Thiên Âm Giới - Vạn Kiếp Lưu Duyên

Chương 4: Vụ án lúc nửa đêm (1)



Sáng hôm đó, Thùy mệt mỏi lết cái thân tàn của mình đến trường trong trạng thái mơ mơ màng màng.

Vừa vào đến cửa lớp nó đã thấy trong lớp đám bạn đang túm năm tụm ba lại với nhau để bàn tán cái gì đấy. Nhìn trông rất sôi nổi.

Thùy đi về chỗ rồi đặt cặp lên bàn. Nó còn chưa kịp ngồi xuống ghế đã nghe thấy tiếng cái Phương gọi:

"Thùy đến rồi đấy à? Mau ra đây đi, có chuyện này hay lắm nè."

Thùy quay đầu nhìn nhỏ bạn lắc đầu ra vẻ từ chối rồi ngồi xuống chỗ của mình. Nó nhìn lên đồng hồ treo trên tường, thấy chỉ kém đúng năm phút nữa là đến giờ vào lớp thì khẽ thở dài một cái.

Thây kệ! Chợp mắt một chút chắc cũng không sao đâu. Năm phút là quá đủ rồi.

Nghĩ là làm, Thùy như vớ được chiếc giường chân ái mà gục mặt xuống bàn ngủ đến không biết trăng sao gì nữa.

Mãi cho đến hết tiết hai ngày hôm đó nó mới tỉnh giấc và trông tỉnh táo hơn được một chút. Đấy là còn nhờ cái Hà ngồi bên cạnh gọi dậy chứ không thì cũng không chắc nó có thể tỉnh giấc nhanh đến như vậy được.

Mà cũng may là hai tiết đầu thầy cô không lên lớp, chứ không bây giờ có khi tên của nó lại đang nằm yên vị trong sổ đầu bài từ lâu rồi.

Đang ngồi cảm khái về cuộc đời thì cái bụng của nó bỗng nhiên biểu tình rất dữ dội. Hóa ra là sáng giờ nó đã kịp bỏ cái gì vào bụng đâu.

Thấy giờ nghỉ giải lao vẫn còn hơn mười phút thì Thùy nhanh chóng chạy xuống căn tin mua một cái bánh mì ăn cho đỡ đói. Khi trở về nó còn chưa vào đến cửa lớp thì đã bị hai đứa bạn thân Hà và Phương kéo tay ra một góc.

Trong lúc Thùy còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy mắt của hai đứa bạn trời đánh là Hà và Phương đang dán chặt vào mình. Bọn nó nhìn Thùy bằng ánh mắt đầy ranh mãnh hỏi dồn.

"Ê Thùy! Tao hỏi mày một câu này nhá?". Cái Phương lên tiếng hỏi trước.

"Ừ, hỏi đi!"

"Hỏi thiệt nha! Mày là người ở làng Trung Xuân có đúng không?". Ánh mắt của Phương nhìn Thùy có vẻ đầy mong chờ.

"Đúng rồi, nhà bà ngoại tao ở đó mà." Thùy vô tư trả lời hai đứa bạn.

"Uầy, thế chắc mày biết vụ hai đứa bé làng mày đêm qua rồi nhỉ? Tao thấy đáng sợ lắm luôn ấy. Mày có thấy vậy không?" Cái Hà nhanh miệng hỏi tiếp.



Thùy nghe vậy thì khó hiểu nhìn hai cô bạn. "Từ đã, hai đứa bé làng tao đêm qua làm sao cơ? Nói rõ tao nghe xem nào."

"Ơ thế ra mày không biết gì à? Vụ đó nghe nói náo động cả xã luôn mà? Bây giờ ai cũng biết hết cả rồi đó." Cái Phương vừa lộ ra biểu cảm kinh ngạc vừa nói.

"Vụ đó xảy ra ngay trong đêm nên mày không biết cũng phải. Không trách mày được!". Hà và Phương kẻ sướng người họa làm Thùy cảm thấy bản thân lúc này sao mà giống người tối cổ quá vậy.

Nhưng điều đó vẫn không lớn bằng sự tò mò đang trỗi dậy bên trong Thùy. Chuyện gì có thể khiến cả một xã lớn như nơi này bị náo động ngay trong đêm chứ? Mà hôm qua lúc đêm nó có nghe thấy gì đâu. Nếu náo động đến độ cả xã ai cũng biết tại thì sao chỉ có riêng khu nhà nó lại im ắng thế được?

Những suy nghĩ đó cứ quẩn quanh trong đầu khiến Thùy cảm thấy rất bức bối ở trong lòng.

Như nhìn ra được suy nghĩ của Thùy. Hà và Phương đề nghị cùng nó trốn học xuống căn tin để nói chuyện.

Và thế là chỉ hai phút sau đó cả ba cô nàng tinh nghịch đã có mặt tại chỗ ngồi quen thuộc ở dưới căn tin trường.

Họ ngồi quây lại với nhau rồi gọi cho mỗi người một suất cơm và nước ngọt dựa trên sở thích từng người. Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, Hà khẽ hẵng giọng rồi nhìn Thùy kể.

"Hừm... chuyện là như thế này..."

[…]

Nửa đêm hôm trước - Tại một ngôi nhà nhỏ nằm ở phía cuối làng.

"Ông bị điên cái gì vậy? Hai đứa nó thật sự là con của ông mà! Tại sao ông không chịu tin tôi vậy hả!?"

"Tin cái đếch gì! Ông đây tận mắt chứng kiến rồi. Mày còn cố cãi cái gì? Mày có tin ông đây đánh chết cả ba mẹ con chúng mày không hả!?"

Nói rồi người đàn ông kia vung tay lên đấm liên hồi vào người vợ đang quỳ rạp trên mặt đất. Thế nhưng người vợ ấy lại tuyệt nhiên không la hét gì cả mà chỉ ôm chặt lấy hai đứa con vào trong lòng để bảo vệ chúng.

Thấy vậy người chồng càng đánh lại càng hăng. Nhưng anh ta chỉ đánh thêm được một lúc thì đã thấm mệt hoàn toàn mà lăn ra đất ngồi thở lấy sức. Miệng vẫn không ngừng chửi rủa vợ con mình.

"Mẹ cái lũ lừa người. Dám lừa cả ông đây!"

"Hôm nay ông đây phải đánh chết mẹ con chúng mày mới hết giận được."



"M* cái lũ khốn kiếp! Ông đây lăn lộn bao năm thế mà lại bị mấy đứa như chúng mày qua mắt. Thật quá nhục nhã mà."

Thế rồi người chồng cứ vừa gào khóc vừa chửi rủa trên nền đất lạnh lẽo. Chợt ông ta bất ngờ đứng dậy đi về hướng phòng bếp. Do ảnh hưởng của rượu nên bước chân ông ta cứ liêu xiêu như cây sắp đổ. Chân bước cũng không ra dạng hồn người gì.

Vừa đi ông ta vừa lầm bầm trong miệng. Tuy không nói lớn nhưng âm giọng cũng đủ để người vợ đang đau đớn trên nền đất và hai đứa trẻ nghe được.

"Hôm nay tao phải chém ch*t ba mẹ con chúng mày! Cho chừa cái tội dám lừa tao!"

"Đúng vậy! Hức... Phải chém đến chết mới thôi. Hức..." Người chồng vừa nói vừa nấc lên từng hồi trong cơn say rượu.

Nghe thấy chồng mình nói vậy người vợ sợ đến xanh cả mặt. Nhân lúc người chồng đang loạng choạng đi xuống dưới bếp để tìm dao thì bà đã cố gắng gượng dậy kéo hai đứa con bỏ chạy ra ngoài.

Người chồng thấy vợ mình kéo hai đứa con bỏ chạy thì ngay lập tức vơ lấy con dao ở trên kệ tủ đuổi theo.

Chạy được một đoạn khá xa thì người vợ bất ngờ đổ rụp xuống đường. Do vết thương trên người quá nặng nên người vợ rất nhanh đã kiệt sức mà ngã xuống.

Mắt thấy người chồng sắp đuổi đến nơi bà liền kêu hai đứa con cứ chạy tiếp đi. Không cần ngoảnh lại nhìn. Bà sẽ tìm cách để chặn người chồng lại.

Hai đứa con mặc dù không muốn nhưng dưới sự thúc ép của mẹ và sự xuất hiện của người cha từ phía xa, hai đứa trẻ đáng thương ấy đã cắn răng mà chạy thẳng về phía trước. Vừa chạy chúng vừa gào lớn lên để kêu cứu những người dân đang chìm trong giấc ngủ say ở trong làng.

"Bớ làng nước ơi! Cứu chúng cháu với! Bố cháu lại đánh mẹ rồi!"

"Ai tới cứu mẹ cháu với! Mẹ cháu lại bị bố đánh nữa rồi! Bố cháu còn cầm dao đến tìm mẹ nữa."

"Ai tới cứu mẹ cháu đi mà! Bà ấy sắp bị đánh chết rồi. Huhu..."

"..."

Những tiếng kêu khóc thảm thiết của hai đứa trẻ hòa với tiếng kêu đau đớn của người vợ đã đánh thức được những người dân trong thôn. Những nhà dân ở làng bên cũng bị đánh động bởi tiếng ồn ào và kêu khóc ầm ĩ cả một khu.

Tất cả mọi người lũ lượt lao ra khỏi nhà để xem tình hình. Khi họ theo sự dẫn đường của hai đứa trẻ chạy đến hiện trường thì cảnh tượng hết sức khủng khiếp đã hiện ra ngay trước mắt.

Người vợ lúc này đang nằm bệt trên nền đất thấm đậm mùi máu. Cơ thể người phụ nữ bất hạnh ấy bị chặt đứt ra thành nhiều mảnh. Phần đầu và cổ bị chém đến nát bét hết cả. Lộ ra cả một đống trắng nhầy nhụa trộn lẫn với máu thịt khiến cho những người ở đó không dám tin vào mắt mình.