Mạc Vũ công chúa tuy rằng kém hơn so với Mạc Hoằng Nhất được xưng đệ nhất Thiên Vũ vương quốc trong nghìn năm, nhưng cũng là thiên tài siêu cấp, địa vị vượt xa so với các vương tử, công chúa khác.
Hiện tại nàng còn lập tức sát hạch danh sư thành công, nhận được bệ hạ ưu ái sâu sắc.
Thậm chí có lời đồn, nàng sẽ được trọng điểm bồi dưỡng, trở thành người được đề cử đảm nhiệm quân chủ tiếp theo, để đề phòng đại vị rơi xuống trong tay Mạc Hoằng Nhất.
Có quan hệ không tầm thường với hắn? Còn kết bạn cùng đi?
Chẳng lẽ...
Bọn họ chỉ là một đám binh sĩ nhỏ, tuần tra xung quanh, thông qua ăn cần, kiểm tra đòi hỏi, kiếm được chút dầu nước... Đắc tội với “bằng hữu” của công chúa, đây không phải là muốn chết sao?
- Thật sao...?
Trong lòng run lên, Diêu đội trưởng vẫn có chút không dám tin tưởng.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Tùy tiện cũng đụng với bằng hữu của công chúa?
Lại nói, công chúa luôn luôn giữ mình trong sạch. Vô số thiếu niên thiên tài liều mạng theo đuổi, cũng hoàn toàn không để ý. Hắn chưa từng nghe nói qua, nàng có một “bằng hữu”?
- Ta cũng hy vọng là giả...
Biểu tình Bạch Thiềm y sư cũng sắp muốn khóc.
- Cái này...
Thấy bộ dáng này của hắn, mọi người mặc dù cảm thấy gặp xui xẻo, nhưng cũng biết, khẳng định là sự thật.
Đây chính là Bạch Thiềm y sư gần đây giống như mặt trời ban trưa, bị đánh thành như vậy, cũng không dám phản kháng, đủ để nói rõ vấn đề.
- Nếu như vậy, lòng tốt của Bạch y sư chúng ta xin thu. Hiện tại từ biệt!
Giãy dụa đứng dậy, Diêu đội trưởng liền ôm quyền.
Bạch y sư cũng đắc tội không nổi, bọn họ tất nhiên lại càng không dám đắc tội. So với ở chỗ này tìm bị đánh, còn không bằng xoay người rời khỏi đây.
Ở vương thành tuần tra, mắt không tinh, hắn đã sớm bị người đánh chết, sao có thể sống đến bây giờ.
Bất kể là Bạch y sư, hay Mạc Vũ công chúa, người này đều đắc tội không nổi. Đã như vậy, sớm thoát thân mới là lựa chọn tốt nhất.
Xôn xao!
Thời gian chỉ trong chốc lát, người của đội tuần tra liền đi sạch sẽ.
- Cứ như vậy liền đi sao?
Đám người Lưu Lăng mới vừa rồi còn lo lắng vô cùng, mỗi một người trợn mắt há hốc mồm.
Nhất là Lục Tầm, vừa cảm thấy vị Trương sư bá này thật sự quá lỗ mãng. Hiện tại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, gương mặt co giật, sắp biến thành tảng đá.
Đây chính là đội tuần tra của vương quốc, đại biểu cho tôn nghiêm của vương quốc. Mỗi một bị đánh giống như đầu heo, ngay cả một câu chưa nói đã rời đi?
Mọi người còn chưa có hết kinh ngạc, lại nhìn Bạch y sư vừa rồi kiêu ngạo ngay cả Lưu sư cũng không để vào mắt, cung kính đi tới trước mặt Trương lão sư, vẻ mặt kính nể, e sợ:
- Cái này... Tiền bối, ta đã xử lý xong. Ngài xem... ta có thể đi không?
Tròng mắt mọi người lại rơi đầy đất.
Tiền bối?
Ngươi cũng già bảy tám mươi tuổi, sắp xuống lỗ rồi. Đối phương ngay cả hai mươi tuổi còn chưa tới, ngươi gọi người ta là tiền bối?
Còn có biết xấu hổ hay không?
- Lẽ nào... mọi người của Thiên Vũ vương quốc không có tự trọng, phải đánh cho một trận mới được?
Viên Đào không nhịn được thì thầm.
Nghe hắn nói như thế, mọi người ngoài mặt tuy rằng không nói gì, nhưng cũng hoàn toàn tán thành.
Trương lão sư đến cùng làm sao vậy?
Dựa theo tính tình đáng khính của người này vừa rồi, còn không có đánh, lại giận tới dựng lông, dự định để cho toàn thành đều biết. Thật sự dung ấm nước đập hắn, lại đánh liền mười mấy cái tát, còn không giết chết mọi người?
Nhưng bây giờ, hắn lại giống như con chó Nhật, khiến người ta không hiểu nguyên nhân, chỉ có thể âm thầm bội phục đối với vị Trương lão sư này không thôi.
Dường như... Không quan tâm chuyện khó khăn tới mức nào, đến trong tay hắn, cũng không gọi là chuyện nữa.
Lục Tầm trước đó còn tồn tại tâm tư muốn so sánh cùng đối phương. Hiện tại xem ra, loại ý nghĩ này, thực sự buồn cười!
- Đi? Đừng có gấp, ta không phải là người không nói lý. Làm việc, nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Ta đánh cho ngươi một trận, có chút ngượng ngùng.
Trương Huyền nhìn qua:
- Vết thương trên người ngươi giải quyết như thế nào?
- Ta là tự ta chuốc họa vào thân, tùy tiện tìm chút thuốc bột bôi là được rồi...
Bạch Thiềm y sư cười gượng.
Để cho hắn chịu trách nhiệm?
Mình cũng không dám!
Không nói tới quan hệ với công chúa, chỉ nói đối phương trị được khế ước cổ ngay cả y sư tam tinh cũng không chữa khỏi, thực lực y đạo cao, Thiên Vũ vương quốc không có ai so với được. Hơn nữa quan hệ giữa hắn và đại dược vương...
Để cho hắn chịu trách nhiệm? Không phải đâm đầu vào chỗ chết sao?
- Nếu là tự chuốc họa vào thân, vậy ta lại không để ý nữa. Chỉ có điều... đệ tử của ta bị ngươi vu oan hãm hại, trong lòng bị tổn thương cực lớn, tính thế nào?
Biết hắn suy nghĩ điều gì, kiêng kỵ cái gì, Trương Huyền hờ hững nhìn qua.
- Ta...
Khóe miệng Bạch Thiềm y sư giật một cái.
- Không cần ngươi à ta à ta làm gì. Không phải mới vừa nói gốc dược liệu kia giá trị năm nghìn vạn sao? Như vậy đi, tâm lý học trò của ta bị tổn thương, mượn số tiền này bồi thường! Tiền giao ra, cút xéo cho ta. Không giao ra được, có tin hay không, ngay bây giờ ta chặt thứ gây họa cho ngươi!
Nói xong, ánh mắt Trương Huyền lướt qua, rơi vào một chỗ. Bạch Thiềm y sư khiếp sợ đến mức không kìm lòng được run rẩy một chút.
- Nhiều tiền như vậy... Ta thật sự không có!
Một lát sau, vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám, Bạch Thiềm y sư không nhịn được nói.
Hắn chỉ là một y sư nhất tinh. Mấy năm nay tuy rằng lừa đảo hãm hại, chuyện xấu đã làm nhiều lần, trên thực tế lại không để dành được bao nhiêu tiền.
- Không?
Trương Huyền khẽ cười, bàn tay chợt vươn ra, đâm thẳng vào trán của đối phương.
Bạch Thiềm y sư dọa cho giật mình, cổ ngửa ra phía sau, nhất thời miệng hơi mở ra.
Trương Huyền bấm tay bắn ra.
- Vù!
Thoáng một cái, một vật lại bắn thẳng vào cổ họng của hắn.
- Khụ khụ... Đây là cái gì...
Ôm lấy cổ họng, sắc mặt Bạch Thiềm y sư trở nên trắng bệch.
- Không có gì. Chỉ là thứ tốt nhận được từ chỗ của đại dược vương, cho ngươi nếm thử. Ngươi không phải trị được bệnh cho đại dược vương, và hắn rất quen thuộc sao? Có thể đi tìm hắn hỏi một chút!