Thiên Hạ Vô Song

Chương 12: Thị Nữ Quản Gia (2)



- Có thể, ta nên làm gì đó.

Mạnh Hàn không làm kinh động những người đang nhường nhịn lẫn nhau kia:

- Ta là lãnh chúa của bọn họ.

Nhìn từ phía xa, bọn họ múc nước canh màu xanh từ trong nồi ra. Mạnh Hàn không cần nhìn cũng biết, đó nhất định là nước luộc rau dại. Ngay cả gia vị gì đó cũng không có. Hơn nữa, bên trong không hề có một chút lương thực nào. Thứ như vậy có thể ăn no cái bụng sao?

Sau khi quan sát, Mạnh Hàn có chút không đành lòng. Mạnh Hàn đi từ từ trở về nơi ở của mình, chỗ được gọi là lãnh chúa phủ. Sau đó hắn ngồi ở cửa, bắt đầu cẩn thận cân nhắc tương lai của mình.

Mình xuyên qua, về điểm ấy không thể nghi ngờ nữa. Kiếp trước Mạnh Hàn ở trên địa cầu, xem qua không ít tiểu thuyết nói về chuyện xuyên qua. Thêm vào đó, hắn đã ở đây hơn một tháng. Hắn đã hoàn toàn đón nhận sự thực này.

Trong đại hội thăng cấp cho ma pháp học đồ, Mạnh Hàn xuất hiện một cách đặc biệt. Chỉ có bản thân hắn biết, đây không phải là đặc biệt, mà là sự cố. Antonio thật sự đã hồn phi phách tán. Thay vào đó chính là linh hồn của một học sinh tốt nghiệp đại học ở trên địa cầu được gọi là Mạnh Hàn.

Không thể từ ma pháp học đồ biến thành ma pháp sư chính thức, Mạnh Hàn cũng không để ý tới. Thái độ của những người kia đối xử với hắn lại khiến hắn cảm giác được hết sức rõ ràng, trước và sau hoàn toàn chính là sự khác nhau giữa thiên đường và địa ngục.

Cho nên Mạnh Hàn mới có thể nhận được một lãnh địa tên là Hoàng Sa Trấn như vậy. Bản thân Hoàng Sa Trấn ngoài trừ dùng hoang vu để miêu tả nơi này ra, còn có một điều nữa. Chính là chỗ này lại có thể là nơi tập trung của tất cả những cặp sinh đôi bị vứt bỏ trên thế giới này.

Nơi này không có tiền, không có đất đai màu mỡ, thậm chí ngay cả phòng ở đàng hoàng cũng không có. Ban ngày những thanh niên trai tráng phải làm việc. Chắc hẳn bọn họ phải chạy đi rất xa. Hơn nữa qua câu chuyện bọn họ nói với nhau cũng có thể nghe ra được, cho dù bọn họ nỗ lực làm việc, thứ bọn họ ăn chẳng qua chỉ là một ít rau dại. Tình cờ đi săn được một chút ma thú, bọn họ cũng phải đem bán đi lấy tiền, để đổi lấy những thứ ăn rẻ tiền.

Mặc dù như thế, Mạnh Hàn vẫn không cảm thấy nản lòng thất vọng. Qua ký ức của chủ nhân thân thể này, Mạnh Hàn đã hiểu rõ. Thế giới này là một thế giới phép thuật tương tự với thời kỳ trung cổ ở trên địa cầu. Tuy rằng hệ thống ma pháp đã vô cùng hoàn thiện, nhưng những phương diện khác lại rất lạc hậu.

Điều này cũng có nghĩa là Mạnh Hàn một linh hồn từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua có vô số sáng kiến, có thể cướp được vô số của cải ở trên thế giới này. Nghĩ đến những điều này, Mạnh Hàn thậm chí có chút kích động run rẩy.

- A! A!

Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, Mạnh Hàn đột nhiên nghe thấy hai tiếng kêu kinh ngạc. Hắn ngẩng đầu lên nhìn một cái. Thì ra hai thiếu nữ đã đưa bánh mì và nước cho hắn đã trở lại bên này. Có lẽ thấy được dáng vẻ Mạnh Hàn cả người run rẩy, nên các nàng có chút kinh hãi.

- Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương!

Mạnh Hàn vừa nhìn tư thế không đúng, vội vàng đứng lên ra hiệu:

- Ta chỉ tự mình nhúc nhích, không liên quan đến nguyền rủa, không liên quan đến nguyền rủa đâu!

Sau khi nghe Mạnh Hàn kêu lên hai câu, vẻ mặt kinh sợ của hai nàng mới dần hòa hoãn. Hai nàng cẩn thận quan sát lãnh chúa đại nhân Antonio một hồi. Khi thấy hắn thật sự không có chuyện gì, lúc này các nàng mới bình tĩnh lại.

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Giọng nói của Grace nhanh chóng truyền tới. Chỉ một lát sau đó, người cũng đã vọt tới bên này.

- Không có chuyện gì, không có chuyện gì.

Mạnh Hàn vội vàng biện bạch. Hắn cũng không muốn những người lương thiện này phải lo lắng vì hắn.

- Đại nhân, ngài vẫn. . .

Hiểu rõ thật sự không có chuyện gì, Grace cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Tuy nhiên, thời điểm nàng thật sự tính yêu cầu vị lãnh chúa đại nhân này làm chút gì, nàng lại đột nhiên phát hiện. Bất kể là về mặt thân phận, hay từ phương diện muốn an bài chuyện cho hắn làm, đều không có gì có thể nói được. Cũng không thể khiến vị lãnh chúa đại nhân này đi theo bọn họ làm để sống chứ?

- Grace, hai vị này là?

Mạnh Hàn cũng nhìn ra được sự lúng túng của Grace, khẽ cười, thay đổi đề tài.

- Đại nhân, đây là thị nữ sắp xếp cho ngài.

Grace vội vàng giới thiệu cho Mạnh Hàn:

- Đây là Demi, đây là Diana.

Nàng có chút do dự, sau đó lại bổ sung một câu:

- Demi và Diana không nói chuyện được, nhưng các nàng đều có thể nghe thấy.

Không trách được, không trách được hai nàng trừ sợ hãi kêu lên a a ra, cũng chưa từng nói gì với hắn. Thì ra là như vậy. Mạnh Hàn nhìn về phía hai nàng gật đầu, mỉm cười chào hỏi:

- Chào các nàng!

Hai nàng quả nhiên có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện. Mạnh Hàn đưa tay ra, hai người các nàng lập tức đồng loạt quỳ gối hành lễ, vô cùng tiêu chuẩn. Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ gầy yếu của hai thiếu nữ, Mạnh Hàn rất sợ các nàng có động tác lớn hơn, sẽ đột nhiên ngã xuống.

- Grace, vậy nàng có phải được xem là quản sự chỗ này hay không?

Mạnh Hàn quay đầu nhìn về phía Grace, hỏi một câu.

- Ta và tỷ tỷ Elyse có chút năng lực trên phương diện này, cho nên mọi người bảo chúng ta thống nhất phân công cho mọi người.

Grace ngược lại cũng không có khách khí:

- Tỷ tỷ thường xuyên đi vào trong thành buôn bán. Ta ở nơi này chịu trách nhiệm về cuộc sống sinh hoạt của mọi người.

Mạnh Hàn gật đầu một cái. Xem ra, đây chính là hai vị Đại quản gia của Hoàng Sa Trấn này. Một người chủ yếu quản chuyện bên trong, một người chủ yếu quản chuyện bên ngoài. Các cặp sinh đôi tốt nhất chính là điểm này, cái gì cũng có hai người.

- Nói cho ta nghe một chút, tình hình ở nơi này rốt cuộc là thế nào?

Mạnh Hàn ngược lại cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống đất, sau đó vỗ vỗ một tảng đá phía bên cạnh, ra hiệu cho Grace cũng ngồi xuống.

Grace có phần sửng sốt. Nàng chưa từng thấy qua một quý tộc nào lại không để ý tới tiểu tiết như vậy. Cho dù là nghe cũng chưa từng nghe thấy. Nàng thậm chí có chút nghi ngờ, không biết vị lãnh chúa này có phải là giả mạo hay không. Tuy nhiên, ngay lập tức nàng liền ném ý nghĩ lên chín tầng mây. Giả mạo lãnh chúa Hoàng Sa Trấn sao? Chỉ có gia hoả nào cảm thấy bản thân mình không muốn sống nữa mới đi làm chuyện đó?

Rất nhanh, Mạnh Hàn liền thông qua Grace biết được đại khái tình hình ở nơi này.

Tổng thể mà nói, Hoàng Sa Trấn nằm ở ngay sát biên giới của một sa mạc lớn nhất, khô hạn thiếu mưa, tài nguyên thiếu thốn. Con đường sống duy nhất của bọn họ chính là vượt qua dãy núi phía, chính là rừng rậm Tinh Linh. Khi tới gần bên đó, bọn họ có thể thu hoạch được một chút. Trong ngọn núi có thể đi săn được một chút ma thú, còn có thể chặt được một ít cây cối. Trên căn bản, mọi thứ nơi này đều dựa vào những thứ đó.