Thiên Giới Bảo Bảo: Không Chọc Nổi Daddy Tổng Tài

Chương 11: Tiệc Rượu (2)



Năm đó, cô chính là nhìn trúng những ưu điểm này mới phí hết tâm tư đào góc tường từ trong tay Kỷ Thần Hi.

Thấy cô từng câu từng chữ đều thay anh ta cân nhắc, trong lòng Mạnh Hoài Dật không khỏi xúc động, há miệng đang muốn đáp lời, bỗng nhiên cửa truyền tới xôn xao.

"Đây là thiên kim nhà nào? Dáng dấp thật xinh đẹp!"

"Hoa Thành cũng chưa có danh viện tôi không nhận biết, tôi đoán cô ấy không phải là người bản xứ."

"Bên cạnh cô là Nhị thiếu Trình gia, không hổ là bạn gái mà người ta đi đu học tìm được!”

"Nhị thiếu Trình gia? Chính là người không muốn thừa kế gia tài hàng tỷ, chạy đi làm bác sĩ?"

"Đúng, chính là cậu ta! Không nghĩ tới đã có bạn gái, thật là đáng tiếc, cậu ấy là nam thần mà thiếu nữ thời nay thầm mến!"

"Nếu là nam thần thì mạnh dạng theo đuổi, trai chưa lập gia đình gái chưa gả, không cần thấy lạ!"

Nghe người phụ nữ bên cạnh nghị luận, Kỷ Quân Nhã cũng nâng mắt, tò mò nhìn sang phía cửa.

Nhưng mà, khi nhìn rõ ngũ quan cô gái trẻ tuổi đứng bên người Trình Tuấn Vũ, thần sắc trên mặt cô hơi chậm lại, lúc này đáy lòng dâng lên sóng gió kinh hoàng!

Kỷ Thần Hi!

Người phụ nữ trong miệng những thiên kim danh viện kia lại là Kỷ Thần Hi!

Cô không phải ở trong tù sao? Tại sao lại xuất hiện ở hiện trường tiệc rượu sang trọng này? Làm bạn gái Nhị thiếu Trình gia?

Ngay lúc, Kỷ Quân Nhã ngạc nhiên, Mạnh Hoài Dật cũng nhìn sang theo ánh mắt cô.

Bốn mắt nhìn nhau một khắc kia, hai người đều ngẩn ra.

Kỷ Thần Hi vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, mình sẽ gặp lại người đàn ông này ở tình huống như thế này.

Từ lúc cô bị nghi là nghi phạm gây tai nạn bị giam vào tù đến nay, đã năm năm!

Mạnh Hoài Dật so với năm đó càng thành thục chững chạc hơn, cả người anh ta mặc âu phục phẳng phiu, người cao một mét tám, cũng coi là anh tuấn cao ráo.

Anh là mối tình đầu thanh mai trúc mã của cô, từ trung học đến cao trung, bọn họ nói chuyện suốt năm năm, nhưng lúc cô ở tù cô không hề thấy bất cứ sự xuất hiện của anh, người đàn ông đã từng hứa hẹn sẽ bảo vệ cô cả đời, nhưng hoàn toàn buông tay cô ra.

Thân hình Kỷ Thần Hi cứng đờ, tay xuôi ở bên người hung hăng bóp vào lòng bàn tay, ánh mắt giống như cao su, nhìn anh ta chằm chằm.

Mang theo kích động!

Mang theo thống hận!

Cũng mang theo đau đớn!

Mạnh Hoài Dật cất bước muốn đi về phía cô, môi giật giật giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng thâm trầm phức tạp đối diện xa xa với cô.

Kỷ Quân Nhã thấy bọn họ không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình như vậy, trong lòng cảnh giác, cô vội vàng đưa tay kéo cánh tay Mạnh Hoài Dật, mang ý tuyên bố chủ quyền.

Nhưng trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Anh Hoài Dật, anh có cảm giác dáng dấp nữ sinh kia rất giống Thần Hi hay không?"

Mạnh Hoài Dật nghe được bên tai truyền tới tiếng nói, lúc này thần trí mới quay về, nhưng tầm mắt không xê dịch: “Anh cảm thấy cô ấy chính là Thần Hi?"

"Phải không? Không thể nào đâu?" Kỷ Quân Nhã ra vẻ hoài nghi lắc đầu, tựa như thì thào nói: “Thần Hi còn ở trong tù chịu tội, em nhớ không sai, phải đến nửa năm nay mới có thể ra tù."

Thật ra thì, phạm nhân ở trong ngục biểu hiện tốt là có thể rút ngắn thời hạn thi hành án, luật sư Mạnh Hoài Dật so với ai khác đều biết một điểm này.

Hơn nữa, anh ta cùng Kỷ Thần Hi biết nhiều năm, có phải là cô hay không, anh ta có thể nhìn ra!

"Thần Hi, em sao vậy?" Trình Tuấn Vũ thấy Kỷ Thần Hi đột nhiên dừng lại không đi, sắc mặt cũng không đúng lắm, ân cần hỏi: “Có phải khó chịu chỗ nào hay không?"

Kỷ Thần Hi ổn định tâm tình, tầm mắt dừng trên cánh tay Kỷ Quân Nhã cùng Mạnh Hoài Dật dây dưa chung với nhau nửa giây, lại quay mặt nhìn về phía anh đã khôi phục bình thường.

Cô mím môi, khẽ gật đầu: “Em không sao."

Trình Tuấn Vũ giơ tay lên chỉ góc bàn bày thức ăn tự phục vụ: “Nếu em không quen loại trường hợp này, không bằng chúng ta đi ăn chút gì trước."

Kỷ Thần Hi không có cự tuyệt: “Được."

Cô cùng anh sóng vai đi về phía bàn ăn, lại cũng không nhìn bọn Mạnh Hoài Dật!