Thẩm Bích Như muốn vùng vẫy thoát khỏi sự ngăn cản của Thượng Bân để chạy tới cứu người nhưng liên tục mấy lần đều bị thất bại, nàng không thể nào thoát ra được.
Tu vi của nàng và Thượng Bân giống nhau, mặc dù nhìn Thượng Bân giống loại công tử bột (1) không biết làm gì nhưng thực lực của hắn cũng không phải giả. Nàng có thể đánh thắng đối phương, nhưng hiện tại đối phương lại sử dụng thuật phòng thủ nên nàng không có cách nào thoát được.
- Là ta hại ngươi...
Thấy không còn cách nào để cứu đối phương, trong lòng Thẩm Bích Như tràn đầy áy náy.
Theo suy nghĩ của Thẩm Bích Như, sở dĩ Thượng Bân ra tay đối phó với tên lão sư đứng chót trường kia là bởi vì nàng.
Tại sao ư? Một người là cháu trai trưởng lão, vừa có tiền vừa có địa vị, một người nổi tiếng là thứ vô dụng, không có mối quan hệ, cũng không có gia thế chống lưng. Cả hai trái ngược nhau, không có điểm chung nào cả, nếu không phải bởi vì nàng thì làm sao hai người có thể nảy sinh mâu thuẫn với nhau được?
Là do nàng đã hại Trương Huyền nhưng nàng lại không có cách nào giúp hắn, vì vậy nàng cảm thấy rất áy náy.
- Sao không có tiếng động gì hết vậy? Chẳng lẽ... Trương Huyền đã bị giết?
Càng lo lắng, cũng lại càng không thể thoát khỏi vòng vây ngăn cản của Thượng Bân. Bị Thượng Bân chắn ngang tầm mắt nên Thẩm Bích Như không nhìn thấy được tình huống của Trương Huyền bên kia. Không có âm thanh nào phát ra, xung quanh yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng phản kháng cũng không có.
Xem ra chỉ có một loại tình huống... Trương Huyền còn chưa kịp phản kháng đã bị Bạo Thiên Sư vồ chết rồi.
Dù sao cường giả man thú Tích Huyệt cảnh như Bạo Thiên Sư, ngay cả nàng cũng chưa chắc đỡ được một chiêu của nó.
- Ha ha, hắn đã chết, cho dù bây giờ nàng muốn ra tay cũng đã muộn rồi...
Nghe thấy phía sau không có tiếng động gì, ánh mắt Thượng Bân sáng lên. Hắn biết, chỉ cần Bạo Thiên Sư ra tay thì cái tên vô dụng kia chắc chắn không thể thoát được. Thượng Bân hưng phấn cười to, hắn cũng không ngăn cản Thẩm Bích Như nữa mà lùi về phía sau.
- Trương Huyền...
Thấy Thượng Bân đã tránh ra, Thẩm Bích Như cũng không còn tâm trạng để chiến đấu, nàng vội vàng nhìn về phía trước. Ngay lúc nàng cho rằng sẽ nhìn thấy một màn máu tươi đầy đất và một thi thể đã chết thảm thì cơ thể nàng đột nhiên cứng đờ, sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
- Cái này... cái này... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cứ tưởng sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia, nữ thần sẽ bị dọa đến nỗi khóc không thành tiếng chứ. Thấy bộ dạng này của Thẩm Bích Như, Thượng Bân cũng vội vã quay đầu nhìn lại, xem xét tình huống bên kia, khi thấy rõ cảnh tượng trước mặt, hắn trợn tròn mắt, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Bạo Thiên Sư bộ dạng hung dữ khi nãy, chẳng những không xé Trương Huyền thành từng mảnh nhỏ mà còn đang nằm phục trước mặt hắn giống như một chú chó lông xù, đang vui mừng liếm bàn tay hắn.
Một bàn tay khác của Trương Huyền đang xoa đầu và lỗ tai Bạo Thiên Sư, vẻ mặt của Bạo Thiên Sư thì vô cùng vui vẻ liếm tay Trương Huyền.
- Mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thượng Bân sắp khóc.
Con Bạo Thiên Sư này là sủng vật của gia gia hắn, bản tính rất kiêu căng, đừng nói sờ đầu, mà ngay cả chạm thử nó cũng không thể, nếu không sẽ khiến nó nổi giận.
Thời gian chỉ mới trôi qua nửa ngày, kể từ lúc hắn dẫn nó từ chỗ ông nội đến đây, cho nó không ít đồ ăn ngon, thế nhưng nó vẫn chẳng chút cảm động, thậm chí còn rất lạnh nhạt, hờ hững, vậy mà tại sao... Man thú kiêu ngạo như vậy, khi đến trước mặt Trương Huyền, lại biến thành chó lông xù rồi?
Muốn ngươi đi giết hắn nhưng lại nằm phục trước mặt hắn, liếm bàn tay hắn, vậy có được không?
Thượng Bân cảm thấy mơ mơ hồ hồ, hắn sắp phát điên rồi.
- Bạo Thiên Sư, ngươi đang làm gì vậy? Nhanh giết hắn đi!
Thượng Bân quát lên một tiếng.
Bạo Thiên Sư vẫn không nhúc nhích, vẫn híp mắt như cũ, để Trương Huyền tùy ý xoa đầu nó.
- Ngươi... Mau giết hắn đi! Chỉ cần giết hắn, sau này ngươi muốn ăn cái gì ta cũng mua cho ngươi ăn...
Thượng Bân nóng nảy gào thét.
- Ồn ào quá, làm hắn ngậm miệng lại đi!
Trương Huyền xoa đầu Bạo Thiên Sư, sau đó đứng dậy phất tay áo nói.
Bạo Thiên Sư đứng dậy rống lên một tiếng giận dữ, sau đó hung hãn nhìn Thượng Bân.
- Ngươi muốn làm gì?
Thượng Bân giật mình, liên tiếp lùi về phía sau.
Nhưng mà còn chưa lùi được bao xa thì Bạo Thiên Sư đã xông tới, móng vuốt to lớn nhẹ nhàng lướt qua.
Páp!
Thượng Bân chưa kịp phản ứng đã bay ngược ra ngoài như diều đứt dây, đụng đầu vào một cây đại thụ, mặt mũi tràn đầy máu tươi.
- Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Ngươi là sủng vật của gia gia ta mà...
Thượng Bân khóc rống lên.
Con Bạo Thiên Sư này là gia gia cho hắn mượn để bảo vệ hắn, dựa theo đạo lý trên thì đáng ra nó phải nghe lời hắn đối phó với người ngoài chứ, như thế nào mà lại đổi thành nghe người ngoài tới đánh mình?
Bụp!
Còn chưa có khóc xong, Thượng Bân đã thấy thêm một bóng người bị quăng đến bên cạnh mình, người đó chính là Tào Hùng.
Cái tên này thấy tình thế không ổn liền xoay người bỏ chạy nhưng hắn làm sao có thể thoát khỏi man thú cấp sáu như Bạo Thiên Sư, vì vậy cũng bị quăng đến đây.Sao khi đánh bay hai người này, Bạo Thiên Sư rống lên một tiếng vui vẻ, giống như vừa làm được một chuyện rất đáng tự hào, nó nhanh chóng đi đến chỗ Trương Huyền, bộ dạng như vừa lấy lòng vừa tranh công xin thưởng.
- Ừm, không tệ đó, làm rất tốt!
Trương Huyền xoa đầu nó.
Ùmmmm!
Bạo Thiên Sư liên tục gục gặc đầu, khí phách hiên ngang đi đến trước mặt hai người kia nằm xuống, vẻ mặt kiêu ngạo giống như một quản gia chuyên nghiệp, nó nhìn hai người Thượng Bân chằm chằm như sợ bọn họ sẽ trốn thoát.
- ...
Thượng Bân và Tào Hùng đang tính chạy trốn khi thấy tình huống này liền khóc không ra nước mắt.
- Trương Huyền... Ngươi... ngươi làm sao mà có thể làm được hay vậy?
Sau một lúc đứng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, Thẩm Bích Như cũng đã lấy lại phản ứng, liền nhìn Trương Huyền một cách khó hiểu hỏi.
- Làm sao à?
Trương Huyền gãi đầu:
- Con Bạo Thiên Sư này rất dễ nói chuyện, có lẽ là do ta khá đẹp trai!
- Đẹp trai?
Thẩm Bích Như nháy mắt, cơ thể mềm mại khẽ run vài cái.
Bạo Thiên Sư là man thú, dù nó có nghĩ đến hai chữ đẹp trai thì cũng là khi nhìn đến một con Bạo Thiên Sư đực chứ! Ngươi có đẹp trai hay không thì mắc mớ gì đến nó?
Với lại nếu muốn nói đến đẹp trai thì Thượng Bân còn đẹp trai hơn ngươi nhiều...
- Được rồi, tạm biệt!
Trương Huyền cũng không giải thích mà xoay người rời đi.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể nhìn ra khuyết điểm của con người, tự nhiên cũng có thể nhìn ra khuyết điểm của Bạo Thiên Sư.
Bạo Thiên Sư này nhìn thì có vẻ rất phi thường nhưng trên thực tế nó lại có không ít khuyết điểm. Nếu không phải vì vậy thì nó đã không cam tâm tình nguyện làm sủng vật của Thượng Thần trưởng lão.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể nhìn ra khuyết điểm còn Trương Huyền thì lợi dụng điều đó mà giúp nó giải quyết khuyết điểm một cách dễ dàng. Chính vì vậy Bạo Thiên Sư mới nghe lời hắn mà không hề do dự.
Về phần lời hứa cho đồ ăn ngon và nhiều đan dược của Thượng Bân, làm sao có thể so được với việc giúp nó loại bỏ hết các khuyết điểm trên mình chứ.
Đương nhiên những lời này là bí mật riêng của hắn, không thể nào nói cho Thẩm Bích Như biết được.
- Ngươi... đừng đi. Ngươi còn chưa nói rõ tại sao Bạo Thiên Sư lại có thể nghe lời ngươi mà...
Thấy Trương Huyền xoay người rời đi, Thẩm Bích Như liền vội vàng đuổi theo.
Càng tiếp xúc nhiều với Trương Huyền, nàng càng phát hiện ra đối phương là người vô cùng lợi hại, cũng có rất nhiều bí ẩn, khiến nàng không hiểu rõ được.
Chỉ cần nhìn một lần có thể nhớ rõ từng chi tiết trong sách, biết rõ ràng đáp án mà khi kiểm tra giữa các lão sư nhưng lại chỉ được không điểm, tùy tiện ăn cơm lại phát hiện ra hắn là ẩm thực gia, hơn nữa hắn còn có thể dễ dàng khiến cho man thú nghe lời...
Những việc khó hoàn thành trong suy nghĩ của người khác lại thành rất dễ dàng khi đến tay Trương Huyền, đúng là chuyện khó có thể tin được!
Làm sao hắn có thể làm được?
Thẩm Bích Như càng ngày càng tò mò về người thiếu niên trước mặt.
- Đại tỉ à!
Không biết Thẩm Bích Như đang suy nghĩ cái gì nhưng thấy nàng cứ mãi đi theo mình, Trương Huyền liền dừng bước, bất đắc dĩ nói:
- Ta còn muốn sống lâu một chút, ta rất sợ khi đi cùng với ngươi sẽ không thể sống được đến ngày mai mất! Ngươi buông tha cho ta đi...
- Đại tỉ, ngươi mới là đại tỉ, cả nhà ngươi là đại tỉ!
Thẩm Bích Như đỏ mặt, tức giận hét.
Nàng là mỹ nữ, mặc dù so với Trương Huyền, nàng lớn tuổi hơn một chút nhưng nhìn bề ngoài của nàng thì chỉ giống thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi thôi. Thế nhưng cái tên đáng ghét này lại gọi nàng là đại tỉ, thật đúng là... chọc nàng nổi điên.
- Được rồi, ta là đại tỉ, vậy ngươi để ta đi đi!
Trương Huyền bất lực lắc đầu.
- Ha ha.
Nghe Trương Huyền tự gọi mình là đại tỉ, Thẩm Bích Như bật cười thành tiếng:
- Được rồi, ngươi đi đi, để mai ta tới tìm ngươi sau!’
“...”
Trương Huyền.
(1) Công tử bột: Con trai nhà giàu, không biết làm gì hết.