Sau khi quay chương trình giải trí xong, Tân Quỳ quay lại đoàn phim “Bánh xe thời gian” lần nữa, bắt đầu giai đoạn quay mới.
Sau khi quá trình quay trong khuôn viên trường đại học đã hoàn thành, bối cảnh phải chuyển sang thành phố, không áp dụng sân trường nữa, đẩy sang tình tiết trưởng thành.
Quần áo của diễn viên cũng nghiêng về hướng chững chạc, không ăn mặc nhàn nhã giống trước nữa.
Vai của Tân Quỳ khi trưởng thành là trợ lý của nữ chính, là người hoạt bát, cuối tuần tham gia các loại hoạt động. Vì để phù hợp với nhân vật, Tân Quỳ thỉnh thoảng cần mặc một số quần áo cosplay.
Khi một số cảnh ở giai đoạn đầu sắp kết thúc, lịch quay vẫn còn mấy ngày nữa.
Sau khi Tân Quỳ quay xong cảnh trong ngày, cô trở về khách sạn.
Cô xem livestream mukbang như thường lệ.
Cô xem xong, thoát khỏi app, nhìn bảng hot search ngày hôm nay.
Hot search hôm nay liên quan đến Hạ Vân Nghi, là một video phân tích về MV “Phá lang”.
Đại khái là bởi vì anh chỉ có một số cảnh, chỉ biểu diễn ở lễ trao giải và concert lớn, nên video được cắt nối biên tập có độ hot tăng lên chóng mặt.
Tân Quỳ dừng một lát, cuối cùng vẫn ấn vào.
Ngoại trừ thân phận là ca sĩ sáng tác, biểu hiện trên sân khấu của anh không thể đánh giá thấp, là người đứng ở vị trí cao nhất trong số các ca sĩ đang hoạt động.
Làn đạn (*) dường như phủ kín màn hình, tầng tầng lớp lớp chồng chéo lên nhau.
(*) Làn đạn: Chức năng cho phép người xem “bắn” bình luận lên màn hình video, phim ảnh như những viên đạn trong thời gian thực.
“ĐM, tôi không sống nổi mất.”
“Đây cứ như là chủ thớt trực tiếp quay được ấy, cuối cùng cũng có thể kéo được Hạ Vân Nghi cố chấp ra ngoài màn ảnh!”
“Cảm ơn chủ thớt đã biên tập rồi gửi đến cho chúng tôi ~ ”
“Hu hu hu người đàn ông mà đời này tôi không thể rời khỏi anh ấy, cái hố này quá sâu! /khóc.jpg/”
Nhưng cô phát hiện ra làn đạn đã che hết mặt Hạ Vân Nghi, cô dứt khoát tắt đi, bật video gốc lên.
Muốn có bậc cao nhất thì phải có mã hoặc nạp tiền, Tân Quỳ suy nghĩ một lát, vung tay lên, trực tiếp nạp tiền làm hội viên mười năm.
Dù sao…
Hạ Vân Nghi hẳn là có thể nhảy nhót hát ca ít nhất… mười năm nữa?
Tân Quỳ cong cong mắt.
Ừm, anh chính là một người rất rất lợi hại.
Điều này không thể nghi ngờ.
Cô cúi đầu, tâm tư lại chìm vào trong video.
Bởi vì là phiên bản cắt nối, Tân Quỳ cũng gần như xem hết các sân khấu của anh, bao gồm trang phục, trang điểm, biểu hiện.
Hạ Vân Nghi dường như trời sinh đã thuộc về sân khấu vậy, luôn ở vị trí trung tâm lóa mắt nhất, có thể khiến người ta chú ý trong nháy mắt.
[Tự do vô biên, biến hóa vô hạn]
[Hoàng hôn xua tan những lo âu của mọi người]
[Xem đi, từ tầm mắt của sói, con mồi của nó đang ở rất xa, hãy phá bỏ lớp ngụy trang và phá hủy mọi thứ]
[Tôi muốn được giải thoát, tóc đỏ lang bạt mọi nẻo đường, thoải mái đi về phía trước, ác bá say rượu khó có thể dừng lại.]
[Máu dính ở hầu, vồ bắt phía trước, ai đúng ai sai ai có thể say mộng trầm ngâm, sói đuổi bắt, con mồi phía sau, ai bắt ai đoạt ai có thể đưa tay dẫn dắt]
- Lyrics by: Nephelo.H
- Coposed by: Nephelo.H
- Produced by: Nephelo.H
Cảnh quay trong điệp khúc bài hát, ống kính bắt được ánh mắt trầm tĩnh của anh, yên lặng mà điên cuồng, là khoảnh khắc thay đổi linh hồn giữa thiên tài và kẻ điên.
Một phát nhập hồn (*)
(*) Một phát nhập hồn: tương tự yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ với một hành động đã khắc sâu vào trái tim người khác.
Tân Quỳ cuối cùng cũng hiểu rõ câu nói này được thể hiện như thế nào.
Vừa rồi hình như cô bị một ánh mắt bắn vào tim.
Hạ Vân Nghi thế này thật sự khác với anh của ngày thường, khi mà cô gặp anh.
Là hoàn toàn tương phản đối lập, hơn nữa cô thấy cả hai đều có đặc điểm riêng của cả hai.
Người trước có cảm giác thần bí, cô là khán giả đứng dưới sân khấu nhìn anh tỏa sáng, thu hút, người sau không có khoảng cách, cô là hậu bối thường được anh quan tâm.
Cảm giác của cô đối với anh liên tục thay đổi, lúc thì cảm thấy có thể chạm đến, lúc thì lại không. Nhưng chỉ có một điều mà cô cần xác nhận, đó chính là bất luận thế nào cô cũng muốn bước nhanh hơn, cô nhất định phải kiên định, kiên định đi lên nơi cao nhất, cùng sánh vai với anh ở nơi đó, cũng không biết là do trong thâm tâm mình muốn vậy hay là khát vọng muốn tiến bộ quấy phá.
Tân Quỳ tắt video, nằm ườn xuống giường, vặn vẹo bên này, lăn sang bên kia.
Rồi sau đó, dường như cô không chịu được sự ngột ngạt của chăn bông, lập tức ngồi dậy, xoa xoa đầu tóc rối loạn của mình.
Tại sao khi cô nhắm mắt lại, đầu cô lại xuất hiện hình ảnh của Hạ Vân Nghi?
Vẫn là hình ảnh không thể miêu tả, là eo của Hạ Vân Nghi, vẫn là tiếng “Hử” trầm lắng.
“…”
Cô lắc đầu.
Tân Quỳ ơi Tân Quỳ.
Sao mày lại háo sắc vậy!
- --
Địa điểm quay phim tiếp theo của đoàn phim là ở thành phố S, đây là thành phố ven biển bên bờ đại dương xanh.
Toàn bộ diễn viên đã chuyển đến đó cùng đoàn làm phim từ đêm trước.
Đoàn phim tìm một tiệm cơm ở thành phố Z để liên hoan.
Ninh Nhiên và Tân Quỳ đã quen thân trong thời gian đóng phim.
Sau khi ăn xong, cậu ngỏ ý muốn chụp ảnh nhóm nhưng Long Miểu đã từ chối một cách vô tình. Lâm Ấm lại rất nhiệt tình, chào hỏi cậu vào lúc này nhưng bình thường Ninh Nhiên chẳng nói chuyện mấy với cô ta nên xấu hổ, cậu vội vàng kéo Tân Quỳ lại cho đủ số lượng
Sau khi chụp ảnh, Ninh Nhiên đã đăng lên vòng bạn bè.
Tân Quỳ không đăng ảnh, khi vào trang cá nhân của Ninh Nhiên để ấn thích ảnh thì phát hiện ra Hà Nguyễn Dương còn nhanh tay hơn cô.
Hà Nguyễn Dương: “@Nephelo, úi ~ ảnh chụp chung đâu?”
Ninh Nhiên trả lời Hà Nguyễn Dương: “Cậu tag cậu ấy làm gì? /nghi ngờ.jpg/”
Hà Nguyễn Dương trả lời Ninh Nhiên: “Không có gì, tôi đùa thôi, không được à.”
Sau khi cô ấn thích, vài giây sau, cô giống như bị chột dạ lại như tò mò lại ấn vào vòng bạn bè trên WeChat.
Trong số những người tương tác với bài đăng của Ninh Nhiên, quả nhiên có ảnh đại diện của Hạ Vân Nghi, anh trả lời.
Tân Quỳ ấn mở xem.
Anh đáp lại bằng một chữ cực kỳ ngắn gọn.
“Cút.”
“…”
- --
Hà Nguyễn Dương quả thật đang lướt mạng, hơn nữa còn đang ở bên cạnh Hạ Vân Nghi.
Cậu tới thăm Hạ Vân Nghi khi anh quay MV ca khúc mới.
Thật ra cũng không phải huynh đệ tình thâm gì, cậu chỉ đơn giản là không có chuyện gì, chạy tới xem mà thôi.
Khi cảnh quả trong núi rừng kết thúc, Hà Nguyễn Dương liền vội vàng càu nhàu.
“Cậu không thấy mình quá đáng sao? Tại sao cứ phải phản kích lại tôi vậy!” Hà Nguyễn Dương cau mày nhìn Hạ Vân Nghi đang xem điện thoại, “Tiểu Tân Quỳ tham gia chương trình giải trí cùng chúng ta, tại sao chưa bao giờ nói muốn hợp tác với chúng ta chứ? Tôi cảm thấy thật không công bằng!”
Hạ Vân Nghi có lẽ đang xem ảnh chụp, ngón tay khẽ nhúc nhích. Từ góc độ nhìn của Hà Nguyễn Dương, hình như anh đang cắt gì đó trên điện thoại.
Nhưng cậu còn chưa kịp nhìn rõ, Hạ Vân Nghi đã làm xong, cất di động đi.
“Hà Nguyễn Dương, thật ra tôi có vấn đề muốn hỏi cậu đã lâu.”
“Ừ, cậu hỏi đi.”
“Tại sao cậu lại chú ý tới Tân Quỳ vậy?”
“…”
Hà Nguyễn Dương đột nhiên bị hỏi nên không thể trả lời ngay lập tức được.
Nhưng có thể phán đoán việc cậu chú ý tới Tân Quỳ có liên quan tới Hạ Vân Nghi. Khi không có Hạ Vân Nghi, cậu và Tân Quỳ dường như không nói lời nào, hoàn toàn không giao lưu, cùng lắm chỉ giao lưu trên vòng bạn bè WeChat.
Nghĩ đến đây Hà Nguyễn Dương lại nhớ những nghi ngờ trước kia của cậu, rất là đúng lý hợp tình.
“Cậu còn hỏi tôi, tôi muốn hỏi cậu đấy, tại sao cậu lại chú ý tới Tân Quỳ vậy?”
Hạ Vân Nghi không trả lời, di chuyển điện thoại, dáng vẻ kia, biểu cảm kia thật sự là muốn bơ câu hỏi của cậu.
“Không trả lời cũng được thôi, cũng vậy, dù sao tôi không có ý xấu gì, đâu có giống cậu.”
Hà Nguyễn Dương đón nhận ánh mắt của cậu, không hề sợ, “Không phải chỉ là một album thôi sao, còn làm bao nhiêu kiểu tóc, nhan sắc này, chậc chậc chậc.”
Rồi sau đó cậu dừng lại, nói một cách chắc chắn: “Nghe fans của cậu nói tính cách cậu lãnh đạm, tôi thấy cậu quái dị, chính là kiểu đã khắc vào tận xương cốt rồi ấy, biết không?”
“Tôi không biết.” Hạ Vân Nghi nhéo người cậu, “Tôi chỉ biết, cậu đại khái là chán sống rồi.”
Hà Nguyễn Dương bị anh nhéo thiếu chút nữa đi đời nhà ma, cậu gần như liều mạng xin tha, Hạ Vân Nghi mới ưu nhã dừng lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Tùng ở một bên đi ngang qua, cười hai tiếng: “Quan hệ của hai anh em không tệ.”
Anh mới không tệ ấy, cả nhà anh mới không tệ ấy.
Ai muốn có quan hệ không tệ với Hạ Vân Nghi chứ!
Hà Nguyễn Dương nghĩ như vậy, vừa định lấy di động lên vòng bạn bè oán giận, lại phát hiện ra vừa rồi khi bị đánh, điện thoại của cậu đã rơi đâu mất.
Cậu dùng chân chạm chạm vào chân Hạ Vân Nghi, “Cho mượn điện thoại với, điện thoại tôi đâu mất rồi ấy, tôi dùng điện thoại của cậu gọi cho máy tôi.”
Hà Nguyễn Dương thấy Hạ Vân Nghi không để ý tới, cậu làm trầm trọng thêm: “Cả ngày nhắm mắt dưỡng thần, cứ ngủ mãi trên sofa, eo cậu không tốt hay sao?”
Hạ Vân Nghi bị cậu làm cho hơi giận, lập tức mở khóa, trực tiếp đưa cho cậu, “Nhanh lên.”
Hà Nguyễn Dương hừ một tiếng, sau khi nhận liền vào danh bạ.
Trong danh bạ không có mấy người, rất nhanh cậu đã thấy tên mình, nhưng bởi vì động tác của cậu hơi nhanh nên vuốt tới tận cuối danh sách.
Rồi sau đó, cậu thấy một cái tên ở cuối danh bạ - XX.
Có thể được lưu trong danh bạ của Hạ Vân Nghi, thật sự không đơn giản.
Đã vậy bình thường Hạ Vân Nghi chỉ lưu tên, mà hiện tại anh lại lưu thế này thì dường như càng không đơn giản.
Mặc dù chỉ nhìn vào phần tên thì không thể biết được đó là ai, nhưng nhìn ảnh đại diện trong danh bạ của người này, nó khá giống ảnh đại diện WeChat của Tân Quỳ, là một bông hoa hướng dương hoạt hình nhiều màu sắc, rất dễ nhận ra.
Hà Nguyễn Dương nổi lên một ý đồ.
Cậu nhắn iMessage cho đối phương một tấm ảnh của Hạ Vân Nghi từ phần eo xuống đến chân.
Hà Nguyễn Dương gửi tấm này qua, mặc dù không lộ mặt nhưng vẫn có thể chứng minh đó là Hạ Vân Nghi.
“Người già eo không tốt.”
Nhưng Hà Nguyễn Dương còn chưa kịp nhắn tiếp, Hạ Vân Nghi đã tới gần, khi lấy lại điện thoại, anh rũ mắt nhìn nội dung, rồi chậm rãi nheo mắt nhìn Hà Nguyễn Dương.
- --
Tân Quỳ còn đang ở buổi liên hoan, đang cầm chén rượu trái cây lên miệng, uống đến khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, trông rất đáng yêu. Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp được thể hiện bởi làn da trắng nõn tỏa sáng trong đêm, khiến người ta thèm muốn.
Vào ngay lúc này, điện thoại vang lên tiếng “Tinh”.
Không phải âm thanh của app nào mà là tiếng thông báo tin nhắn.
Cô ấn mở xem, là số di động của Hạ Vân Nghi.
Anh gửi một tấm ảnh … chân dài.
Còn tặng kèm một câu.
“…”
Đây là do uống nhiều sao, hay là thế nào.
Tân Quỳ có chút choáng váng, nhưng vẫn có thể phân biệt được cảnh tượng quanh mình, âm thanh tiếng nói chuyện, người trong đoàn phim cùng với tin nhắn mới nhận được ở ngay trước mắt.
Cô gửi lại dấu ba chấm “…”
Rồi sau đó còn nói thêm: “Tiền bối, anh uống nhiều rồi hả? qwq”
Rất nhanh, bên kia gọi điện thoại cho cô.
Mọi chuyện đột nhiên đảo ngược, điều này có nghĩa là gì?
Tân Quỳ run rẩy, vội vàng tắt tiếng chuông di động đi.
Cô không ở trong phòng mà chạy ra một góc bên ngoài phòng, vịa lan can, chậm rãi ngồi xổm xuống, khuôn mặt bị gió thổi nhè nhẹ.
Gió đêm hòa tan mùi thức ăn cùng mùi rượu trái cây với nhau, càng khiến người ta đau đầu.
“…Alo?” Cô nhẹ nhàng mở miệng.
“Tôi không uống nhiều.” Đầu kia chậm rãi nói, “Vừa nãy Hà Nguyễn Dương lấy điện thoại của tôi.”
“Ừm…”
Tân Quỳ trả lời, hóa ra là vậy, cô dường như đã hiểu ra.
“Cô uống nhiều rồi à?”
“A?” Khuôn mặt Tân Quỳ hơi nóng, cô cũng không biết bản thân có uống nhiều hay không, chỉ là nghe giọng của của Hạ Vân nghi, cô chậm rãi đáp lại, “Tôi không uống nhiều.”
“Uống ít thôi.” Anh dặn dò.
Bên phía Hạ Vân Nghi dường như có tiếng gió, thi thoảng còn có âm thanh ồn ào, có lẽ anh đang không ở nhà.
“Cô nghĩ sao về câu nói vừa rồi.”
“Không nghĩ thế nào cả, đó Hà Nguyễn Dương nói, chỉ là trò đùa thôi, nghe chút là được rồi.” Tân Quỳ ôm lan can, ngước mắt nhìn trời, cuối cùng cô lại nói, “Nhưng mà mặc kệ thế nào… anh vẫn nên chú ý thân thể một chút.”
“Ừm.” Hạ Vân Nghi chậm rãi nói, dừng một chút, rồi kéo dài âm cuối, “Lời này của cô là cảm thấy eo tôi thật sự không tốt sao?”