Thiên Ảnh

Chương 37: Long Hồ



Lục Trần nhìn thật kĩ cô gái trước mắt. Dưới ánh ban mai, làn da trắng như tựa, gương mặt phiếm hồng của nàng thật chẳng khác nào một đóa hoa đào đang bừng lên giữa thế gian, kiểu diễm mê người, tỏa ra vẻ tươi đẹp khiến người ta say lòng.

Mãi lâu sau, hắn mới gật đầu bảo lại: “Được rồi, ta sẽ mang ngươi đi.”

Đinh Đương reo lên, tay liền nắm lấy ống tay áo Lục Trần, ánh mắt lại như sáng rực lên vẻ thân thiết, nàng cười nói: “Đa tạ, ta biết mà, ngươi là một người tốt!”

Lục Trần cười trừ chứ không phản ứng lại, sau đó mới hỏi: “Long Hồ nằm ở hậu sơn phía tây của Trà Sơn, chúng ta muốn tới đó cũng cần ít nhất hai canh giờ, ngươi có cần chuẩn bị gì không, hay là đi luôn bây giờ?”

Đinh Đương bóp chặt tay, có vẻ rất vội vàng nên lập tức đáp lại: “Bây giờ đi luôn!”


Trà Sơn không phải một ngọn núi cao lớn gì, nếu chỉ nhìn thì chân núi thì quả thực nó quá bình thường, nhưng tục ngữ nói rất đúng, vọng sơn bào tử mã*, một khi thực sự đi lên núi, thì sẽ cảm thấy hoàn toàn khác hẳn. Đặc biệt như Lục Trần và Đinh Đương đang đi tới lúc này đều không phải là tu sĩ có đạo hạnh mà chẳng có gì khác với người phàm thì lại càng khó khăn với.

Trong hai người, rõ ràng sức lực của Lục Trần hơn hẳn Đinh Đương, suốt dọc đường dọc theo sơn đạo hắn đi vô cùng dễ dàng, hơn nữa còn cực kì quen thuộc với đường xá nơi này, vì vậy rất thoải mái dẫn Đinh Đương đi xuyên đường núi đan xen chằng chịt như mê cung này.

Còn Đinh Đương thì ngược hẳn lại, lúc đầu thì rất hưng phấn, nhưng sau nửa canh giờ, mặt nàng cũng dần tái đi, mồ hôi cũng không ngừng đổ xuống, hơi thở lại dần trở nên nặng nề, có vẻ xưa nay chưa từng làm gì nặng hay đi đâu xa vậy.

Đi một lúc như thế thì Lục Trần nhận ra Đinh Đương đã không thể tiếp tục được nữa nên đành bảo nàng dừng lại nghỉ ngơi. Đinh Đương không hề phản đối mà trực tiếp tìm tới một tảng đá lớn trên sơn đạo để ngồi xuống thở dốc, nhìn qua như thể nàng đã sắp kiệt sức vậy.

Lục Trần lắc đầu bảo nàng: “Ngươi thế này thì không đi được trên đường núi đâu, không thì quay về đi?”

Đinh Đương dù rằng đang tái nhợt nhưng không hiểu sao lại vẫn cố chấp khăng khăng lắc đầu: “Không, ta nghỉ một lúc là được rồi.”

Lục Trần nhún vai không nói gì thêm.

Hai người nghỉ lại trên sơn đạo khoảng một tuần trà, lúc đó Đinh Đương mới đứng dậy nói với Lục Trần đang ngồi ở bên: “Đi thôi.”

Hai người tiếp tục tiến lên, gió núi phất phơ, rừng trà bạt ngàn xào xạc rung lên chẳng khác nào một đại dương xanh lục.

Thể lực Đinh Đương cũng chỉ như vậy, vì thế trong đoạn đường núi này, gần như cứ đi một lúc là lại kiệt sức, Lục Trần cũng đành phải dừng lại để nàng hồi sức. Vừa đi vừa dừng như vậy quả thực rất tốn thời gian. Vốn Lục Trần chỉ nghĩ rằng muốn tới Long Hồ thì chắc chỉ mất khoảng hai canh giờ, nhưng đến lúc này, hai người họ mất tơi nửa ngày mới có thể nhìn được mặt hồ lấp lánh yên bình trên đỉnh núi.

Dù mất nhiều thời gian như vậy nhưng Lục Trần lại rất kiên trì, trước sau không hề tỏ ra bực bội với Đinh Đương. Nhưng Đinh Đương thì lại ngược lại, nàng có phần thẹn thùng nên liên tục nói xin lỗi với Lục Trần, nhưng lần nào cũng đều bị hắn tươi cười bỏ qua.

Nhưng Lục Trần cũng rất ngạc nhiên khi Đinh Đương thực sự có thể kiên trì nổi mà đi tới Long Hồ nên coi trọng nàng hơn hẳn trước đây. Khi bọn họ đi tới ven hồ, y chỉ tay về mặt nước tĩnh lặng đằng xa rồi nói với Đinh Đương: “Đây là Long Hồ!”

Đinh Đương tiến lên vài bước. Nàng cảm nhận được nơi này có những cơn gió mát lành không ngừng lướt tới, chúng mang theo từng làn hơi ẩm ướt nhẹ nhàng khiến người ta bất giác hít sâu lại, gương mặt nàng lại càng lô rõ vẻ hài lòng thỏa ý.

Nàng còn muốn tiến lên thêm nữa nhưng lại bị Lục Trần ở đằng sau kéo lại. Đinh Đương giật mình quay ngược lại hỏi hắn: “Sao vậy?”

Lục Trần nhìn về Long Hồ đằng kia rồi trả lời: “Đừng đi tới quá gần hồ nước.”

Đinh Đương hỏi: “Vì sao?”

Lục Trần đáp: “Trước đây ta có nghe người khác kể lại rằng trong Long Hồ có một con quái ngư rất lớn, lại cực kì quái dị, không chừng còn có thể làm người bị thương.”

Đinh Đương to mắt nhìn y hỏi lại: “Gì cơ, ngươi đã từng thấy rồi à?”

Lục Trần lắc đầu: “Chỉ nghe người khác nói lại thôi, ta cũng từng tự mình tới đây xem vài lần nhưng cũng chưa bao giờ thấy nó.”

Đinh Đương bật cười: “Vậy mà ngươi còn tin à?”

Lục Trần nhún vai tươi cười: “Ai biết được, dù sao thì nếu chỉ để ngắm cảnh thì đứng xa một chút cũng được rồi, ngươi đừng đi tới quá gần hồ.”

Đinh Đương ừ lên rồi gật đậu. Sau đó nàng nhìn về Lục Trần hỏi: “Lục Trần, đa tạ ngươi đã mang ta tới đây, giờ ta ở đây một mình cũng được rồi, ngươi đi về trước đi.”

Lục Trần ngẩn người ngạc nhiên hỏi lại: “Sao cơ? Vậy lúc ngươi về thì sao đây?”

Đinh Đương xua tay tươi cười: “Ta không phải trẻ con nữa, lúc nào về ta tự đi cũng được mà. Giờ ta chỉ muốn ngồi đây một mình thôi, ngươi cứ về trước đi.”

Lục Trần im lặng trong giây lát rồi ngẩng lên nhìn sắc trời xong mới nói: “Giờ cũng không còn sớm nữa, tới khi ngươi xuống núi thì chắc cũng đã tối rồi, lúc đó thì đường lại càng khó đi hơn, ngươi thực sự có thể đi được chứ?”

Đinh Đương hơi do dự rồi lại lập tức tỏ ra kiên quyết gật mạnh đầu đáp lại: “Ta không sao đâu, ngươi cứ yên tâm đi, ta chỉ muốn ngồi đây một mình một lúc thôi.”

Lục Trần nhìn nàng thật lâu rồi cũng không khuyên thêm nữa mà chỉ gật đầu bảo: “Vậy được rồi, ngươi tự cẩn thận nhé.” Lời hết, hắn cũng quay đầu đi về con đường lúc nãy.

Đinh Đương dõi theo bóng lưng dần xa của y, gương mặt cũng thoát nét phức tạp, nửa như dịu dàng, lại nửa như áy náy, nhưng rất nhanh sau đó lại xoay mình lại tiếp tục nhìn về mặt hồ yên tĩnh đằng kia.

Nhưng ngay khi ấy, bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên từ sau lưng nàng. Đinh Đương quay đầu lại thì bỗng giật mình vì nhận ra đó là Lục Trần đang quay lại. Hắn đi tới đưa tay nhét lấy một vật vào tay Đinh Đương.

Đinh Đương cúi xuống nhìn thì nhận ra đó là một viên đá đánh lửa, hơn nữa còn nghe thấy giọng nói hiền hòa của Lục Trần: “Nếu khi ngươi xuống núi trời đã tối nên không nhìn rõ đường thì cứ kiếm lấy một ít củi khô đánh lửa lên, sau đó lắc mạnh về dưới núi. Nếu như số ngươi tốt thì ta sẽ thấy rồi lên núi đón ngươi, nhưng nếu chẳng may ta quên mất, hay là ngủ quên, vậy thì chỉ có thể trách số ngươi đen đủi.”

Ngón tay trắng nõn của Đinh Đương khẽ khép lại để nắm chặt viên đá kia trong lòng bàn tay, sau đó nàng lại ngẩng lền nhìn Lục Trần bằng ánh mặt dịu dàng đầy thủy ý, mãi sau mới yên lòng cười lên đồng thời gật đầu: “Ừ!”

Lục Trần cười vang rồi xoay người đi thẳng không hề ngoảnh lại, chẳng mấy chốc sau bóng dáng của y đã biến mất nơi phía cuối con đường.

Đinh Đương dõi mãi theo bóng lưng người đàn ông ấy, ánh mắt cũng hơi lay động, không rõ là đang suy nghĩ gì trong lòng.