Chương 22: Nhạc Bất Quần là một nhân vật hung ác, liên quân của Lục Đại Môn Phái tan rã
"Muốn luyện thần công, vung đao tự cung!"
Thanh âm trêu tức của Lưu Tiêu văng vẳng bên tai của mọi người, biểu tình cực kỳ quỷ dị.
Gần một ngàn người trong Thiên Cơ Lâu đều im lặng vì một câu nói này.
"Phi! Hạ lưu!"
Vương Ngữ Yên là người phản ứng đầu tiên.
Khẽ quát một tiếng, hai gò má đỏ ửng!
Lưu Tiêu:...
Chuyện này có liên quan gì đến ta đâu, sao lại nói ta hạ lưu?
Oanh!
Một khắc sau tiếng cười bao phủ toàn bộ Thiên Cơ Lâu.
"Ha ha... Không ngờ Nhạc Bất Quần lại tự cắt!"
"Moá! Nhạc Bất Quần đúng là một nhân vật hung ác, bội phục!"
"Nam nhân! Phải làm nam nhân!"
"Thật sự không ngờ, Nhạc chưởng môn lại bị biến thành một tên thái giám!"
"Ngưu bức! Thảo nào Lâm gia sở hữu Tịch Tà Kiếm Phổ nhưng lại có thể bị phái Thanh Thành diệt môn được, thì ra là bởi loại võ công này cần tự thiến mới có thể tu luyện."
"Bội phục! Dù cho luyện Tịch Tà Kiếm Phổ có thể trở thành người đệ nhất thiên hạ ta cũng không thèm!"
"Nhạc Bất Quần quá ngoan độc! Ta thà chết còn hơn tự cắt!"
Lời trào phúng Nhạc Bất Quần bay khắp nơi!
Lúc trước mọi người hận hắn bao nhiêu thì bây giờ thoải mái bấy nhiêu.
"Sao trên thế gian này lại có loại võ công hạ lưu như thế!"
Khuôn mặt của Vương Ngữ Yên đã đỏ đến mang tai.
Nàng đọc thuộc lòng võ công trong thiên hạ, nhưng chưa từng nghe qua môn tà công nào hạ lưu như thế.
"Ha ha... Lâu chủ làm tốt lắm, để ta xem sau này tên Nhạc Bất Quần này làm sao đặt chân lên giang hồ được nữa."
"Quân Tử Kiếm? Về sau nên đổi thành Vô Căn Kiếm thì hơn!"
"Vậy không lẽ Ninh nữ hiệp phải sống cả đời như vậy hay sao!"
"Thảo nào mấy đời gần đây không nghe bất kỳ ai trong Lâm gia có thể luyện thành Tịch Tà Kiếm Phổ cả, có ai lại không muốn vợ đẹp, lại muốn đi làm một tên thái giám chết bầm chứ."
"Khi nãy lâu chủ nói Tịch Tà Kiếm Phổ trên tay Nhạc Bất Quần thì ta còn tưởng giang hồ sẽ có thêm một đợt gió tanh mưa máu, hiện tại thì có đứa ngốc mới đi tranh đoạt Tịch Tà Kiếm Phổ!"
"Uống rượu uống rượu thôi! Chúng ta cụng ly vì Nhạc Bất Quần chưởng môn nào!"
...
Sau đó, hai chuyện mà lâu chủ Thiên Cơ Lâu vừa tiết lộ bắt đầu truyền khắp Cửu Châu.
Đặc biệt là chuyện Nhạc Bất Quần tự thiến, chuyện này trở thành thứ khiến tất cả mọi người bàn tán không ngừng.
Dưới Quang Minh Đỉnh, nơi dừng chân của Lục Đại Môn Phái!
"Giao Thành Côn ra đây!"
Sắc mặt Tống Viễn Kiều của Võ Đang dần trở nên tái xanh, y đang làm khó dễ phương trượng Thiếu Lâm Tự là Trí Không đại sư.
Hiện tại Lục Đại Môn Phái bọn hắn đã trở thành trò cười cho thiên hạ rồi, bị người ta lợi dụng mà còn không biết.
Thì ra tinh phong huyết vũ trong mấy chục năm qua tại Đại Nguyên đều là do tên Thành Côn cùng Đại Nguyên Hoàng Triều này giở trò quỷ, không quan hệ gì tới Minh Giáo cả.
Việc này khiến bọn hắn không còn tý mặt mũi nào!
"Lão nạp không biết Thành Côn nào cả!"
Trí Không đại sư cắn răng!
Không thể giao, cũng không dám giao.
Bằng không thì Thiếu Lâm Tự của bọn hắn không gánh được hậu quả.
Không chỉ mất hết danh dự, lại còn gánh chịu lửa giận của Ngũ Đại Phái còn lại.
"Bớt làm bộ đi, tên giả của hắn là Viên Chân, lâu chủ Thiên Cơ Lâu đã nói hết ra rồi."
Tay Tống Kiểu Viễn đã đè lên chuôi kiếm, như muốn nói nếu không giải quyết ổn thoả thì hắn sẽ dùng tới vũ lực.
Võ Đang cũng là một môn phái lớn.
Các môn phái khác chỉ nhìn nhưng không nói gì.
Bởi vì tại Đại Nguyên Hoàng Triều thì Võ Đang mới là môn phái đứng đầu.
Trương Tam Phong của Võ Đang, nổi danh khắp thiên hạ, ai ai cũng biết hắn là một cao thủ Đại Tông Sư, thế nên không cần sợ hãi gì Thiếu Lâm Tự.
"Viên Chân đã chết trận rồi!"
Có hoà thượng mở miệng nói.
Tống Viễn Kiều cười lạnh một tiếng: "Các ngươi đừng mượn cớ nữa, quả nhiên các ngươi giống như lời lâu chủ Thiên Cơ Lâu nói."
"Nếu các ngươi chịu làm chó cho Đại Nguyên Hoàng Triều thì Võ Đang không còn lời nào để nói nữa."
"Nhưng thù lợi dụng hôm nay, chắc chắn chúng ta sẽ báo."
"Việc tấn công Quang Minh Đỉnh lần này Võ Đang chúng ta xin rời khỏi, sau này Minh Giáo có trả thù các ngươi cũng không liên quan gì đến Võ Đang."
"Cáo từ!"
Tống Viễn Kiều ôm quyền, nói với các chưởng môn còn lại: "Các vị bảo trọng!"
Những người ở đây đều im lặng nhìn xem va chạm giữa Võ Đang cùng Thiếu Lâm Tự, Tống Viễn Kiều cũng không muốn nói gì thêm, mang theo đệ tử Võ Đang rời đi.
"Tống sư huynh đừng xúc động như thế! Chuyện gì cũng từ từ rồi giải quyết."
Lúc này bỗng Diệt Tuyệt sư thái mở miệng.
Lần tấn công Quang Minh Đỉnh này trừ Thiếu Lâm ra thì người sôi nổi nhất là phái Nga My.
Tống Viễn Kiều quay đầu lại nhìn Diệt Tuyệt Sư Thái của Nga Mi một cái.
Đến lúc này đối phương còn bênh vực cho Thiếu Lâm, giả mù không tin việc bản thân bị lợi dụng.
Hắn không nói gì nữa, mang theo đệ tử Võ Đang rời khỏi đây.
Chưởng môn của Ngũ Đại Phái còn lại đều biến sắc.
Võ Đang đi rồi, nếu bọn hắn tiếp tục chém giết cùng Minh Giáo thì nhất định sẽ tử thương rất thảm.
Sau đó người của phái Không Động đi, phái Côn Lôn cũng đi.
Cuối cùng dưới chân Quang Minh Đỉnh chỉ còn thừa lại đệ tử của Nga Mi cùng Thiếu Lâm thôi.
Có người kể lại, sau đó Minh Giáo chủ động tấn công từ Quang Minh Đỉnh xuống, khiến đệ tử của Thiếu Lâm cùng Nga My trọng thương.
Trong đó còn có một thiếu niên tên là Tăng A Ngưu đánh trọng thương Diệt Tuyệt Sư Thái, còn cướp Ỷ Thiên Kiếm đi.