Diệp Thần từ hệ thống trong ra, trời cũng đã sáng hẳn.
“Tiểu Vương vẫn chưa đến đi.” Hôm nay hắn đồng ý dạy Vương lão đầu y thuật a. Diệp Thần cùng lão bà nói vài câu liên quan đến tên đệ tử mới nhận của hắn.
"Lão bà, ngươi nhớ là hắn rất già a, ngươi có thể gọi hắn Tiểu Vương như ta đi, ngoài ra tên này rất giàu đi. Ngươi nhớ mỗi câu hắn hỏi, mỗi thứ hắn dùng đều phải thu phí a.
Cũng đừng xem hắn đáng thương, tên này chính là vung tiền như nước, đã thế còn là tên già mất nết, lão bà ngươi thu tiền hắn chính là giúp hắn sài tiền. " Diệp Thần hắc hắc cười. Vương lão mà biết Diệp Thần nói hắn như thế, chắc khóc không ra nước mắt mất.
Nói xong, Diệp Thần liền đi ra ngoài. Hắn phải tự tay ra tiệm làm một cái máy tính lắp ráp đi. Dù sao Hack thần cũng không thể để chơi không dùng a.
Vương lão hôm nay đã dậy rất sớm đi. Hắn không muốn Diệp Thần đợi lâu mà mất hứng không dậy a. Tính cách tên này quá thất thường rồi, Diệp Thần mà không chịu dạy chắc hắn khóc mất.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Vương lão chính là bị Diệp Tư Tình giữ lấy bắt đưa nàng đi cùng a. Hắn không dám a, y thuật không ngoại truyền đi, đưa nàng đi cùng Diệp Thần sẽ còn dạy hắn nữa ư. Vương lão cũng chỉ có thể lượn khắp nơi cắt đuôi nàng nên đến muộn.
Diệp Tư Tình không theo kịp nên đành bỏ về, nàng cũng muốn gặp Diệp Thần nhưng khổ nỗi không có lí do nào thích hợp. Nàng đã gửi tin nhắn cho hắn nhiều lần nhưng đều từ chối gặp nàng đi. Thậm chí nàng còn bật đèn xanh cho hắn một cách thẳng thừng mà tên này cũng không lung lay đi.
Vương lão đến trước cửa nhà Diệp Thần, dù đã từng đến một lần nhưng nơi đây vẫn làm hắn trầm trồ khen ngợi khung cảnh. Tất nhiên đi, dạo này Diệp Thần sử dụng nước trong Thần Uyển cho Tiên nhi tắn xong đều tưới ra vườn đào a.
“Nơi này, ngày càng đẹp a.” Vương lão đi vào bên trong vườn đào vào sân nhà. Phía trước có một cô gái đẹp tựa tiên thiên đang ngồi đánh đàn a.
Tiếng đàn nghe thật dễ chịu và êm tai đi, Vương lão không thể không vỗ tay tán dương.
Mộ Dung Tiên đang luyện tập bản nhạc “Sự Im Lặng Bất Diệt” a. Tuy cố gắng nhưng nàng không tài nào hoàn chỉnh bản nhạc, chỉ có thể đánh một đoạn ngắn. Nghe thấy tiếng vỗ tay, Mộ Dung Tiên liền mở đôi mắt to tròn của mình vừa từ minh tưởng đánh đàn nhìn Vương lão.
“Ngươi là tiểu vương đi” Mộ Dung Tiên nói. Nàng có chút chán ghét ông lão này, phá hủy minh tưởng của nàng.
“Cô bé, ngươi nên nói truyện kính trọng tiền bối đi” Vương lão có chút phật lòng. Chỉ một cô bé lại dám như thế khinh thường hắn, quá không nể mặt đi. Dù cho nàng có đẹp như tiên nữ cũng không được a. Vì có đẹp mấy, hắn chính là bất lực.
“Ngươi phải tôn trọng ta mới đúng” Mộ Dung Tiên nói. Đùa sao, đệ tử lão công nàng cũng bắt mình tôn kính tiền bối. Nàng chỉ nói một câu liền đuổi ngươi, ngươi tin sao. Huống chi, lão công nói Tiểu Vương chính là cái lão già mất nết a. Lão công chính se không nói dối nàng đi.
“Cô bé, ngươi biết Diệp Thần y đi đâu sao.” Vương lão không tranh cãi với nàng hỏi.
Đây chắc là bệnh nhân của sư phụ đi, dù sao đẹp và có khí chất vậy chính chỉ có là gia tộc lớn tạo ra.
“Không cho gọi ta là cô bé, ta không nhỏ. Với lại mỗi câu hỏi đều thu ngươi 2 triệu đồng, Diệp Thần chính là dặn ta vậy.” Mộ Dung Tiên tức giận, ta mới không phải cô bé, có thể sinh con chính là không bé.
“Cô bé ngươi ăn cướp sao, ngươi có tin chỉ cần ta nói một câu chính là đem ngươi ra khỏi đây đi.” Hắn là đệ tử Diệp Thần a, đuổi một tên người bệnh không có vấn đề chứ.
“Ta mới không tin” Mộ Dung Tiên nói. Đây là nhà nàng a, ai dám đuổi đây.
Vương lão đành lấy tiền đưa cho Mộ Dung tiên. Dù sao, cũng do Diệp Thần căn dặn. Hỏi mười câu khác nhau, hắn hết tiền a. Vương lão xúc động muốn giết chết cô bé trước mặt này. Vì mười câu đều một câu trả lời. “Không biết”
“Cô bé ngươi định chơi lão phu sao, ngươi tin không ta nói một câu ngươi chính là sống không bằng chết.” Vương lão đe doạ nói.
“Ta không chơi ngươi a, với lại không được gọi ta cô nhóc, lão già mất nết.” Mộ Dung Tiên hơi giận nói. Nàng chính là không
“Cô bé ngươi quá vô lễ, gia đình ngươi không dạy bảo ngươi ta liền thay họ đi.” Vương lão thật qua giận rồi, từ lúc làm viện trưởng, nào có người nào dám nói thế. Bây giờ bị con nhóc bằng tuổi cháu mình coi thường sao. Hắn liền định giáng cái gậy chống vào cô bé này.
Mộ Dung Tiên liền phất tay, Vương lão liền nằm xuống đất chịu pháp thuật giày vò. “Chỉ ngươi cũng đòi dạy ta.”
Mộ Dung Tiên tuy không có ý định tổn thương đến người khác nhưng đối với nàng gia đình rất quan trọng với nàng, lão già trước mắt chỉ là đệ tử lão công nàng, có quyền gì thay gia đình giáo huấn nàng đây. Nếu muốn cũng chỉ lão công mới giáo huấn nàng a.
Vương lão ở trên đất kêu trời.
Lúc này, Diệp Thần bê máy tính trở lại nhà, thấy tình huống này hắn bật cười rồi giúp Vương lão giải phép.
“Lão sư, ngươi về rồi a, ngươi không về kịp ta chính bị cô bé thần kinh này giết a.” Vương lão kể lể.
“Lão công, ta không cố ý” Mộ Dung Tiên cúi cúi đầu tựa như con mèo nhỏ biết sai. Nàng rất chú ý hình tượng trong lòng Diệp Thần a.
“Ngươi không sai là hắn sai đi.” Diệp Thần chỉ Vương lão nói, rồi xoa xoa đầu Tiên nhi.
“Lão sư, ngươi không thể... Đợi đã lão công? Chẳng lẽ nào,..” Vương lão định phản bác thì nhớ ra gì. Già đầu óc chậm nghĩ đi.
“Đúng a, cô bé này chính là ngươi sư nương đi” Diệp Thần kéo Mộ Dung Tiên vào lồng ngực nói.
Vương lão thực đau đầu a, cô nhóc này vậy mà là sư nương a, tại sao mình không nghĩ ra đi. Xem ra, hắn phải khuyên Diệp Tư Tình bỏ cuộc thôi, dù sao sư nương chính là như vậy đẹp tựa tiên nữ, đã thế tài đánh đàn chính là tuyệt vời đi.
“Ngươi còn nói nàng bị bệnh sao” Diệp Thần cười lạnh dùng tay chỉ xuồng đất ngay cạnh hắn. Chỗ mặt đất liền xuất hiện một lỗ sâu.
“Không đệ tử bị bệnh a, nào dám nói sư nương có bệnh” Vương lão mồ hôi lạnh chảy xuống. Gia đình này ưa bạo lực sao. Người già không tha trẻ không thương đi.
“Tốt, vậy nàng sai sao”
“Không có là ta sai, ta dám gọi sư nương là cô bé. Sai là ta.” Vương lão run run nói. Tên sư phụ này là ác ma chứ không là người.
“Ân, sai thì phải làm sao a.” Diệp Thần nói. Thực chất hắn chỉ nuốn thử Ngũ Hành Chỉ Pháp thôi, nhân cơ hội doạ Vương lão đầu một tý. Môn pháp thần này dùng một lần liền hết của hắn 1/3 linh khí, quá tốn rồi. Thảo nào chỉ lag Hoàng giai cai cấp đã thế còn giảm giá. Ân, uy lực cũng không sai.
“Sư phụ đây là chí tôn tạp đi, ai dùng thẻ liền có thể ở Vương gia địa bàn chi tiêu toàn bộ dịch vụ miễn phí rồi” Vương lão rút ra một tấm thẻ màu đen đưa cho Diệp Thần.
[ truyen cua tui | Net 】 Diệp Thần cũng không khách khí nhận lấy. Trong truyện tiên hiệp a, mấy tấm thẻ này rất hữu dụng a, mấu nvc thằng nào không có đây.
Vương lão chỉ thương thầm mình rơi vào miệng cọp đi.