- Phó điện chủ, ngươi nói đặc sứ này... Có phải là thật hay không?
Bên trong gian phòng, Liêu Huân ngồi ở chỗ ngồi. Hắc Đồng trưởng lão ngồi đối diện, không nhịn được nói.
Người người đều biết Hắc Đồng trưởng lão là thiết diện vô tư, trên thực tế lại không biết, hắn thật ra là người của phó điện chủ Liêu Huân.
- Không thấy được kim lệnh độc tâm, ta cũng không có cách nào xác nhận!
Liêu Huân có chút do dự, nói:
- Chỉ có điều, Độc Điện tuy rằng lâu không xuất thế, uy danh vẫn còn. Nói vậy cũng không ai dám cả gan làm loạn chạy tới đâm đầu vào chỗ chết!
- Đây ngược lại cũng phải...
Hắc Đồng trưởng lão gật đầu.
Tuy rằng Độc Điện ẩn cư thế ngoại, không có nghĩa là có thể để cho người tùy tiện khi dễ. Giả mạo đặc sứ qua... Trừ khi thật sự không muốn sống!
- Hơn nữa, bất kể làm chuyện gì, cũng phải có mục đích. Nếu quả thật là giả, cũng phải có mục đích có thể khiến cho hắn bỏ qua tính mạng mới được...
Liêu Huân nói tiếp:
- Độc Điện chúng ta, ngoại trừ độc vật ra, cũng không có quá nhiều vật phẩm trân quý. Nói vậy cũng sẽ không khiến cho người ta cam tâm mạo hiểm!
Làm một chuyện gì cũng phải có mục đích, có lý do.
Độc Điện có một ít độc dược, trân quý nhất cũng lại là một ít dược liệu. Giả mạo đặc sứ, một khi bị phát hiện, mười chết không sống. Mà mạo hiểm lớn như vậy, dù sao cũng không khả năng chỉ vì những thứ này!
Hắn cũng không cho là phải. Những độc dược và dược liệu này có thể dùng tiền mua được, có thể cho người làm như vậy.
Đương nhiên, nếu như để cho hắn biết đối phương quả thực tới không phải là vì độc dược, chỉ vì đọc sách... Chắc hẳn hắn sẽ lập tức nôn ra máu, phát điên mất.
Độc dược chí ít còn có giá trị... Đọc sách có tác dụng gì?
Mấu chốt nhất chính là, còn chạy tới chạy lui...
- Phó điện chủ lẽ nào quên... vật kia?
Hắc Đồng trưởng lão có chút do dự, nói.
- Ngươi là nói thứ ở dưới núi lửa kia sao?
Sắc mặt Liêu Huân trở nên nghiêm trọng.
- Đúng vậy!
Hắc Đồng trưởng lão gật đầu:
- Phân bộ Hồng Liên chúng ta canh giữ ở nơi chim không ỉa này, mục đích chủ yếu chính là vì vật kia. Có thể có người biết, thứ này đã chín, lão điện chủ cũng bởi vì nó nên tử vong hay không?
- Không phải là không có khả năng!
Nghe nói như thế, Liêu Huân lại không bình tĩnh giống như trước nữa:
- Đi dẫn đại dược vương vào, ta hỏi rõ ràng!
- Vâng!
Hắc Đồng trưởng lão lui ra ngoài. Chỉ một lát sau, đại dược vương bị dẫn vào theo.
- Ra mắt Liêu phó điện chủ, ra mắt Hắc Đồng trưởng lão!
Đại dược vương ôm quyền.
- Nói một chút, ngươi gặp phải vị đặc sứ này thế nào? Còn nữa, ta nếu như đoán không sai, ngươi hiện tại chắc hẳn đã chết, làm sao có thể không có việc gì?
Mắt Liêu Huân híp một cái.
- Ta trúng khế ước cổ, quả thực sắp phải chết. Là vị đặc sứ này ra tay thay ta giải quyết. Sau đó hắn bảo ta dẫn hắn tới Độc Điện. Về phần những cái khác... tất cả đều không biết!
Đại dược vương vội vàng đem nói ra cách nói đã bàn trước đó.
- Thật sự không biết?
Liêu Huân hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng biết hậu quả giấu diếm ta chứ?
- Ta biết!
Đại dược vương quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt sợ hãi:
- Những câu ta nói là sự thật. Phó điện chủ cũng biết, ta chính là một khôi lỗi, người phát ngôn của Độc Điện. Vị tiền bối này nói là đặc sứ, ta cũng không dám ngăn cản. Ta không thể làm gì khác hơn là dẫn tới. Về phần những chuyện khác, ta thật sự không biết được rõ ràng!
- Ừ, đi xuống đi!
Lại hỏi vài câu, thấy cái gì cũng hỏi không ra, Liêu Huân khoát tay.
- Vâng!
Đại dược vương giống như được đại xá, vội vàng đi ra ngoài.
- Khế ước cổ dung nhập máu, cho dù là sư phụ của ta, cũng không có cách nào giải quyết. Có thể khiến cho người này một chút tai hoạ ngầm cũng không có, sợ rằng chí ít đạt tới trình độ độc sư tứ tinh!
Thấy hắn rời khỏi, ngón tay Liêu Huân gõ xuống bàn, phân tích từng chút một:
- Độc sư tứ tinh, cũng chỉ có tổng bộ bên kia mới có!
Độc sư lợi hại nhất của Hồng Liên Độc Điện, cũng chỉ là tam tinh.
Tứ tinh, cũng chỉ có tổng bộ mới có khả năng phái đi ra.
Nói như vậy, đặc sứ này chắc là thật.
- Chỉ có điều, vẫn cẩn thận một chút cho thỏa đáng. Hắc Đồng trưởng lão, làm phiền ngươi lặng lẽ đi tới tàng thư khố xem thử, vị đặc sứ này đến cùng đang tìm sách gì, lại muốn làm gì!
Có chút do dự, Liêu Huân nói.
- Được!
Hắc Đồng trưởng lão lên tiếng, lui ra ngoài.
Qua khoảng chừng một canh giờ, hắn mới trở về, trên mặt đầy vẻ khó hiểu và cổ quái.
- Thế nào? Có cái gì không đúng? Hắn có phải muốn tìm sách không?
Thấy bộ dáng này của hắn, Liêu Huân không nhịn được hỏi.
- Không vấn đề gì... Cũng không có muốn tìm sách gì đặc biệt!
Nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy được trước đó, Hắc Đồng dùng sức lắc đầu.
Trước đó nhìn thấy đặc sứ lạnh lùng tàn khốc vô cùng, ở tàng thư khố không ngờ chạy loạn giống như người điên, hoàn toàn không có ý định dừng lại chút nào. Nói muốn tìm sách, lại không rút ra một quyển sách nào...
Ngay cả loại trưởng lão kiến thức rộng rãi như hắn, cũng nhìn đầy mơ hồ, không biết đến cùng muốn làm gì.
Nếu không phải xác nhận, đối phương chính là đặc sứ, hắn thật sự nghi ngờ người này có phải điên rồi hay không.
- Không là tốt rồi!
Liêu Huân thở phào nhẹ nhõm:
- Xem ra vị đặc sứ này chắc là thật, không cần hoài nghi! Vẫn tận dụng thời gian nghĩ xem điều chế loại thuốc nào, có thể khiến cho ánh mắt hắn sáng lên!
Hắc Đồng trưởng lão gật đầu, đang muốn nói chuyện, lại thấy Liễu độc sư trước đó, vội vã đi tới, trên mặt bối rối.
- Phó điện chủ...
- Thế nào?
Liêu Huân nhướng mày.
- Bên ngoài có một người tới, muốn ngài và hai vị phó điện chủ khác gặp hắn... Còn nói hắn là... đặc sứ!
Giọng nói của Liễu độc sư có chút nói lắp.
- Đặc sứ?
Liêu Huân và Hắc Đồng trưởng lão nhìn nhau, đồng thời con mắt trợn tròn, vẻ mặt nghi ngờ.