“Lúc Lâm Du nhảy xuống, tiếng tim đập của Mặc Ngôn Phàm chưa từng lớn như vậy.” Bách Lý Xướng Nguyệt cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường bắt đầu nhớ lại tình cảnh vừa rồi. “Bọn họ có quan hệ gì ta không biết, nhưng hai người này nhất định là khá quen thuộc với nhau.”
Bách Lý Ca Lâm còn đang không hiểu chuyện gì: “Mọi người vừa rồi nói cái gì mà Yểm Thuật, cái gì mà Lôi Tu Viễn, có chuyện gì xảy ra? Lâm Du kia muốn hại Lôi Tu Viễn? Yểm Thuật của nàng là học trộm? Nàng muốn hại Lôi Tu Viễn để làm gì? Nàng tại sao lại muốn giả làm Lâm Du? Ta bắt đầu loạn cả lên rồi!”
Diệp Diệp giải thích: “Ta thấy thái độ của Lâm Du đối với Mặc Ngôn Phàm cực kì khác thường. Việc nàng giả trang tiên sinh đến Thư Viện chỉ sợ là vì Mặc Ngôn Phàm, vừa nãy trong lời nói của nàng ta oán hận nhiều hơn là tức giận, hai người này chỉ sợ là có quan hệ mập mờ không rõ, không biết thân phận của nàng là gì. Chấn Vân Tử gọi nàng là yêu nữ, chắc là người tu hành trong bàng môn tà đạo môn phái. Đoán chừng Thiên Âm Ngôn Linh đại pháp gì đó của Tinh Chính Quán là Mặc Ngôn Phàm dạy cho nàng ta, nàng lại muốn hại Lôi Tu Viễn, nguyên nhân trong đó không thể biết được, có lẽ phải hỏi Lôi Tu Viễn mới hiểu được.”
Bách Lý Ca Lâm chán ghét nhíu mày: “Hỏi hắn? Nếu miệng hắn có thể nói ra một câu nói thật thì ta phải cảm ơn trời đất rồi!”
Lê Phi vô cùng đồng cảm mà yên lặng gật đầu. Nàng còn có chuyện không nghĩ thông được, danh tính hung thủ hại Lôi Tu Viễn kia tuy đã bị bại lộ, nhưng hắn từng nói với nàng, mọi chuyện là do nàng, nhưng nàng lại không hề có ấn tượng gì với Lâm Du, không biết rốt cuộc lí do “Tất cả là do nàng” là như thế nào.
Nàng quay đầu lại nhìn về phía Lôi Tu Viễn, thần sắc hắn bình tĩnh, lẳng lặng đứng tựa vào khung cửa. Người hại hắn bị bại lộ, nhưng sắc mặt hắn nhìn qua không hề vui mừng tí nào, thật sự chút kỳ lạ.
Diệp Diệp nhìn Bách Lí=ý Xướng Nguyệt: “Ngươi thấy Chấn Vân Tử là người như thế nào?”
Bách Lý Xướng Nguyệt hơi hơi nhíu mày, nói: “Lời gã nói chỉ sợ không phải là sự thật, nhưng gã dù sao cũng là nhân vật trưởng lão của một môn phái lớn. Ta, ta thật sự...... Không thể nhìn thấu.”
Nàng lắc lắc đầu, lại lâm vào trầm tư.
Lúc đang nói chuyện, tất cả đệ tử bị Thiên Âm Ngôn Linh chấn động đến ngất đi đều đã tỉnh, Tả Khâu tiên sinh động viên vài câu, liền rời đi. Hồ Gia Bình nhìn bọn họ cười khổ, sau đó đưa một ngón tay ra: “Các ngươi lợi hại, buộc tội tiên sinh lại biến thành buộc tội tiên sinh giả, khảo nghiệm lần này phải dời lại, đám tiểu quỷ các ngươi chắc hẳn vui mừng lắm?”
Bọn nhỏ khi nãy còn mê mê man man, lúc nghe được khảo nghiệm bị dời lại, ai cũng đều vui vẻ.
Miêu Lam Hân ôn hòa nói: “Bọn nhỏ vốn đã học nhanh hơn đệ tử năm vừa rồi rất nhiều, dời lại hai tháng cũng không sao. Nền tảng vẫn nên vững chắc một chút, ngày sau mới có thể tu hành tiên pháp phức tạp hơn.”
Chỉ có La Thành Tể vẫn còn đang thất thần, vẻ mặt khiếp sợ thì thào: “Lâm tiên sinh là giả thật sao? Vậy Lâm tiên sinh thật sự đang ở đâu?”
Hồ Gia Bình thở dài vỗ vỗ hắn: “Nếu yêu nữ đã giả mạo Lâm Du tiên sinh kia, vậy Lâm Du tiên sinh thật hẳn đã bị nàng hại rồi. Mới vừa rồi nàng trúng Thiên Âm Ngôn Linh, tuy rằng nói chưa hết, nhưng cũng đoán được, nàng là người của Đông Hải Vạn Tiên Hội.”
“Đông Hải Vạn Tiên Hội?” Những người khác đương nhiên chưa từng nghe qua tên này, vẻ mặt bối rối.
Hồ Gia Bình nói: “Ta nghe sư phụ nói, thiên hạ to lớn, phương pháp tu hành thành tiên cũng thiên kì bách quái. Vùng duyên hải ven biển này, rất nhiều tiên gia môn phái có chỗ dựa và phương pháp tu hành khác chúng ta một trời một vực, hình như còn chia thành cái gì mà “Sơn phái” rồi “Hải phái”, chúng ta tính là Sơn phái, còn Đông Hải Vạn Tiên Hội chắc hẳn tính là Hải phái. Bởi vì phụ thuộc vào biển nên có một số phương pháp tu luyện chưa từng nghe thấy bên ngoài...... Bọn họ đi trên cầu độc mộc, còn chúng ta đi đường dương quan, từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng. Việc bọn họ muốn chọc vào Thư Viện, thật là không tưởng tượng được.”
Hắn nhìn đám nhỏ trước mặt vì dời khảo nghiệm mà vui vẻ phấn chấn, nhao nhao ồn ào, không khỏi xụ mặt mở miệng nói: “Tu hành buổi sáng còn chưa kết thúc, lại còn ở đây ồn ào! Mau mau đi đến võ trường tự mình tu luyện! Tinh thần lúc nãy đâu rồi?”
Bọn nhỏ đều vâng dạ, vừa nói vừa cười rời đi.
Đúng rồi, đứa nhỏ trúng Yểm Thuật ở đâu rồi? Hồ Gia Bình nhìn xung quanh, tên là Lôi Tu Viễn? Khi thì bị bệnh, khi thì trúng Yểm Thuật, chuyện của hắn đúng là nhiều thật. Chuyện trúng Yểm Thuật Hồ Gia Bình vậy mà không biết gì, không hiểu được là Mặc Ngôn Phàm phát hiện ra kiểu gì, còn mời Chấn Vân Tử tới.
“Lôi Tu Viễn.” Hồ Gia Bình lớn tiếng gọi tên hắn, muốn hắn cùng Tả Khâu riên sinh nói rõ chuyện Yểm Thuật một chút.
Trong viện im ắng, hắn đã đi rồi sao? Chuồn đi cũng thật nhanh đó chứ!
Đám Lê Phi cùng các đệ tử khác cùng nhau ngự kiếm về phía võ trường phía Tây, suốt một đường Bách Lý Ca Lâm ríu rít hỏi: “Lê Phi, ngươi nói Lôi Tu Viễn trúng Yểm Thuật muốn nhảy vực là chuyện như thế nào? Là từ khi nào thế?”
Lê Phi đang muốn nói, chợt thấy Lôi Tu Viễn ngự kiếm bay nghiêng lên từ phía dưới, hắn hết bệnh rồi? Chẳng lẽ là người ở sau lưng hại hắn đã bị lộ tẩy, cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở phào một hơi rồi?
Lôi Tu Viễn bay cực kì nhanh, Lê Phi mắt thấy tư thế hắn dường như muốn bay về phía chính mình, lập tức tránh ra, cả giận nói: “Ngươi làm cái gì vậy?!”
Vai hắn lướt qua góc áo của nàng, trong tiếng gió, chỉ nghe hắn vội vàng nói một câu: “Mau tránh ra!”
Lê Phi ngạc nhiên nhìn thấy kiếm của hắn như ánh điện mà lao lên trời cao, hắn chưa từng bay nhanh như vậy, không, phải nói là, không ai có thể bay nhanh như vậy, dường như là trong nháy mắt, thân ảnh hắn liền biến mất trong tầng mây, làm những đệ tử khác bên cạnh tấm tắc tán thưởng thật lâu.
Đang nhìn, chợt nghe Bách Lý Ca Lâm la hoảng lên: “Tỷ! Tỷ đã bay đi đâu rồi?!”
Xướng Nguyệt cũng có vấn đề gì sao? Lê Phi vội vàng quay đầu lại, đã thấy thanh kiếm đá dưới chân Bách Lý Xướng Nguyệt đang nhảy cẫng lên như một con ngựa điên, lúc thì mau, lúc thì chậm. Bách Lý Xướng Nguyệt trên trán đầy mồ hôi, hình như đang rất gian nan mà điểu khiển kiếm.
Diệp Diệp vội la lên: “Xướng Nguyệt! Đứng vững! Ta tới đón ngươi!”
Hắn bay đến chỗ Bách Lí Xướng Nguyệt, ai ngờ thân thanh kiếm dưới chân nàng đột nhiên vểnh lên, và bay loạn về phía trước, nhanh như tia chớp, bay được một đoạn đột nhiên dừng lại, tiếp tục lắc lư hai bên, thân hình Bách Lí Xướng Nguyệt dần dần đứng không vững nữa, dường như sắp rơi xuống rồi.
Diệp Diệp nhảy lên không trung, định đuổi theo lần nữa, nhưng lại thấy kiếm của nàng đâm vào vách đá của hòn đảo như một thiên thạch. Với tốc độ này, cho dù không bị ngã chết, cũng sẽ bị mất nửa cái mạng. Lúc này có lao đến cũng đã quá muộn, thân thể Bách Lí Xướng Nguyệt như một con chim nhỏ yếu đuối vô lực, đập mạnh vào vách đá cứng, thạch kiếm dưới chân không còn linh lực, cả người nàng mềm nhũn rơi xuống vực.
“Tỷ!” Bách Lí Ca Lâm hét lớn, không chút do dự cũng nhảy theo xuống. Lê Phi vội vàng duỗi tay kéo lại, bỗng nhiên Diệp Diệp ở đối diện từ trên thạch kiếm nhảy xuống, bắt được Bách Lý Xướng Nguyệt đang rơi xuống, thạch kiếm dưới chân nàng lại mất khống chế, hắn ôm chặt lấy nàng, ba người cùng nhau rơi xuống, vài đệ tử bên cạnh không kịp tránh, vừa vặn rơi xuống, cùng lúc đó lại có hai ba người bị đụng trúng ngã xuống thân kiếm, rơi xuống vực sâu.
Biến cố xảy ra thật sự rất đột ngột, cả người Lê Phi đều cứng lại, đến khi phản ứng lại, chợt thấy ba bóng người lao xuống vực thẳm nhanh như chớp, lao vào đám mây mù, một lát sau, lại xuất hiện trở lại, nhưng đó lại Hồ Gia Bình cùng ba người tiên sinh kia, trong tay mỗi người bọn họ mang theo một đệ tử, ai cũng cả kinh, mặt xanh mét.
“Các ngươi giúp mấy đứa nhỏ này kiểu gì vậy?” Hồ Gia Bình chửi ầm lên. “Ngự kiếm học bao nhiêu ngày như thế làm sao lại ngã xuống!”
Bọn nhỏ đều bị dọa đến ngây người, ai cũng nói không nên lời, Miêu Lam Hân nhìn Bách Lý Xướng Nguyệt trong tay: “Nàng ấy bị trọng thương, chi bằng lập tức trị liệu.”
Hồ Gia Bình vội la lên: “Trọng thương? Nàng không ngã tên đất làm sao lại trọng thương? Mấy đứa tiểu quỷ đầu các ngươi đừng ngẩn người nữa! Mau nói vừa rồi đã xảy ra chuyện gì!”
Lê Phi đi nhanh qua. Ba người Ca Lâm, Xướng Nguyệt, và Diệp Diệp đều thiếu chút nữa đã ngã xuống vực sâu, nàng một hơi cũng không thở được, thiếu chút nữa cũng xúc động mà nhảy xuống theo, lúc này nhìn thấy các bằng hữu của mình tạm thời không có chuyện gì, nhất thời nhịn không được muốn khóc. Nàng ngày thường già dặn chững chạc rất mạnh mẽ, lúc này nước mắt lại lã chã rơi xuống, trong đầu trống rỗng.
“Khóc cái gì! Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Hồ Gia Bình sợ nhất là tiểu nha đầu khóc sướt mướt. “Đừng khóc nữa! Vừa rồi là..... Cẩn thận! Mau tránh ra!”
Lê Phi còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy trên đỉnh đầu có tiếng gió, một bóng người rơi xuống, nàng vội vàng ngẩng đầu lên, đột nhiên cảm giác được thân thể bị một lực mạnh đập vào, thạch kiếm dưới chân bay xa, nàng vậy mà cũng bị va phải văng ra thật xa. Trong ánh sáng mờ mịt, nàng chỉ cảm thấy sau lưng mình bị ai đó hung hăng đánh vào, kêu lên một cái, nàng cái gì cũng không kịp thấy rõ, đã bị những đám mây mù dày đặc nuốt chửng.
“Chết tiệt!” Hồ Gia Bình vội vàng ngự kiếm đuổi theo, ba tiên sinh còn lại trong tay vẫn đang bế mấy đệ tử, còn chưa kịp buông ra, chờ buông xuống rồi đuổi theo, làm sao có thể đuổi kịp nữa!
“Các đệ tử tất cả tập hợp ở võ trường! Không ai được phép nhúc nhích!” Hắn vừa lớn tiếng phân phó, vừa quay đầu lại nói: “Miêu tiên sinh, La tiên sinh, các ngươi mang mấy đứa nhỏ phiền toái này về đệ tử phòng, rồi mời Tả Khâu tiên sinh đến xem!”
Liên tiếp xảy ra chuyện, ai mà chịu được! Thư Viện năm nay rốt cuộc làm sao vậy!
Bọn nhỏ hoảng sợ đủ kiểu mà tập trung ở võ trường, có bé gái nhát gan thậm chí bị dọa khóc. Ai cũng không thể ngờ ngự kiếm lại có thể ngã xuống, chuyện vừa xảy ra quá mức đáng sợ, không người nào dám ngự kiếm nữa, toàn bộ tránh thật xa đảo nhỏ bên cạnh.
Hồ Gia Bình lấy danh sách đệ tử ra bắt đầu điểm danh, sau khi điểm ba lần, xác nhận đệ tử phòng cùng nơi khác không còn sót lại đệ tử nào, cuối cùng xác định có ba đệ tử ngã xuống. Ba người này...... Ai, đây thật sự là họa vô đơn chí mà.
*họa vô đơn chí: tai họa đến dồn dập
Tuy rằng hắn không tận mắt thấy mấy người Bách Lý Xướng Nguyệt ngã xuống, nhưng lúc Khương Lê Phi ngã xuống hắn thấy rất rõ ràng, Lôi Tu Viễn từ trên cao đáp xuống đánh vào người nàng. Cô gái nhỏ gầy này bị đánh bay ra ngoài, vừa vặn Kỷ Đồng Chu ngự kiếm đi ngang qua, không hiểu gì bị nàng đánh lên, ba người cứ như vậy mà té xuống, ba người này vậy mà đều là thuộc tính linh căn chỉ có một hiếm thấy, một tai nạn đủ khiến người ta đấm ngực giậm chân*, huống chi là ba người cùng nhau bị.
*đấm ngực giậm chân: mô tả sự lo lắng, buồn bã và bất lực
Vấn đề bây giờ là, Lôi Tu Viễn tại sao lại ngã xuống? Còn Bách Lý Xướng Nguyệt kia, tại sao lại bị thương nặng?
Hồ Gia Bình nghĩ trăm lần cũng không ra, kết quả các đệ tử bởi vì mới vừa nãy nhiều người ngã xuống như vậy nên sợ tới mức ai cũng không dám ngự kiếm quay về đệ tử phòng. Hắn dứt khoát không quan tâm nữa, căn dặn bọn họ ở võ trường chờ một chút, còn chính mình bay đi hướng đệ tử phòng.
Tả Khâu tiên sinh đang xem xét thương thế của Bách Lý Xướng Nguyệt, quần áo của nàng bị máu nhuộm đỏ, thoạt nhìn như bị vật cứ ng gì đó đánh vào, toàn thân xương cốt nát hơn phân nửa.
Hồ Gia Bình không nói một lời mà đi qua, hắn thật sự không biết nói gì. Tả Khâu tiên sinh vừa trở về liền xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu nói trùng hợp, vậy thì cũng trùng hợp quá rồi.
Linh khí Mộc hành, rất nhanh bao lấy toàn thân Bách Lý Xướng Nguyệt, lưới băng trị liệu màu xanh đặt trên người nàng, linh khí Thủy hành từng đợt nhẹ nhàng vì nàng mà chữa lành vết thương trên thân thể. Tả Khâu tiên sinh quay đầu lại nhìn mấy đứa nhỏ đang ngất xỉu khác, mở miệng nói: “Chỉ có mình nàng bị thương, thật may. Miêu tiên sinh, kiếm của đứa nhỏ này ngươi đang cầm sao?”
Miêu Lam Hân lặng lẽ đưa lên ba thanh thạch kiếm, có chút hổ thẹn: “Ta không biết cái nào là của nàng dùng, chỉ đến kịp lấy những thứ này.”
Tả Khâu tiên sinh tiếp nhận thạch kiếm, ngưng thần đem linh khí liên tiếp truyền vào hai thanh kiếm, đến thanh thứ ba, sắc mặt cuối cùng có hơi thay đổi.
“Mạch linh khí trong chuôi thạch kiếm này đã bị phá hủy.” Ông xem xét cẩn thận chuôi kiếm đang cầm trong tay. “Khả năng điều khiển linh khí của người xuống tay cực kì tinh tế và chuẩn xác, tinh anh đệ tử tầm thường đều làm không được. Xem ra, đây là do người làm.”
Hồ Gia Bình nhất thời biến sắc: “Là ai? Nhằm vào Thư Viện sao?”
Tả Khâu tiên sinh không trả lời, chỉ nói: “Vết thương của tiểu cô nương này là do va vào vách đá, mạch linh khí trong thạch kiếm bị phá hủy, nàng không thể khống chế thân kiếm, gây nên bất hạnh này...... Còn có ba đệ tử cũng bị rơi xuống sao?”
Hồ Gia Bình nhanh chóng đem chuyện mới vừa rồi chứng kiến nói một lần, Tả Khâu tiên sinh trầm ngâm sau một lúc lâu, mở miệng nói: “Xem ra, Lôi Tu Viễn kia cũng là vì mạch linh khí trong thạch kiếm bị phá hủy nên mới ngã xuống. Sự việc này dường như là một vụ khiêu khích, nhưng nghĩ lại thì không phải như thế. Lôi Tu Viễn lúc trước không phải còn trúng Yểm Thuật sao? Nói vậy lần này cũng nhằm vào hắn.”
Hồ Gia Bình ngạc nhiên nói: “Nhưng hung thủ không phải là nữ tử của Đông Hải Vạn Tiên Hội kia sao? Nàng cũng rơi xuống cấm địa, làm sao có thể xuất hiện nhanh như vậy? Liệu bọn họ có thể có người hỗ trợ phía sau không? Đông Hải Vạn Tiên Hội đang khiêu khích sao? Hay là bọn họ có hiềm khích gì với tiểu tử Lôi Tu Viễn kia?”
Tả Khâu tiên sinh cười cười, nói: “Đông Hải Vạn Tiên Hội đều là những người hành sự thận trọng, Hải Vẫn tương lâm, bọn họ bận chuyện chính mình còn chưa xong, sao có thể trêu chọc Sơn phái chúng ta. Lôi Tu Viễn chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ, thân thế trong sạch, sao có thể liên quan gì đến Hải phái? Nữ tử Đông Hải Vạn Tiên Hội kia tu vi cũng không cao thâm, không thể làm ra chuyện phá hủy mạch linh khí của thạch kiếm. Hơn nữa, tuy rằng chỉ nói vài câu, nhưng nàng rõ ràng là người có cá tính mạnh mẽ, nếu có phá cũng không làm cẩn thận như thế, còn dùng Yểm Thuật làm gì. Người xuống tay động vào kiếm, là một tên cực kỳ cẩn thận, điểm cắt đứt mạch lạc, nếu không phải là không quá cẩn thận, chỉ sợ là nhìn không ra. Yểm Thuật và cắt đứt linh khí trong thạch kiếm, nhất định là cùng một người làm.”
Hồ Gia Bình thấy ông nói có lý, trật tự rõ ràng, không khỏi hỏi: “Tiên sinh có phải đã đoán được là người nào hay không? Mục đích của đối phương rốt cuộc là cái gì?”
Tả Khâu tiên sinh không trả lời, chỉ cúi đầu im lặng vuốt kiếm.
Hồ Gia Bình cẩn thận suy nghĩ chút, bỗng nhiên cả kinh mà biến sắc: “Hay là, chẳng lẽ là vị mới vừa rồi kia….”
Vốn dĩ với loại địa vị của Chấn Vân Tử tiên nhân đột nhiên đến Thư Viện cũng rất kỳ lạ. Tinh Chính Quán danh môn đại phái cả một thế hệ, từ trước đến nay tự phụ thanh cao, cho dù năm nay Thư Viện có vài người kỳ tài ngút trời, bọn họ cũng tuyệt đối không nhỏ mọn đến nỗi mà phái người đến xem. Huống chi sau khi Chấn Vân Tử bỗng nhiên đến, lại nổi trận lôi đình vạch trần Lâm Du, còn liên lụy đến chuyện Lôi Tu Viễn trúng Yểm Thuật, tất cả nhìn như là trùng hợp thuận theo tự nhiên, cẩn thận nghĩ lại có nhiều chỗ không đúng.
Hơn nữa, chuyện cắt đứt mạch linh khí trong thạch kiếm, hắn tự biết mình không thể làm được, ở đây nhiều tiên sinh như vậy chỉ sợ không ai có thể làm, ngoại trừ Tả Khâu tiên sinh, chỉ còn Chấn Vân Tử.
Chỉ là, tại sao? Tinh Chính Quán ra tay với Thư Viện thì được cái gì?
Tả Khâu tiên sinh mặt trầm như nước, thấp giọng nói: “Không có bằng chứng để chứng minh, mọi thứ chỉ là phỏng đoán, ngươi không thể nói bừa. Theo ta thấy, có thể đa phần là ân oán cá nhân...... Thư Viện không thể chọn tranh chấp trước, thế lực môn phái của người này rất lớn, gây ra nội chiến trong môn phái là điều vô ích. Bắt đầu từ hôm nay, Thư Viện thiết lập mạng lưới bảo vệ, một con chim hay con côn trùng gì cũng không được vào, ta lập tức triệu tập những người thành lập còn lại. Về phần ba đệ tử rơi xuống cấm địa kia, hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng, huống hồ còn có A Mộ và Mặc thiếu hiệp nữa. Gia Bình, sau khi dùng thuyền đưa các đệ tử trở về đệ tử phòng liền đi xuống tìm kiếm, một mình ngươi đi thôi.”