Nghi, em muốn chia sẻ mọi thứ với anh.”

“Cho dù là quá khứ hay tương lai, chúng ta cùng nhảu tỏa sáng.”

Trong tiếng vỗ tay vô tận và tiếng reo hò của fans, sau khi Tân Quỳ xuống sân khấu, chào đón cô chính là cái ôm ấm áp của người kia.

- -- 

Tối đó, cả hai người đều giành được giải thưởng cao nhất trong lĩnh vực của họ.

Coi như để thư giãn, hai vợ chồng đem theo bé đậu bắp đã được nghỉ hè tới hòn đảo gần xích đạo để nghỉ dưỡng.

Nắng như lửa thiêu, hàng dừa bát ngát cùng sóng biển.

Cho dù trên mạng đang sục sôi như thế nào, cô vẫn đặt điện thoại xuống nô đùa vui vẻ cùng hai ba con.

“Hôm nay đúng là hạ chí.” Tân Quỳ chơi mệt, ngồi trong lều che nắng bên bờ biển nhìn bé đậu bắp đang vui vẻ bơi, đột nhiên nói.

Hạ Vân Nghi đang bôi kem chống nắng giúp cô, hỏi, “Tại sao em đột nhiên nói vậy?”

“Ở đây vừa vặn đường xích đạo đi qua, còn là hạ chí, ánh nắng trong ngày là nhiều nhất.” Tân Quỳ đẩy cánh tay đang làm loạn của anh, nắm ngược lại tay Hạ Vân Nghi, dùng đuôi tóc cọ lên.

Anh nhướng mày, “Học địa lý khá đấy.”

“Chứ sao.” Tân Quỳ nhìn Hạ Vân Nghi ở đây mấy ngày mà không hề bị cháy nắng, không khỏi có chút tò mò, “Anh thật sự không cần thoa sao?”

“Em giúp anh thoa đi.” Hạ Vân Nghi nhướng mày, rõ ràng không nói hay có hành động mờ ám gì nhưng Tân Quỳ cắn môi, vẫn cảm thấy anh đang có âm mưu.

Cô cầm một chai xịt chống nắng khác bên cạnh, dùng sức xịt lên cổ anh.

Hai người náo loạn một lát, Tân Quỳ bị anh khống chế tay, sau khi giằng co, cả hai cùng ngã lên tấm ván gỗ.

Ánh nắng chói chang xuyên qua tán lá cây chiếu lên mặt hai người. 

Tân Quỳ thấy Hạ Vân Nghi che mặt, hai mắt do bị ánh sáng chiếu vào nên không mở ra được.

Cô vươn tay ra, đầu ngón tay từ từ kéo tay anh ra.

“Hạ Vân Nghi, anh có biết ý nghĩa của hoa hướng dương là gì không?”

“Em nói đi.”

“Có ý nghĩa là, tôi sẽ vĩnh viễn đem ánh sáng đến cho bạn.” Cô cười khanh khách, “Khi có mặt trời, đóa hoa hướng dương em sẽ luôn hướng về phía mặt trời.”

“Còn có vẫn sẽ luôn yêu anh.”

Hạ Vân Nghi nghe vậy, im lặng một lúc lâu.

Một lát sau, anh mới chậm rãi lên tiếng.

“Chỉ khi có mặt trời?”

Thấy Hạ Vân Nghi trả lời mình không giống tưởng tượng, cô cố ý trả lời, “Đúng vậy.”

Cô dừng một chút rồi nói tiếp, “Vào ngày hạ chí chính là ngày yêu anh nhất.”

Bởi vì ngày hôm đó, mặt trời ở lại lâu nhất.

“So với em, dường như anh còn yêu em nhiều hơn.” Anh cốc nhẹ lên trán cô, hơi thở phả vào mặt cô, “Bởi vì khi mây mù có che khuất, mặt trời vĩnh viễn không mất đi.”

Hai người cứ như vậy nhìn nhau trên tấm ván gỗ.

Vào thời khắc như vậy, một giọng nói non nớt vang lên, “Daddy, mommy, khi nào chúng ta đi ngắm sao?”

“…”

Tân Quỳ lập tức đẩy Hạ Vân Nghi ra.

- -- 

Buổi tối, cra nhà ăn cơm ở trên biển xong, Tân Quỳ vẫn trốn tránh Hạ Vân Nghi.

Lúc này cô hốt hoảng chạy trốn, nhưng Hạ Vân Nghi vẫn nhàn tản, không nhanh không chậm.

Nhưng ở đây khi đêm xuống, dường như bầu trời đầy sao càng gần hơn như thể bạn có thể duỗi tay chạm được.

Bé đậu bắp thích mê, Tân Quỳ thơm lên má bé rồi mặc áo phao bơi lợn peppi cho bé rồi để cho bé tự chơi.

Khi cô quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Hạ Vân Nghi.

Khuôn mặt anh lãnh đạm nhưng ánh mắt thì ngược lại.

Tân Quỳ hừ một tiếng, cũng thơm lên má anh hai cái.

“Đã nhiều hơn bé đậu bắp rồi đấy.” Cô hôn xong, duỗi tay chọc chọc má anh, đồ trẻ con.

Hạ Vân Nghi bắt được tay cô, nhẹ nhàng ấn xuống môi mình, “Lần này sau khi kết thúc kỳ nghỉ, có phải Hạ Vân Trạch sẽ được đem đến nhà ba mẹ hai bên không?”

“Tùy anh.” Tân Quỳ lắc lư mũi chân trong nước, “Lần nào anh cũng muốn vậy!”

Hạ Vân Nghi cười cười, “Không phải anh đang hỏi ý kiến em sao?”

Tân Quỳ muốn rút tay về nhưng Hạ Vân Nghi kiên quyết không buông, sau đó cô nhụt chí, giọng điệu có chút oán giận, “Nhưng trước đây em phản đối cũng đâu có hiệu quả.”

“Ừ.” Hạ Vân Nghi không hề cảm thấy mặt mình dày, mở miệng trả lời, “Đợi đến khi con trai được nghỉ tiếp, chúng ta cùng đi trượt tuyết ở Châu Âu.”

“Anh đồng ý á?” Lúc trước Hạ Vân Trạch từng xin Hạ Vân Nghi nói nhất định phải đi, lúc ấy Hạ Vân Nghi không đồng ý nhưng cũng không từ chối.

Dần dần, Tân Quỳ cho rằng anh đã từ chối bé.

“Dĩ nhiên.” Tầm mắt Hạ Vân Nghi nhìn về phía đứa trẻ đang chơi đùa trong bể bơi, “Chờ đến lúc hai chúng ta rảnh chỉ có thể là mùa đông.”

“Được thôi.” Tân Quỳ nghĩ tới kỳ nghỉ cuối năm, lập tức cảm thấy có động lực trong sáu tháng tới.

Cô nằm trong vòng tay anh, duỗi tay ôm chặt vòng eo nhỏ hẹp của Hạ Vân Nghi, “Vậy mùa hè năm sau chúng ta đi đâu? Em phải lên kế hoạch cẩn thận.”

Gió đêm thổi vi vu, bóng tối dày đặc.

Tân Quỳ lắng nghe lời thì thầm của Hạ Vân Nghi bên tai, trong nháy mắt nhìn lên bầu trời.

Lúc này Hạ Vân Trạch nghịch ngợm hất nước lên người Tân Quỳ, cô lập tức giận dữ đáp trả, một lớn một nhỏ bắt đầu đại chiến hồ bơi.

Cuối cùng vẫn là Hạ Vân Nghi chủ động khống chế chiến trường.

Bé đậu bắp thua cuộc, mệt mỏi, sau khi được tắm đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tân Quỳ và Hạ Vân Nghi canh giữ bên cạnh Hạ Vân Trạch, chắc chắn bé không bị cảm do nghịch nước, lúc này mới chậm rãi kéo chăn cho bé.

Bé con ngủ ngon lành, khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt Hạ Vân Nghi.

Tân Quỳ ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai say ngủ của con trai mình, rồi lại nhìn Hạ Vân Nghi đang rũ mặt ở bên cạnh.

Thật sự là đẹp đến phạm quy.

- -- 

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đều thức dậy từ sớm còn bé đậu bắp còn chưa tỉnh.

Trong ánh nắng ban mai, hai vợ chồng cùng chậm rãi đi dạo bên bờ biển.

“Hiếm thấy có một buổi sáng bình yên như thế này.” Cô cực kỳ ham ngủ, bình thường không hay tỉnh dậy vào giờ này. Những ngày không bận rộn, bởi vì có Hạ Vân Nghi mà cô càng không dậy nổi.

“Em đang ám chỉ điều gì?” Hạ Vân Nghi cho một tay vào túi quần, cho dù chỉ mặc một chiếc áo hoa mà Tân Quỳ mua cho, anh vẫn rất quyến rũ. 

Tân Quỳ liếc mắt nhìn anh, hừ một tiếng, “Chỉ có người có nhiều suy nghĩ đen tối mới cảm thấy em đang ám chỉ.”

Hai người tản bộ trong rừng cây xong, chụp được không ít ảnh, Tân Quỳ lại lôi anh ra bờ biển nhặt vỏ sò.

Trên đường đi, cô không thu thập được bao nhiêu vỏ sò mà ngược lại hai bàn chân trắng nõn còn bị cào xước.

Cô đau xót nhỏ giọng kêu lên.

“A…”

“A cái gì, đi lên đây.”

Cô ngẩn người rồi sau đó khom người leo lên lưng anh.

Hạ Vân Nghi cứ như vậy cõng anh, đi dọc theo bờ biển.

“Sao em lại nặng như vậy chứ?”

“Hạ Vân Nghi! Anh lặp lại lần nữa xem!”

Tân Quỳ cũng không cần anh cõng, tự ý nhảy xuống, lấy một nắm cát, làm bộ muốn ném vào người anh.

Lúc này Hạ Vân Nghi không hoảng hốt cũng không vội vàng, “Thật buồn cười, em dễ tức giận như vậy?”

“Mặc kệ em.” Tân Quỳ ném cát vào người anh nhưng Hạ Vân Nghi tránh được.

Hai người nô đùa một lát, ánh mặt trời dần dần nhô lên khỏi đường chân trời ở phía xa.

“Tân Quỳ.”

Lúc này, Hạ Vân Nghi cách cô hơi xa, gọi cô.

“Hả?” Cô nhìn qua.

“Phía này có nhiều vỏ sò, em sẽ thích đấy.” Anh cười nhìn cô, vươn tay về phía cô, “Đến chỗ anh.”

Tân Quỳ đã từng thấy Hạ Vân Nghi như vậy.

Giống như một sự khởi đầu, mở ra một món quà lớn.

Mặt nước biển lấp lánh ánh cam đằng xa dường như đã cùng thời gian ngừng lại.

Cô đứng tại chỗ một lúc lâu rồi sau đó chạy về phía anh không chút do dự.

Ngày hạ chí thật dài, em cũng yêu anh cuồng nhiệt.

Ngày hôm đó ánh sáng rạng rỡ, Hạ Vân Nghi đứng ngược sáng nhìn về phía cô.

Tới đây, nắm lấy tay anh, chúng ta cũng đi lên đỉnh mây.

HOÀN