Buổi sáng hôm sau, Diệp Thần quyết định đưa lão bà mình cùng Tử Hà đi dạo phố a.
Dù sao, ở nhà cũng quá chán đi. Đằng nào hắn tu luyện hiện tại không thấy hiệu quả đây.
Diệp Thần đưa hai người đi dạo một vòng thì quyết định mua quần áo. Vì trên người hắn giờ chính là nông dân chính hiệu ra đi.
Mình là người có tiền a, sao phải xoắn nhỉ.
“Lão công ngươi xem bộ này a, rất đẹp đi” Mộ Dung Tiên khoe bộ váy mới.
“Ân, rất đẹp đi.” Diệp Thần gật gù. Dù hiện tại nàng đeo mặt nạ hoa đào nhưng vẫn rất diễm lệ a.
“Ta thế nào a.” Tử Hà không chịu thua kém hỏi.
“Ân, rất vừa mắt.” Diệp Thần khen ngợi cô gái này thân hình cũng rất được a, tuy không thể đem so sánh với lão bà hắn.
“Ta với Tử Hà ai đẹp hơn a?” Mộ Dung Tiên hỏi. Đối với con gái nhan sắc chính là chí mạng đi.
"Ngươi đẹp a, lão bà chẳng phải người ta nói trong mắt lão công, lão bà là đẹp nhất sao.
“Lão công ngươi thật tốt a” Mộ Dung Tiên cười nói.
“Ta mới không cần a, hai người tự luyến đi.” Tử Hà cười cười nhưng trong lòng nàng rất khó chịu đi.
Diệp Thần dưới sự chỉ huy hai người phụ nữ cũng kiếm một bộ thay vào.
“Hai người thấy sao a” Diệp Thần từ trong phòng thay bước ra hỏi.
“A lão công ngươi soái chết ta” Mộ Dung Tiên nhảy vào hôn lên má Diệp Thần nói.
“Rất đẹp” Tử Hà khẽ nói. Nàng biết Diệp Thần soái nhưng khi mặc quần áo đẹp vào lại toát ra như thế khí chất a. Tại sao trước đây nàng không biết đến đâu.
Diệp Thần thanh toán tiền cũng bước ra khỏi cửa hang quần áo, hắn chuẩn bị ra về.
“Lão bà, các ngươi đợi ta đi có chút việc.” Hắn định đi mua chút đồ mĩ thuật a, hoạ thần skill này không thể để không.
Diệp Thần quay người rời đi. Hai nữ tiếp tục trò chuyện vui vẻ. Bỗng một tiếng động vang lên.
“Hai vị mĩ nữ a, các ngươi cần hộ tống sao.” Người đàn ông cao gầy tiến lại gần hỏi.
“Ta không cần đi ta có lão công.” Mộ Dung Tiên trả lời.
“Ngươi muốn gì đâu” Tử Hà sáng suốt nói.
“Ta muốn gì ngươi phải hỏi sao” Hắn ánh mắt nhìn Tử Hà từ trên xuống.
“Bọn ta la lên a, ngươi đừng tới gần đi.” Tử Hà uy hiếp.
“Ngươi la đi, cho dù ta làm luật pháp cũng không làm gì ta.” Thanh niên đến càng gần hơn xuất thủ đánh ngất Tử Hà.
Mộ Dung Tiên liền tung một đạp ra, tên thanh niên hơi chấn kinh lùi một bước dài.
“Ngươi là cổ võ giả sao” Tên thanh niên hỏi. Hắn không ngờ ở đây gặp người đồng đạo.
“Ta mới không đi, cổ võ giả ngươi cũng chỉ là minh kính đại viên mãn, ngươi không phải đối thủ của ta.” Mộ Dung Tiên trả lời.
“Ngươi là hoá kính.” Người thanh niên có chút sợ hãi, chỉ có người đẳng cấp cao hơn mới có thể nhìn ra đẳng cấp người dưới.
“Ta đã nói không phải, ngươi đi đi” Mộ Dung Tiên thả hắn đi. Dì sao, nàng không có kinh nghiệm chiến đấu có thể thua hắn đi.
“Ta Thiên Cẩu mới đi, chỉ là ngươi cũng có thể làm gì ta đây.” Đối với người trong nghề như hắn việc nhận ra Mộ Dung Tiên có vấn đề đơn giản a. Cô gái này không có kinh nghiệm đánh nhau.
Hắn bất ngờ xông lên dùng hư chiêu đánh tới.
đọc truyện cùng http://truyencuatui.n et/Mộ Dung Tiên liền trúng kế, bị hắn vòng ra sau đánh vào vai ngã xuống đất.
“Ngươi đánh lén ta.” Mộ Dung Tiên nén đau nói. Lúc này, Tử Hà cũng tỉnh dậy.
“Ngươi ngươi dám động ta, ta sẽ không cho ngươi yên, ta sẽ tố cáo ngươi” Tử Hà uy hiếp hắn. Tay đẩy Mộ Dung Tiên chạy khỏi đây.
“Ta mới không sợ đây.” Thiên Cẩu thanh niên nói. Đùa sao cổ võ giả làm việc còn cần nhà nước quản.
Vừa nói Thiên Cẩu liền đi đến gần hơn.
“Các ngươi cố gắng làm bổn đại gia hài lòng đi.”
Mộ Dung Tiên bất lực nhìn hắn. Tên này quả thực đáng ghét. Tử Hà thì sợ đến mất mật, chẳng lẽ hôm nay liền xong sao.
Trong lúc tuyệt vọng, hai người đều nghĩ đến một hình bóng quen thuộc.
“Nữ nhân lão tử, ngươi dám động sao” một giọng nói vang lên. Đó là Diệp Thần hắn đã tới a.
“Ngươi là ai đâu.” Thiên Cẩu tức giận nói, phá vỡ truyện vui của hắn, đáng chết đi.
“Diệp Thần, ngươi chạy đi a” Tử Hà rất cảm động khi hắn đến, nhưng hắn cái này phế vật sẽ đánh lại tên côn đồ này sao.
“Lão công, ngươi thực đã đến đúng lúc đi, giúp ta day bảo tên khốn này.” Mộ Dung Tiên vui mừng, nàng biết hắn sẽ đến a.
“Diệp Thần... Lão công.. Tiểu tử ngươi có phúc đi nhưng hôm nay ngươi sẽ chết lử đây đi.” Thiên Cẩu nói liền lao đến.
“Thật sao” Diệp Thần cười nói. Liền ra một chỉ tay xuyên qua người hắn.
“A” người thanh niên ngã xuống ánh mắt không tin được. Tên thanh niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào a. Chỉ cần chỉ tay liền xuyên thủng tứ chi hắn.
“Không biết tự lượng sức.” Diệp Thần điểm chút huyệt trên cơ thể Thiên Cẩu. Người xúc phạm lão bà hắn phải chết đi. Với lại ngũ hành pháp chỉ quá tốn linh khí.
“Lão bà về nhà a.” Diệp Thần bế nên lão bà nói. Hắn thắng được là do bản chất chiến đấu đã ăn sau vào huyết mạch hắn đi nên ra chiêu mới như vậy chuẩn xác.
Tử Hà thì sùng bái nhìn hắn, người đàn ông này thật huyền bí đi. Bây giờ nàng lại có chút hâm mộ Tiên nhi có thể được Diệp Thần bế lên.
...
“Thiên Cẩu, nhiệm vụ đã thất vại đi, ngươi chính là đi đâu để bị như vậy đây.” Một thanh niên nói. Thiên Cẩu xương trên người gãy nát, cơ thể như bị xuyên thửng vậy.
“Hoá kính cao thủ” Thiên Cẩu có gắng nói một câu thì uỳnh...
“Sao đan điền lại tự bạo đâu.” Người thanh niên toát mồ hôi, nếu không phải hắn
Nhanh tay tránh kịp chắc chắn chết đi. Xem ra, phải báo tổ chức thôi, tên này thủ đoạn quá cao minh.
Ngay lập tức, một đoàn sát thủ khắp người toả ra sát khí được điều động đến để tìm kiếm Diệp Thần.