Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 277: Bái Sư (thượng) (1)



- Độc Điện thật ra cũng chính là độc sư công hội!

- Độc sư công hội?

Trương Huyền chớp mắt.

Nếu là công hội, hẳn cũng giống như Luyện đan sư công hội, Luyện khí sư công hội, Sư giả công hội. Làm gì lại gọi là Độc Điện?

Nghe lên u ám kỳ quái.

- Có phải cảm thấy nếu là công hội, quang minh chính đại là được, vì sao phải gọi là Độc Điện loại tên quỷ dị này hay không?

Nhìn ra được sự nghi ngờ của hắn, Lưu Lăng giải thích:

- Cái này cũng có liên quan đến tới thân phận đặc biệt của độc sư.

- Độc sư, am hiểu sử dụng độc, khiến người ta khó lòng phòng bị, được quy về chức nghiệp hạ cửu lưu, có phần bị khinh thường. Bởi vì quá mức khủng khiếp, một lần bị vô số cường giả đại lục liên kết với nhau trục xuất. Lúc đó, công hội bị tiêu diệt. Vô số độc sư rơi vào trong tai họa lớn.

- Sau đó, truyền thừa tuy rằng giữ lại, nhưng lo lắng giẫm vào vết xe đổ, không dám xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của người trên đời, lặng lẽ thành lập Độc Điện, ẩn nấp ở trong những dãy núi nổi tiếng, giấu tài. Cũng chính vì vậy, nghề nghiệp này tuy rằng bên trong vương quốc có, lại hết sức ít ỏi. Nếu quả thật nói chỗ nào có sách liên quan đến độc nhiều, khẳng định không ngoài nơi này. Chỉ có điều cho dù là ta, cũng không biết được vị trí chính xác.

Lưu Lăng lắc đầu.

- Ách...

Trương Huyền cười gượng.

Nói hồi lâu chẳng khác nào không nói.

Hiện tại ta muốn tìm chính là sách liên quan tới độc. Không tìm được Độc Điện, nói tưng bừng như thế có ích lợi gì?

- Thứ độc này nguy hiểm vô cùng. Độc sư vì điều chế độc lợi hại hơn, thường lấy thân thử độc. Không ít người đều có tuổi thọ không dài. Nếu như không có lý do gì đầy đủ, có rất ít người tiếp xúc. Trương lão sư hỏi loại sách này làm gì?

Ba người đều có chút nghi ngờ.

Độc có thể giết người vượt cấp, trừ khi có thâm cừu đại hận, cả đời cũng không có cách nào trả thù được, mới lựa chọn. Chức nghiệp này, có rất ít người nguyện ý giao thiệp.

Cho dù không thử độc, cả ngày tiếp xúc với vật độc, trong lúc hít thở cũng sẽ tiến vào trong cơ thể. Không ít độc sư, tuổi thọ cũng không dài. Chính vì vậy, tính cách bọn họ cơ bản đều có chút khác thường.

Có thể nói, chức nghiệp này, vô số người nghe nói tới liền biến sắc, không muốn tiếp xúc. Vị Trương lão sư này không muốn làm danh sư học đồ, lại hỏi thứ này, khiến cho ba người không nhịn được cảm thấy kỳ quái.

- Chỉ là hiếu kỳ, thuận miệng hỏi một chút thôi.

Trương Huyền mỉm cười.

Khẳng định không thể nói ra chuyện trúng độc được. Nếu không, vì sao biết độc không phát, chân khí vì sao lại tinh thuần như vậy? Hỏi tới, sẽ để lộ ra Thiên Đạo Đồ Thư Quán.

Vật này là bí mật lớn nhất của hắn, cũng sẽ không nói ra cho bất kỳ kẻ nào.

Thấy hắn không muốn nói, Lưu Lăng cũng không hỏi thêm nữa. Suy nghĩ một chút, hắn nói tiếp:

- Thật ra, ta quả thật không biết vị trí chính xác của Độc Điện. Chỉ có điều, nghe nói Hồng Liên sơn mạch tại cực tây bắc của Thiên Vũ vương quốc nhất đẳng, hình như lại có một phân bộ Độc Điện. Độc sư trong vương quốc cảnh, cơ bản đều đến từ nơi đó. Đương nhiên, đây cũng chỉ là lời đồn đại. Rốt cuộc có phải hay không, ta cũng không dám xác định.

- Thiên Vũ vương quốc nhất đẳng?

Trương Huyền gật đầu. Trong Đồ Thư Quán có một quyển sách liên quan tới địa lý xuất hiện ở trong đầu.

Nắm giữ danh sư nhất tinh, sẽ được đánh giá là vương quốc nhị đẳng.

Thiên Huyền quốc không có danh sư, chỉ thuộc về một trong những vương quốc không nhập lưu.

Trong rất nhiều vương quốc quanh đây, thực lực Thiên Vũ vương quốc là mạnh nhất, đã đạt được cấp bậc nhất đẳng. So với chỗ Bắc Vũ vương quốc của Lưu Lăng cũng cao hơn một bậc. Có người nói vương thành có danh sư nhị tinh trấn thủ trong đó.

Vương quốc này và Thiên Huyền quốc cách nhau cũng không xa, thậm chí được cho là gần. Bởi vì ranh giới giữa hai bên chính là Hồng Liên sơn mạch.

- Ngoại trừ Độc Điện ra, Danh Sư Đường cũng có sách của rất nhiều các chức nghiệp. Sách liên quan tới độc, cũng có không ít. Tuy rằng không thể nào so sánh được với nó. Nhưng so với tàng thư khố của một ít vương quốc vẫn mạnh hơn rất nhiều. Nếu như chỉ muốn có chút hiểu biết về chức nghiệp này, hoàn toàn có thể đi tới Danh Sư Đường xem. Đương nhiên, muốn vào Danh Sư Đường, trước hết phải thông qua sát hạch trở thành danh sư.

Trang Hiền ở một bên cười nói. Xem ra hắn vẫn không buông tha suy nghĩ khiến cho người thanh niên trước mắt này bái sư.

- Danh Sư Đường?

- Ừ, danh sư tuy rằng trên danh dự thuộc về Sư giả công hội quản lý, nhưng bởi vì thân phận cao quý, công hội muốn quản cũng không quản được. Cho nên, vì sát hạch danh sư cho bọn họ một quy phạm trật tự, bảo đảm quyền lợi, đã đặc biệt thành lập Danh Sư Đường.

Trang Hiền giải thích:

- Danh Sư Đường giống như những công hội khác, bảo vật, bí tịch trong đó, chỉ mở ra với danh sư. Tàng thư khố nơi đó bao hàm vô số chức nghiệp. Sách liên quan tới độc ngươi nói tới, nhất định sẽ có không ít.

- Ừm!

Trương Huyền gật đầu.

Xem ra nếu như không tìm được Độc Điện, trở thành danh sư tiến vào Danh Sư Đường, có lẽ cũng có thể giải quyết vấn đề hiện tại của hắn.

- Được rồi. Ý của ba người chúng ta, ngươi vẫn suy nghĩ thêm một chút. Ngươi có tài năng như thế, chỉ cần học tập thật giỏi, trở thành danh sư là chuyện ở trong tầm tay. Tốt nhất không nên suy nghĩ nhiều tới những chuyện khác.

Mấy người lại hàn huyên vài câu. Khi thấy người thanh niên này quả thật không có hứng thú trở thành học đồ của bọn họ, Lưu Lăng lại nói một câu, lúc này hắn mới cùng hai người còn lại từ biệt.

Bọn họ biết đối với loại lão sư thiên tài như Trương Huyền, không nên ép quá mức, tiến hành theo chất lượng, có thể vài ngày nữa sẽ nghĩ thông suốt. Nếu còn truy hỏi, làm không tốt sẽ hoàn toàn có tác dụng ngược lại.

Ba danh sư rời đi. Mấy học sinh xông tới, nhìn về phía Trương lão sư trước mắt, mỗi một người đầy vẻ sùng bái.

Thấy không, lão sư khác nếu như nghe nói có danh sư muốn thu nhận làm học đồ, tất cả đều hưng phấn đến mức cái gì cũng không biết. Trương lão sư chúng ta thì hay rồi, trực tiếp từ chối...

Đây cũng quá mạnh!

- Bớt làm bộ dạng này đi. Chuyện vừa rồi còn không có tính sổ với các ngươi đâu!

Sắc mặt Trương Huyền trầm xuống.