Thích Thầm Bé Nhút Nhát

Chương 3



3

Cố Bắc là học sinh có tiếng nhất ở tỉnh.

Trừ việc gia thế tốt, cậu là người đẹp nhất mà tôi từng thấy. Cậu ấy khác tôi, tính cách của cậu rất lạnh lùng, chỉ một ánh mắt cũng làm người ta sợ hãi.

Chỉ cần trong cuộc thi có tên cậu ấy, thì cái tên ấy nhất định sẽ đứng đầu.

Chủ tịch hội học sinh là cậu ấy, niên cấp đệ nhất là cậu, vị trí đứng đầu là cậu ấy, ngay cả học sinh ưu tú đại diện cho toàn tỉnh cũng là cậu.

Cố Bắc trong mắt tôi là nhân vật đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, tôi chỉ nhìn thôi cũng sợ bị phát hiện, nói tôi là đứa không biết lượng sức mình.

Tôi và cậy ấy hoàn toàn khách nhau.

Tôi tên Hạ Vãn, tên cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ vì tôi sinh ra vào buổi tối.

Có lẽ do ảnh hưởng từ gia đình, tính tình tôi trời sinh đã mềm mỏng.

Bố mẹ tôi li dị từ khi tôi còn rất nhỏ, tôi theo bố, mẹ gả cho người khác đối tốt với bà.

Ngày rời nhà đi, bà nói bà vẫn sẽ yêu tôi.

Nhưng bắt đầu từ ngày đó, bà đã thành mẹ của người khác, không rảnh mà quan tâm  đến tôi.

Bố cưới người khác, dì đưa theo em trai em gái chuyển vào, tôi lại một lần nữa trở thành người ngoài cuộc.

Vì không để bị bọn họ chán ghét, tôi nỗ lực trở nên ngoan ngoãn, mọi thứ đều chiều theo ý của bọn họ.

Bố mỗi lần đi công tác về đều sẽ mang theo quà, nhưng ông chỉ mang về hai phần, là chị nên theo lẽ thường tình tôi phải nhường cho em trai và em gái.

Tôi nhìn người trước đây trong lòng tôi vốn vô cùng vĩ đại, không nhịn được đem câu hỏi trong lòng nói ra: “Vì sao ngay từ đầu bố không mua ba phần ạ? Rõ ràng bố biết là có ba đứa con. Bố, có phải ngay từ đầu đã không có phần của con?”

Giọng nói của tôi mềm mại nhẹ nhàng, ngay cả khi đặt câu hỏi tôi cũng chẳng kiên định.

Nhưng bố vẫn cầm món quà sửng sốt một lúc lâu.

Đây là lần đầu tiên tôi ngỗ nghịch với ông ấy.

Nhìn biểu tình kinh ngạc của ông, tôi định thần lại, cười nói: “Cho em trai, em gái đi, con là chị không thích những thứ này.”

Tôi chết lặng mà nói, tôi sớm đã hình thành thói quen rồi, bởi vì tôi sợ bọn họ cảm thấy tôi không ngoan, sợ bọn họ không thích tôi, sợ cái nhà này sẽ chẳng còn vị trí nhỏ nào cho tôi.