Thiên Hạ Vô Song

Chương 286: Thẹn Quá Hóa Giận (2)



Mặt mũi của học viện ma pháp đã làm mất đi. Như vậy, hắn có nên đồng thời ném luôn quyển sách mặt phẳng chiếu kia? Hiện tại mà nói vấn đề này dường như đã không cần hao tổn tâm trí để so sánh nữa.

Điều duy nhất Viện trưởng Green muốn cân nhắc, chính là làm sao trấn an được Đại ma pháp sư Cosmo và những người trực tiếp bị Mạnh Hàn làm “Nhục” này.

- Ngươi đã có lại tư cách thí luyện ma pháp.

Viện trưởng Green cũng không hổ danh là viện trưởng nhiều năm:

- Nhưng, đúng như Đại ma pháp sư Cosmo từng nói, ngươi còn cần tìm được hai tên ma đạo sư đồng ý cho phép thí luyện ma pháp lại. Ta có thể tính là một người. Ta đồng ý. Nhưng ngươi vẫn phải tìm được một người khác nữa.

- Vị tiên sinh ma pháp sư tôn kính này, xin hỏi, ngài có phải là ma đạo sư hay không?

Mạnh Hàn không nói hai lời, trực tiếp đi tới trước mặt ma pháp sư cung đình, có chút cung kính cúi người làm một lễ quý tộc, sau đó rất cung kính hỏi.

- Xin lỗi, ta chỉ là Đại ma pháp sư mà thôi. Còn kém một bước.

Ma pháp sư cung đình vô cùng thoả mãn đối với lễ tiết của Mạnh Hàn. Hắn cũng tương tự trả về một lễ quý tộc. Nhưng sau đó hắn tỏ ra đáng tiếc nói cho Mạnh Hàn biết cảnh giới của mình.

- Ngươi không có cơ hội đâu!

Sau sự kiện kia, Đại ma pháp sư Cosmo đã phục hồi lại tinh thần. Hắn căn bản mặc kệ mặt mũi của ma đạo sự Green. Hắn nhìn về phía Mạnh Hàn phát ra lời uy hiếp tàn bạo:

- Ta sẽ đi liên lạc. Từ đây về sau, nghiệp đoàn ma pháp sư sẽ không cho phép bất kỳ gia hỏa nào đã thí luyện ma pháp thất bại được tiến hành thí luyện ma pháp lại.

Tên Cosmo này bình thường chính là bộ dạng nóng tính, xem thường người khác. Lại thêm hắn căn bản không biết về chuyện của quyển sách mặt phẳng chiếu. Sau khi nhìn thấy Rex học sinh của mình bị trọng thương, hơn nữa còn bị Mạnh Hàn làm nhục ngay trước mặt tất cả học viên, hắn đối với Mạnh Hàn đã hoàn toàn hận thấu xương. Nếu không phải còn có viện trưởng Green và ma pháp sư cung đình ở đây, nói không chừng Cosmo đã sớm tự mình động thủ cho Mạnh Hàn một bài học.

- Đại ma pháp sư Cosmo!

Quyền uy của viện trưởng Green bị Cosmo làm tổn hại, ngay cả viện trưởng luôn luôn trầm ổn cũng không nhịn được lên tiếng quát mắng.

- Ngươi không có cơ hội đâu! Cả đời này ngươi cũng không có cơ hội.

Cosmo căn bản mặc kệ tiếng quát của viện trưởng Green. Hắn mở mắt trừng trừng nhìn Mạnh Hàn, tựa hồ đang nhìn chằm chằm vào một kẻ thù không đội trời chung.

Mạnh Hàn liên tiếp làm hắn mất mặt. Chuyện này đối với một gia hỏa coi trọng hư vinh như hắn mà nói, còn nghiêm trọng hơn so với thù giết cha. Hắn nói xong những lời này, căn bản không để ý tới những người khác, tự mình rời khỏi sân quyết đấu. Không cần hỏi, nhất định là hắn đi tìm ma đạo sư sau lưng của hắn, để phủ quyết đề nghị này.

- Nguy rồi.

Giờ phút này viện trưởng Green mới ý thức được, trước đó mình không trực tiếp vận dụng quyền lực viện trưởng của mình. Hiện tại xem ra đúng là một sai lầm. Vì mặt mũi hư vinh lại khiến học viện ma pháp phạm vào một sai lầm như vậy. Nếu như không thể giải quyết vấn đề này trước khi Cosmo làm loạn, chắc hẳn từ đây cũng không cần suy nghĩ tới quyển sách mặt phẳng chiếu của Mạnh Hàn nữa. Bọn họ đã nếm trải ngon ngọt, sao có thể tha thứ được nếu chuyện như vậy phát sinh.

Huống hồ, biểu hiện của Mạnh Hàn vừa nãy đã nói lên một vấn đề rất rõ ràng. Bất kể là ma pháp thuẫn, hay địa gai thuật, biểu hiện của hắn đều tốt hơn so với thân là ma pháp sư trung cấp như Rex.

Đây không phải là người bình thường có thể truyền thụ ra được. Ma pháp học đồ tuyệt đối không thể học được ma pháp cấp một. Phía sau Mạnh Hàn nhất định có một ma pháp sư cường đại, thậm chí có thể là ma đạo sư. Bằng không hắn không thể nào thực hiện ra được một ma pháp có kỹ thuật cao siêu như vậy. Một người lại có tiền, lại có thế như vậy, còn có thể là nhân tài chế tạo quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu. Nếu học viện ma pháp còn không lôi kéo, sau đó có hối hận cũng không hối hận kịp.

Chỉ có điều hiện tại hối hận đã không có tác dụng gì nữa. Hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết cảnh khốn khó trước mắt.

Nhìn theo bóng lưng Cosmo đi xa một hồi lâu, viện trưởng Green quay đầu nhìn lại Mạnh Hàn:

- Tử tước Antonio, trước khi Cosmo tìm được hai vị ma đạo sư chúng ta nhất định phải tìm được một vị ma đạo sư đồng ý cho ngươi thí luyện ma pháp lại. Ngươi có thể để vị tiên sinh đã truyền thụ ma pháp cho ngươi đứng ra, như vậy có thể có biện pháp.

Viện trưởng Green nói là thương lượng biện pháp giải quyết, thật ra chính là nói bóng nói gió hỏi thăm bối cảnh ma pháp của Mạnh Hàn.

- Người truyền thụ ma pháp cho ta là một vị nữ sĩ Tinh Linh cường đại luôn ở sát bên cạnh nữ hoàng Tinh Linh.

Mạnh Hàn không có ý định bảo mật Pháp Thần Tinh Linh. Dù sao đi nữa hắn đã nói cho Benson biết. Cho dù có nói thêm cho một viện trưởng Green biết cũng không có gì trở ngại. Dù sao đi nữa đây cũng là sự thực. Pháp Thần Tinh Linh không yêu cầu quá bảo mật. Mạnh Hàn cũng vui vẻ lấy da hổ của nàng làm cờ lớn.

Vừa nghe được Mạnh Hàn nói như vậy, viện trưởng Green thiếu chút nữa đã lảo đảo gục trên đất. Tiểu tử này đã gặp nữ hoàng Tinh Linh. Nữ sĩ Tinh Linh cường đại luôn ở sát bên cạnh nữ hoàng.

Trời ạ, nếu như sớm biết vậy, Mạnh Hàn vừa tới mình nên đáp ứng hắn luôn mới đúng. Những gia hỏa nhàm chán này nhất định phải cho Mạnh Hàn mặt mũi. Chẳng lẽ bọn họ không biết chữ “chết” viết như thế nào sao?

Trong nháy mắt, viện trưởng Green liền quyết định, sau này mình phải tuyệt đối đứng ở bên phía Mạnh Hàn. Không vì cái gì khác. Thứ nhất là vì quyển sách mặt phẳng chiếu. Thứ hai mình đi theo Mạnh Hàn, có thể có cơ hội được gặp mặt nữ hoàng Tinh Linh trong truyền thuyết.

- Cái này cũng không phải là không có biện pháp.

Ma pháp sư cung đình đứng bên cạnh vẫn lẳng lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện. Sau khi nghe thấy Mạnh Hàn nói như vậy, dường như hắn cũng đã xác định được lập trường của mình. Hắn trực tiếp mở miệng nói chen vào:

- Thật ra trong học viện còn có một vị ma đạo sư.

- Còn có một vị ma đạo sư sao?

Viện trưởng Green ngẩn ra. Trong học viện còn có một vị ma đạo sư, tại sao người làm viện trưởng như hắn lại không có ấn tượng vậy?

- Viện trưởng đại nhân, ngài quên mất sao?

Dường như Ma pháp sư cung đình đã sớm dự đoán được phản ứng của viện trưởng Green. Dưới cái nhìn của hắn, có thể khiến viện trưởng đại nhân kinh ngạc như vậy, cũng một cái chuyện vô cùng thú vị:

- Nhân viên quản lý thư viện của học viên, Khải Văn tiên sinh.

- Khải Văn?

Viện trưởng Green đột nhiên nhớ tới cái gì:

- Hắn? Không phải bởi vì hắn bị thương, dẫn đến ma lực hoàn toàn biến mất, ở trong học viện chỉ có thể hỗ trợ chăm nom thư viện thôi sao?

- Vâng, viện trưởng đại nhân.

Trên mặt ma pháp sư cung đình hiện lên một nụ cười mỉm:

- Ngài đừng quên, trước đây Khải Văn tiên sinh có một danh xưng thực sự là ma đạo sư.