Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 10: Quỵt nợ



“Được lắm, ngươi nói ngươi đã chiêu được bốn học viên, bây giờ ngươi gọi bọn họ tới đây để cho chúng ta xác nhận chút!” 

 Thấy một tên lão sư hạng bét không ngờ lại dám phách lối, cả gan thách thức bốn người họ đánh cược, Tiền Bưu cười lạnh. 

 “Gọi học sinh đến đây?” Trương Huyền lắc đầu: “Các vị đều là lão sư phụ trách hậu cần, thế mà việc đơn giản nhường này lại không biết ư? Muốn chứng nhận có đúng là ta đã chiêu sinh được bốn học viên hay không rất đơn giản. Chỉ cần có học viên nhỏ máu xác nhận thân phận trên ngọc bài của ta, Phòng Giáo vụ tất nhiên sẽ nhận được tin tức. Bây giờ các ngươi chỉ cần đi Phòng Giáo vụ kiểm tra là được. Hay là các ngươi nghĩ rằng Phòng Giáo vụ sẽ thông đồng cùng với ta để lừa gạt các ngươi? 

 Chỉ cần có học viên tiến hành nghiệm chứng thân phận, tin tức sẽ lập tức truyền đến Phòng Giáo vụ, không ai có thể làm giả được. 

 “Lý Nguyên, ngươi đi hỏi Phòng Giáo vụ đi. Ta chống mắt lên coi lát nữa ngươi sẽ huênh hoang như thế nào?” 

 Thấy Trương Huyền tự tin nói vậy, Tiền Bưu hơi sững sờ, lập tức quay sang phân phó người bên cạnh. 

 Lý Nguyên chính là một trong những lão sư vừa chế giễu Trương Huyền. Nghe được Tiền Bưu phân phó, hắn lập tức xuất phát. Chỉ một lát sau, hắn đã trở lại, sắc mặt cực kì khó coi. 

 “Như nào?” 

 Nhìn thấy vẻ mặt này của Lý Nguyên, Tiền Bưu trong lòng nổi lên dự cảm không lành. 

 “Thực sự… có bốn học viên bái hắn làm thầy! Đây là danh sách chi tiết của bọn họ”. 

 Sắc mặt của Lý Nguyên tái xanh. 

 Đến bây giờ hắn vẫn không tin được việc này là thật. 

 Chẳng lẽ bốn học viên này bị mù sao? Hồng Thiên học viện có bao nhiêu là lão sư mà không chọn, lại chọn một cái giáo viên hạng bét của bét làm thầy! 

 Đưa ta xem phát. Đừng nói là hắn tìm mấy tên học sinh mắt mù chân thọt, tùy thời có thể bị khai trừ khỏi học viện. 

 Tiền Bưu vừa lẩm bẩm vừa giật lấy tờ danh sách. 

 Các lão sư còn lại cũng vội vàng vây quanh. 

 Có không ít lão sư vì tăng số lượng học sinh mà chiêu thu cả những người kèm cỏi. Những người này bất cứ lúc nào cũng có thể bị khai trừ. Dù có cố gắng đến mấy thì cũng chỉ chèo chống thêm được vài ba tháng. 

 Theo Tiền Bưu nghĩ, với năng lực của lão sư hạng bét như Trương Huyền thì học sinh cũng phải thuộc dạng đáy của xã hội. 

 Cái kiểu chiêu sinh cho đủ số lượng như thế thậm chí còn đáng bị chê cười hơn. 

 “Vương Dĩnh … là một nữ sinh? Nghe tên đã thấy đụt. Chắc là thi đầu vào cũng thuộc nhóm đội sổ…” Tiền Bưu vừa đọc vừa phán. 

 Quy trình tuyển chọn của Hồng Thiên học viện khá nghiêm ngặt. Trước tiên phải tiến hành thi đầu vào, sau đó dựa trên thành tích này xếp hạng từ cao xuống thấp. Chỉ khi đủ điều kiện mới trúng tuyển. 

 Nếu học viên thi đầu vào được thành tích tốt thì các lão sư ưu tú sẵn sàng nhảy vào tranh đoạt. Thế nên mỗi người như thế đều cực kì nổi danh. Còn cái tên Vương Dĩnh, xin lỗi, chưa từng nghe qua. 

 “Tiền lão sư, ngươi xem tiếp đi …” Tiền Bưu còn chưa dứt câu miệt thị, một lão sư bên cạnh liền nói với giọng run run. 

 “Thế nào? Chẳng lẽ so với ta tưởng tượng còn kém hơn?” 

 Tiền Bưu cười lạnh rồi tiếp tục đọc. Nhưng khi mắt lướt đến phần chú thích, con ngươi của hắn không giấu nổi sự kĩnh hãi: “Thành tích nhập học xếp hạng sáu mươi bảy, là muội muôi của trưởng lão đệ tử Vương Đào, thiên kim tiểu thư của Vương gia – một trong tứ đại thế gia của Thiên Huyền thành!” 

 “Thiên kim của Vương gia? Muội muội của Vương Đào?” Tiền Bưu choáng váng. 

 Thiên Huyền Vương quốc có tứ đại gia tộc, Vương gia là một trong số đó. Thế mà thiên kim tiểu tư của Vương gia lại bái lão sư hạng bét của bét làm thầy? Có nhầm lẫn gì chăng? 

 Loại người này đáng lẽ nên bái sư Lục Tầm hoặc Vương Siêu chứ? 

 Nhắc đến Vương gia thì chỉ khiến Tiền Bưu hơi e ngại. Nhưng nhắc đến Vương Đào, ca ca của Vương Dĩnh lại khiến hắn run rẩy. 

 Sau mỗi năm học, mỗi niên khóa sẽ tiến hành bình xét tổng thể thực lực. Những người xếp mười hạng đầu đều được trưởng lão coi trọng và thu làm thân truyền! 

 Ca ca có thiên phú như thế, muội muội có thể kém cỏi sao? 

 Có thế lực, có thiên phú, có ca ca khủng khiếp, vậy mà bái tên này làm thầy? 

 Chẳng lẽ mắt ta lên cơn quáng gà nên nhìn lầm? 

 Tiền Bưu cảm thấy như sét đánh ngang tai, hạ đường huyết sắp ngất đi. 

 “Các ngươi nhìn tiếp xuống dưới đi…” 

 Khi hắn vẫn đang run rẩy, một lão sư khác lại nói. 

 “Có thể thu được Vương Dĩnh coi như hắn may mắn, ta không tin hắn có thể thu được ai lợi hại hơn”. Tiền Bưu cắn răng tự nhủ. Nhưng khi đọc đến cái tên thứ hai, hắn gần như tan vỡ. 

 “Triệu Nhã? Xếp hạng thứ bảy trong khảo hạch tân sinh? Thiên kim của thành chủ Bạch ngọc thành?” 

 Tiền Bưu khóc không ra nước mắt. 

 Mới vừa rồi còn tự tin là sẽ không có học viên lợi hại hơn Vương Dĩnh bái Trương Huyền làm thầy, thế mà vừa đọc đến dòng thứ hai đã thấy. Mà không chỉ lợi hại hơn, nàng này chính là viên ngọc quý khiến vô số lão sư phải điên cuồng tranh đoạt. 

 Cái tên Triệu Nhã đã nổi danh từ trước khi nàng tới học viện. Nàng là nữ nhi của thành chủ Bạch Ngọc thành. Không chỉ xinh đẹp mà thiên phú tu luyện cũng lợi hại. 

 Loại siêu cấp học viên này sao có thể bái lão sư phế vật làm thầy? 

 Không thể nào! Không thể nào! 

 Nhìn tiếp xuống dưới, Lưu Dương và Trịnh Dương dù danh tiếng không quá lớn nhưng thành tích khảo hạch cũng nằm trong một trăm người đứng đầu. 

 Đặc biệt là Trịnh Dương nghe nói là am hiểu dùng thương. Chẳng qua kết cấu đề bài khảo hạch không tạo điều kiện cho hắn phát huy tốt nhất khả năng nên thứ tự mới không cao. Nếu như để hắn dùng thương, e rằng hoàn toàn có thể đứng trong hàng ngũ hai mươi người mạnh nhất. 

 Nhìn đi nhìn lại danh sách mấy lượt, Tiền Bưu cũng các vị lão sư đều cảm thấy điên cuồng. 

 Cái này không khoa học! 

 “Ngươi chắc chắn là dùng thủ đoạn lừa gạt. Bốn học viên này dù bái ngươi làm thầy nhưng căn bản là chưa biết ngươi là ai. Đợi đến lúc biết, họ sẽ chẳng mấy chốc mà bỏ học lớp của ngươi…” 

 Đột nhiên, Tiền Bưu quát một tiếng, sắc mặt đầy dữ tợn. 

 Một cái giáo viên hạng bét của bét, lấy tư cách gì mà tuyển chọn những học viên ưu tú như vậy? Nhất định là kẻ này dùng thủ đoạn hèn hạ để lừa đảo. Một khi thủ đoạn này bại lộ, các học viên sẽ giận dữ rời đi. 

 Nói cách khác, bốn học sinh là thật, nhưng chả mấy chốc mà bọn họ sẽ rời bỏ Trương Huyền. 

 “Có bỏ học hay không liên quan gì đến các ngươi. Chúng ta đánh cuộc chỉ là xem ta hiện tại đang có học sinh hay không. Bây giờ các ngươi đều xác nhận là có, thế thì thực hiện cam kết đi”. 

 Kệ bốn người suy nghĩ lung tung, Trương Huyền thản nhiên nói. 

 Nhóm bốn người Tiền Bưu, Lý Nguyên mặt tái như phân heo. 

 Nội dung đánh cuộc giữa bọn hắn đúng như Trương Huyền nói chỉ là về hiện tại, không quản sau đó như thế nào. 

 Như vậy bọn hắn đã thua. 

 Nhưng để bọn hắn nhận thua trước lão sư kém nhất học viện là không thể nào. 

 “Đánh cược? Tiểu tử, nếu chúng ta không thực hiện thì ngươi định làm thế nào?” 

 Chần chờ một chút, Tiền Bưu bày ra một bộ mặt trâng tráo. 

 “Không sai, nếu chúng ta không thực hiện thì ngươi định làm gì? Đánh chúng ta sao? Nhưng ngươi có thực lực này không?” 

 “Lão sư cùi bắp nhất tự nhiên tu vi cũng thấp. Dám thể hiện trước mặt chúng ta coi chừng bọn ta đánh cho ngươi nhập viện. Cút đi!” 

 “Bớt vênh váo thì may ra trụ lại ở học viện thêm được vài ngày. Sớm muộn gì ngươi cũng bị đá ra khỏi đây thôi!” 

 Đám người Lý Nguyên lập tức hiểu ý của Tiền Bưu, liền cùng nhau hùa vào. 

 Trương Huyền không những có thành tích khảo hạch hạng bét, mà thực lực cũng cùi bắp, dù không đến mức đội sổ nhưng hẳn cũng chỉ nhỉnh hơn chút xíu. 

 Chính vì thực lực có hạn nên hắn mới không thể chỉ điểm học viên tu luyện có hiệu quả. 

 Bọn Tiền Bưu tất nhiên là không muốn bị nhục. Hơn nữa thực lực của đối phương kém hơn mình nên bọn hắn dự định lật lọng. 

 “Ồ? Thế tức là các ngươi định quỵt nợ? 

 Trương Huyền không tức giận mà cười khanh khách. 

 “Đúng thế, ngươi là cái thá gì. Còn định gây sự với chúng ta, ngươi có tin rằng chúng ta sẽ giày vò chết ngươi?” 

 Thấy tên này ngu si không biết thức thời, Lý Nguyên phát cáu, liền động thủ định tát Trương Huyền một phát. 

 Bàn tay còn chưa đến trước mặt Trương Huyền nhưng khí kình đã ập đến khiến người ta cảm thấy hô hấp dồn dập. 

 Lý Nguyên dù chỉ là lão sư phụ trách hậu cần nhưng tu vi cũng không thấp, đã đạt tới cảnh giới Bì Cốt tầng bốn hậu kì. 

 Võ giả có chín tầng. Tầng một: Tụ Tức, Tầng hai: Đan Điền, Tầng ba: Chân Khí, Tầng bốn: Bì Cốt, Tầng năm: Đỉnh Lực, Tầng sáu: Ích Huyệt, Tầng bảy: Thông Huyền, Tầng 8: Tông Sư, Tầng chín: Chí Tôn. 


 Bùm! 

 Khi mọi người còn đang háo hức nhìn Lý Nguyên đánh cho Trương Huyền hoa mắt váng đầu thì đột nhiên một tiếng vang giòn rã cất lên. Sau đó, mọi người liền thấy Lý Nguyên mặt đỏ bừng, miệng phun máu tươi, răng rơi đầy đất. 

 “Điều này … Làm sao có thể như thế?” 

 Tất cả mọi người đột nhiên hóa thành đần độn. Mặt thộn cả ra.