– Không, không thể nào! Ổng không phải thích mày sao? – Chuyện này hầu như trong lớp ai cũng biết, không sớm thì muộn hai đứa nó cũng sẽ thành đôi, với lại tôi nhận thấy tên Huy cũng có tình cảm với nhỏ Thảo, không thể nào hắn có tình cảm với người khác được.
– Tao cũng tưởng thế nhưng tao sai rồi mày ạ! Tao vừa gặp hắn đi với người ta, cử chỉ rất thân mật. Không giống bạn bình thường chút nào. Cô ấy cũng rất dễ thương, rất xinh đẹp, rất hợp với hắn. – Giọng nhỏ buồn vô cùng.
– Mày đừng có bi quan thế chứ! Cái tính tự tin, hùng dũng hằng ngày của mày đâu mất rồi. Chỉ là một tên con trai thôi mà, trên đời này đâu có thiếu. Mày vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang sợ gì tìm không được người tốt hơn tên khốn ấy chứ! Nếu mày còn tức hắn, tao với mày đi tìm hắn đòi lại công bằng. Phải đánh cho hả dạ, đánh khi nào cho hắn bất tỉnh nhân sự luôn cũng được. Đi, đi với tao!
– Phì…hì..hì…
Múa may, la hét một hồi đến đứt hơi mới làm nhỏ cười được. Tôi thật muốn nhào nặn, băm vằm tên Huy ra thành trăm mảnh. Dám làm cho con bạn thân tôi khóc đến sưng cả mắt, khàn cả giọng. Nếu hắn đứng đây, tôi nhất định một dao mà chém chết hắn mất.
– Ngồi đây buồn cũng chẳng ích lợi gì, tao với mày đi ăn đi, quậy một bữa cho ra trò. Nể tình mày, hôm nay tao sẽ khao, bao nhiêu cũng được.
– Lâu lâu mày mới hào phóng như vậy, tao nhất định không phụ lòng tốt của mày. Hôm nay không no không về! – Mới nói tới đồ ăn tinh thần nhỏ đã phấn chấn hẳn lên.
– Ê, tao có quyền rút lại lời vừa nói không? – Sao có cảm giác túi tiền mình lần này ra đi không trở về luôn vậy?
– Never! – Nhỏ gừm gừm, không cho rút lại nửa lời.
– Ông, ông còn hỏi vì sao hả? Ông có biết nó vì ông mà như thế nào không? Nó chưa từng khóc vì ai đâu nhưng ông… Ông là đồ khốn, là tên khốn kiếp, đồ khỉ điên mắc phong, tên khốn nạn,… Bà đây thật muốn đánh chết mày cho xong! – Tôi làm nguyên một tràng, bao nhiêu bực tức cứ thế mà hét vào mặt tên Huy. Ngay cả con bạn thân nó đây mà nó còn chưa nhỏ một giọt nước mắt thương hại, thế mà lại đi khóc xưng cả mắt vì trai.
Đáng tức là tên kia cứ như không biết gì, cứ dùng vẻ mặt vô tội mà nhìn tôi. Làm tôi cứ như đang đổ oan cho hắn không bằng. Nếu không vì nhỏ Thảo thì tôi đã “thưởng”cho cái khuôn mặt đang nhìn mình vài cú đấm rồi. Thật tức chết mà!
– Bà nói điên khùng cái gì vậy? Tui làm gì? Ai khóc? – Hắn vẫn đưa cái bản mặt “không biết chuyện gì đang diễn ra” nhìn tôi.
– Ông làm gì thì tự biết? Nhưng nó còn rơi một giọt nước mắt nào vì ông nữa thì ông chết chắc! – Tôi liếc nhìn tên Huy cảnh cáo, sao đó định bỏ đi đến chỗ nhỏ Thảo.Nó đứng trân trân một chỗ không nhúc nhích, lưng quay về phía tôi nên tôi không biết được nó đang nghĩ gì. Nhưng hình như vai nhỏ run run, như đang rất khó chịu khi kìm nén cái gì đó… Cái gì đó rất đau…
“Vụt!” Một bóng đen nhanh hơn một bước đã vượt qua tôi, chạy về phía nhỏ Thảo.
– Buông, buông ra! – Nhỏ Thảo dùng hết sức muốn đẩy tên Huy ra. Mỗi chữ “buông ra” là mỗi lần tiếng “hức hức” vang lên không ngừng. Vai nhỏ được bao bọc bởi vòng tay rộng kia run lên không ngừng, theo tiếng “hức” mà cứ tăng dần lên.Có lẽ nhỏ chịu hết nổi rồi, cũng quên mất phải kiềm chế nước mắt như thế nào. Cứ để cho nó muốn chảy thì chảy, muốn ngưng thì ngưng. Người nhỏ không muốn gặp nhất chính là hắn, nhưng người nhỏ cần nhất ngay lúc này cũng chính là hắn. Không biết nhỏ nghĩ ra sao nhưng tôi nghĩ, nhỏ cảm nhận được vòng tay đang ôm nhỏ đấy nhỏ cần như thế nào?
– Đi thôi! – Hắn cầm tay tôi kéo đi, làm tôi đang như người ở trên mấy mới quay về thực tại.
– Tại sao? – Tôi nghi ngờ hỏi, tôi có chuyện còn chưa giải quyết xong với tên khốn Huy mà.
– Bà định ở đây làm người thừa à? Chuyện bọn cứ để bọn họ giải quyết đi! Còn ngày mai có tin vui hay không thì tùy. – Hắn nhún nhún vai, cầm đôi giày trượt trên tay thong thả đi.
– Ừ… – Cũng đúng ha!
Ế! Hắn, hắn đang cầm tay mình.Tôi đỏ bừng cả mặt, không biết làm sao nữa! Tay chân như đình chỉ hoạt động, đầu óc thì rối bời. Cảm giác âm ấm từ bàn tay hắn mang lại truyền đi khắp người, làm tim tôi không tự chủ được đập “thình thịch” hai cái.
– Nóng, nóng quá! – Lấy cái lí do không ăn nhập với hoàn cảnh hiện tại một chút nào, tôi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay hắn. Nếu để một chút nữa chắc tim tôi bắn ra khỏi lồng ngực luôn quá.
– Nóng? – Hắn nghi ngờ nhìn tôi từ đầu tới chân.
Tin được mới hay. Trên biển, gió thì lạnh thế này, tôi lại chỉ mang một lớp áo sơ mi mỏng. Nói nóng thật đúng là lừa người dối mình. Lúc nãy nóng lên chỉ muốn đạp cho tên Huy kia một trận, bây giờ mới cảm thấy không chỉ lạnh như lúc nãy mà phải nói là… rất lạnh mới đúng.
– Ừ, rất nóng! – Tôi lại muốn nói là rất lạnh thì đúng hơn.
– Tâm thần! – Đáp lại nụ cười răng môi đánh lập cập vào nhau của tôi, hắn chỉ buông một câu nhẹ nhàng vô cùng. Sau đó, bước nhanh về phía trước.
– Mang vào đi! – Theo tiếng nói của hắn, một vật gì đó đáp nhẹ nhàng trên đầu tôi.
Là áo khoác!? Áo khoác màu xám tro của nam thì phải. Tôi không hiểu ngẩng đầu lên nhìn hắn.
– Không dơ đâu, tui mới mang có một lần chứ mấy! – Hắn bỏ giày trượt vào trong balo, sắp xếp lại vài thứ trong balo, rồi đeo lên vai.
– Ông thì sao? – Tôi giương mắt hỏi hắn, trời đêm rất lạnh nha.
– Tui mới trượt xong, người còn đầy mồ hôi, với lại tui là con trai mà. Không sao đâu! – Hắn nhìn tôi, dùng nụ cười với hai chiếc răng nanh để trấn an.
Không hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười ấy, tôi lại cảm thấy an tâm đến mức kì lạ, ngoan ngoãn mang áo khoác vào. Đúng là áo khoác con trai, rất là to. Tôi mang vào như thấy mình đang bơi trong áo vậy, nhưng bù lại rất là ấm. Còn có mùa hương quen thuộc của hắn vây quay. Tôi không tự chủ được môi cong cong thành nụ cười.
– Không cần phải cảm kích thế đâu, chỉ cần tối nay đưa tui về tận nhà là được rồi! – Một câu của hắn làm tôi từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Tưởng hắn có lòng nhân từ, biết thương người, ai người tính toán hết cả.
– Xe ông đâu? – Hồi nãy lên đây bằng không khí chắc.
– Hồi nãy tui đi với thằng Huy nhưng giờ chắc nó có việc quan trọng hơn cần dùng rồi!
– Hứ, tưởng ông tốt bụng… hừ! – Tôi giậm mạnh chân, lầm bầm rủa trong miệng.
– Bà nói gì? – Hắn đưa lỗ tai lại.
– Ông đi chết đi! – Tôi không thương tiếc gì đẩy mặt hắn ra.
– Tôi mà chết đi có nhiều người thương tiếc lắm! – Hắn xoa xoa cằm lắc đầu.
– Ông mà có chết tôi cũng không nhỏ một giọt nước mắt thương tiếc đâu, còn rất vui mừng là đằng khác. – Tôi vô tình phán cho hắn một câu.
– Bà ác thế!
– Ừ, ác từ nhỏ bỏ không được, thì sao?
– …
Sóng vẫn vỗ nhịp nhàng từng đợt vào bờ, gió luồn lách qua từng kẽ lá… xào xạt.