Thiên Hương Bách Mị

Chương 5: Sồ Phượng Thư Viện Sơ Tuyển (1)



Tiểu Bổng Chùy đã mơ những giấc thật lộn xộn, dường như là sư phụ giận nàng, ông lại lấy tẩu thuốc gõ một cái cốc lên đầu nàng, đau nhức vô cùng.

“Hừ…. Lão già chết….” Nàng từ từ mở mắt ra, đầu vẫn còn đau từng cơn từng cơn, nàng che chỗ bị thương lại rồi quan sát xung quanh thì thấy quanh người toàn là trời xanh mây trắng, từng làn sương mù giống như những chú chim bồ câu nhỏ—— chẳng lẽ nàng còn đang nằm mơ? Mơ được bay trên trời?

“Ngươi tỉnh rồi.” Một âm thanh già nua hiền lành từ phía trên truyền đến khiến Tiểu Bổng Chùy giật mình một cái. Hồi ức tối hôm qua như dòng nước chảy vào đầu khiến nàng nhảy dựng dậy như con thỏ, lúc này mới phát hiện chính mình đang đứng trên một cái hồ lô lớn, hồ lô bay trên trời vững vàng ổn định, đám mây trắng trước mắt trong một chốc đã bị bỏ lại thật xa phía sau, nhưng nàng lại không cảm giác được một tia gió nào.

Thì ra cảm giác bay trên trời là như vậy.

Tiểu Bổng Chùy ngẩng đầu nhìn Đông Dương chân nhân, ngày hôm qua nàng đuổi theo lâu như vậy, có tính là qua ải rồi không?

“Lão gia gia, ông đang mang ta đi Vô Nguyệt Đình sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi.

Ông lắc lắc đầu, bả vai Tiểu Bổng Chùy nhất thời sụp xuống: “Là ta...... Không qua sao?”

Đông Dương chân nhân dịu dàng nói: “Tiểu nha đầu có sức lực mạnh mẽ và cũng có nghị lực, có thể đuổi theo xa như vậy, ta rất hài lòng, nhưng ngươi vẫn là không thể nào đi Vô Nguyệt Đình.”

“Tại sao?”

“Cho dù ta mang ngươi đi, ngươi cũng nhìn không thấy Vô Nguyệt Đình, càng vào không được.” Đông Dương chân nhân trấn an mà vỗ vỗ bả vai nàng. “Vô Nguyệt Đình là chỗ hội tụ thiên địa ngũ hành linh khí, mắt thường không thể thấy cũng không thể vào, ngươi hiện tại không được.”

“Ta có thể ở bên ngoài chờ.”

Đông Dương chân nhân vẫn lắc đầu: “Ngươi có biết Vô Nguyệt Đình trên dưới có rất nhiều đệ tử hay không? Đếm qua cũng mấy vạn người, ngươi vừa không biết tên họ Đại sư huynh ngươi, cũng không biết dung mạo tuổi tác của hắn, huống chi đệ tử thường xuyên bế quan, thời gian bình thường bế quan là chín năm, ngươi thế nào chờ được? Cũng có thể hắn đang ở bên ngoài tu hành, phiêu bạt vô tung, làm sao tìm được?”

Tiểu Bổng Chùy cuối cùng cũng trợn tròn mắt, bế quan chín năm? Bên ngoài tu hành phiêu bạt vô tung? Khoa trương như vậy sao? Bế quan chín năm, ăn uống tiểu tiện làm sao? Lúc mới bắt đầu, nàng nhất cổ tác khí* thầm nghĩ phải trước tìm được Đại sư huynh, vốn nghĩ biết được Vô Nguyệt Đình ở đâu tìm người sẽ không khó, ai ngờ muốn tìm được đại sư cũng khó như lên trời?

*nhất cổ tác khí(一鼓作气): một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm [“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.] (trích từ điển Lạc Việt)

“Nhưng mà, cũng không phải là không có cách.” Đông Dương chân nhân thấy nàng sững sờ, không khỏi nở nụ cười. “Chỉ là ước chừng phải tốn thời gian một năm, ngươi có bằng lòng hay không?”

Một năm? Nàng há miệng tính từ chối, tính mạng sư phụ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nàng làm sao có thể lãng phí một năm được?

Nhưng……. Cho dù một mình nàng đi khắp nơi tìm, trong một năm cơ hội có thể tìm được sư phụ và Đại sư huynh là quá xa vời, cho dù tìm được sư phụ, nàng bản lĩnh gì cũng không có, làm sao cứu ông? Chỉ có thể cùng ông chết, thậm chí trở thành gánh nặng khiến sư phụ chạy trốn không được....

Như vậy tính ra thì chi bằng tốn thời gian một năm, ít nhất khả năng một năm sau có thể tìm được Đại sư huynh rất cao, sư phụ nếu vận khí tốt một chút vẫn có thể sống được, như vậy còn có hy vọng cứu chữa cho ông được. So với những khả năng mờ mịt hư vô đó, con đường này quả thật là vững vàng nhất.

Nàng đang muốn đồng ý thì Đông Dương chân nhân lại nói: “Hiện giờ đại họa ập xuống, cao nhân của các phái cũng không thể phân tâm thu nhận đệ tử bình thường được. Tiểu nha đầu, ngươi tư chất bình thường mà ta cũng không thể phân thân được nên không thể thu nhận ngươi làm để tử của môn phái ngay được, nhưng hiện tại có nơi cho ngươi đi, nếu tất cả đều thuận lợi thì một năm sau đến lượt tuyển chọn đệ tử mới, ta có thể thu ngươi vào môn hạ Vô Nguyệt Đình, có thể thành hay không, đều phải dựa vào chính ngươi.”

Tiểu Bổng Chùy lại trợn tròn mắt, ý của hắn là, muốn nàng vào Vô Nguyệt đình làm đệ tử? Nhưng nàng ban đầu vốn là muốn tìm Đại sư huynh!

Dường như nhìn ra nàng đang do dự, Đông Dương chân nhân nói: “Ngươi hiện tại không có căn bản để tu hành, trước cần tôi luyện một phen. Cho dù là ngươi không muốn làm đệ tử của Vô Nguyệt Đình thì ít nhất cũng phải khiến cho chính mình nhìn thấy nơi hội tụ thiên địa linh khí này. Nếu vừa không thể thấy, cũng không thể vào thì cả đời này ngươi cũng tìm không thấy Đại sư huynh.”

Tiểu Bổng Chùy yên lặng gật đầu, lời ông nói có đạo lý.

“Ta muốn đi, đó là nơi nào?”

“Ngươi có từng nghe qua ‘Sồ Phượng Thư Viện’ chưa?”

Buổi trưa quá canh ba, ánh mặt trời đúng là quá gay gắt. Trước cửa đình của Lục Công trấn là đầy các loại xe ngựa lư xe cỗ kiệu, rộn ràng nhốn nháo, xếp thành hàng dài mười dặm đường, từ đường ngày thường vắng vẻ trang nghiêm lại chật ních người bên trong. Tuy rằng người rất nhiều, nhưng ai nấy đều im lặng không nói gì mà xếp hàng theo thứ tự, chờ tiến vào nội môn từ đường.

“Nơi này chính là Sồ Phượng Thư Viện?”

Tiểu Bổng Chùy vừa đáp xuống đất trông thấy nhiều người như vậy thì có chút kinh ngạc, không phải Sồ Phượng Thư Viện là nơi chọn lựa cực kỳ nghiêm khắc, trong một ngàn người chỉ chọn mấy người sao? Hơn nữa nghe nói Sồ Phượng Thư Viện rất lớn, cảnh sắc cực kỳ tuyệt đẹp, nơi này...... Nhìn qua không giống lắm?

“Đây là sơ tuyển, những người này đều mang đứa nhỏ nhà mình đến dự tuyển. Ngươi đi vào trong lấy số rồi ở trong viện chờ đi.”

Đông Dương chân nhân dẫn nàng đến một góc, đó là nơi đặt một cái thùng gỗ to. Khi Tiểu Bổng Chùy sờ lên liền có một đồng tiền đi ra, chỉ thấy mặt trên có khắc ba chữ “Ba năm chín”, còn chưa kịp nói chuyện thì chợt nghe trên đầu một tiếng quái gở kêu lên: “Ba năm chín! Ba năm chín!” Theo sau đó là một con chim ngũ sắc lớn vỗ cánh bay vào nội môn.

“Đó là ký hiệu của ngươi” Đông Dương chân nhân sờ sờ đầu của nàng, cười nói: “Ta đi rồi, mong ngươi có thể qua sơ tuyển. Tiểu nha đầu, bảo trọng.”

Tiểu Bổng Chùy trong lòng có chút không muốn, lão nhân hòa ái này làm cho nàng nhớ tới sư phụ, ông cũng giúp mình rất nhiều. Nàng cung kính khom người: “Cảm ơn ngài.”

Đông Dương chân nhân cởi ra một chuỗi mộc châu trên cổ tay, giúp nàng đeo vào: “Ngươi tuổi còn nhỏ, một mình bên ngoài chỉ sợ có nhiều vất vả. Chuỗi hương châu trừ tà này tặng cho ngươi, cho dù vào không được Sồ Phượng Thư Viện, có chuỗi châu trừ tà này, miễn cưỡng có thể gặp dữ hóa lành.”

Hương châu trừ tà màu như hổ phách, mỗi một hạt đều lớn nhỏ như viên đạn (này là tác giả viết cho mọi người dễ hình dung chứ lúc đó chưa có đạn đâu nha mọi người ^^), Tiểu Bổng Chùy cúi đầu nhìn một lúc, lúc ngẩng đầu lên, Đông Dương chân nhân đã đi mất.

Giờ này khắc này, có lẽ trong khoảng thời gian rất lâu về sau, chỉ còn lại nàng một mình một người. Lúc trước nàng cùng sư phụ sống nương tựa lẫn nhau, bên ngoài giả thần giả quỷ hay làm gì thì cũng đều không rời sư phụ. Đến thời điểm chính mình thật sự chỉ có một mình một người, nàng trong nháy mắt mới hiểu rõ cô đơn bất lực là cảm giác như thế nào.

Tiểu Bổng Chùy vu.ốt ve chuỗi châu trừ tà trên cổ tay rồi mờ mịt nhìn quanh bốn phía. Trong sân đình đứng đầy người, phần lớn là cha mẹ mang theo đứa nhỏ nhà mình, duy chỉ có nàng là lẻ loi, thỉnh thoảng cũng có người nhìn lại đây, nhưng lập tức dời tầm mắt đi, không ai lại cảm thấy hứng thú với một đứa nhóc bẩn như ăn xin.

“…… Ta phải nỗ lực hơn thôi……” Nàng lẩm bẩm, sư phụ sống chết chưa biết, nàng có liều mạng cũng phải vào Sồ Phượng Thư Viện.

Đông Dương chân nhân có giải thích qua Sồ Phượng Thư Viện cho nàng, có rất nhiều tiên gia môn phái giống Vô Nguyệt Đình đều được đặt ở nơi thiên địa linh khí dồi dào, mắt thường không thể thấy, nhưng các môn phái dù sao cũng muốn thu nạp đệ tử mới, các phái cao tầng lại không có khả năng mỗi ngày ở bên ngoài tìm kiếm đứa nhỏ có tiềm năng, cho nên Sồ Phượng Thư Viện được thành lập.

Đó là nơi tất cả mọi người có thể thấy, nhưng nghe nói Thư Viện lại được xây ở nơi hiểm yếu nên phàm nhân bằng hai tay hai chân bình thường không thể tùy ý ra vào. Hàng năm Thư Viện đều có cuộc tuyển chọn chỉ nhận đứa nhỏ dưới mười ba tuổi, nếu cảm thấy con mình có tiềm lực đều có thể tới tham gia sơ tuyển, tuyển chọn trải rộng khắp nơi, Lục Công trấn đó là một trong số đó.

Sau hai lần tuyển chọn, xác nhận đứa trẻ có tiềm năng sẽ được mang đi Sồ Phượng Thư Viện bắt đầu một năm tu hành căn bản, một năm sau các đại tiên gia môn phái sẽ đến thư viện tiến hành nhận đệ tử mới, để chọn đứa nhỏ xuất sắc nhất trong đó để thành đệ tử môn phái. Như vậy vừa tiết kiệm thời gian của các phái cao tầng tìm kiếm đệ tử, vừa cam đoan đổi mới môn phái, lại là phương thức tốt nhất để gia tăng giao lưu giữa các môn phái.

Sồ Phượng Thư Viện tuy rằng cũng không có tiên nhân trấn giữ gì cả, nhưng cũng là chỗ an toàn nhất vì cho dù giữa các môn phái bất kể phát sinh xung đột gì thì cũng tuyệt đối không lan đến Thư Viện, nếu phàm nhân bên ngoài chiến loạn phân tranh, máu chảy khắp nơi trên đất, cũng không liên quan gì đến Thư Viện. Vì vậy, Thư Viện là nơi trung lập nhất.

Có nghe đến, Thư Viện này hình như là nơi vô cùng an bình tốt lành...... Tiểu Bổng Chùy vừa suy nghĩ, vừa nhìn thấy trong sân đình người càng ít đi dần.

Vừa rồi có rất nhiều người khóc đi ra ngoài, không chừng là bị loại, người càng ít, nàng càng lo lắng. Nàng hình như chưa từng thấy có người nào được thông qua, mới sơ tuyển thôi mà đã khó như vậy? Nàng có thể qua nổi không?

“Ba năm chín! Ba năm chín!”

Con chim ngũ sắc lớn từ trong cửa bay ra, giọng điệu cực kỳ quái gở mà kêu to, là gọi nàng sao? Tiểu Bổng Chùy hồi hộp đến nỗi tay đổ mồ hôi, nàng chậm rãi xuyên qua đám người, chỉ thấy trước cửa hé ra cái bàn và một cái ghế dựa, đối diện bàn có một nữ nhân từ đầu đến chân đều mặc đồ đen, toàn thân từ trên xuống ra một đôi tay trắng đến chói mắt.

“Lại đây, ngồi xuống.” Hắc sa nữ nhân (nữ nhân mặc đồ đen) lạnh nhạt mở miệng, thanh âm lại rất mềm mại.

Trái tim Tiểu Bổng Chùy đập mạnh một cái, cổ họng đều cứng lại, nàng ngồi trên ghế còn Hắc Sa Nữ vươn tay đặt trên đỉnh đầu nàng, vẫn không nhúc nhích.

Nàng ta kế tiếp sẽ nói cái gì đây? Không được? Hay là ngồi lại? Tiểu Bổng Chùy nuốt nước miếng một cái.

Không biết do hồi hộp hay do cái gì khác, bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm xa lạ mà khàn khàn, cực kì trầm thấp: “Ngừng thở.”

Tiểu Bổng Chùy sửng sốt, vội vàng nhìn khắp xung quanh, bên người ngoại trừ hắc sa nữ không có người khác, là nàng tự nói với chính mình sao?

“Không nên cử động.” Hắc Sa Nữ lạnh như băng mà mở miệng.

Cùng lúc đó, âm thanh khàn khàn kia lại một lần vang lên: “Ngừng thở đi, tiểu nha đầu.”

Bỏ đi, không cần biết hắn là ai hết! Tiểu Bổng Chùy theo lời ngừng thở, cùng lắm một lát sau, Hắc Sa Nữ bỗng nhiên”Ồ” một tiếng, dường như là không thể tin được, rồi đổi tay lại một lần đặt ở trên đỉnh đầu nàng.

“Ngừng thở, không được dừng.” Âm thanh khàn khàn kia còn đang nhắc nhỏ chính mình.

Nhưng mà, nàng không nín được lâu...... Tiểu Bổng Chùy mặt đỏ bừng, vốn đã thở gấp vì hồi hộp lại còn phải nín thở thời gian dài như vậy, nàng thậm chí cảm giác trước mắt mình mọc ra sao Kim rồi.

“Chưa từng thấy ai ngốc như vậy.” Cái âm thanh khàn khàn kia sau khi nói câu này, rốt cuộc không nói nữa.

Tiểu Bổng Chùy cảm thấy được chính mình đến giới hạn rồi, thật may, tay của Hắc Sa Nữ rốt cuộc cũng thả xuống, nàng lập tức thở ra thật mạnh, tham lam mà hít thở.

Hắc Sa Nữ mềm mại nói nhỏ: “Thật tò mò...... Ngươi từng tu hành bí thuật gì thế?”

Tiểu Bổng Chùy lắc lắc đầu, nàng cùng sư phụ học qua vài năm phương thuật, lại còn sống chết cũng không học thành.

“Ngươi tên gì?”

“Tiểu Bổng Chùy.”

Hắc Sa Nữ cúi đầu soàn soạt viết cái gì trên giấy, sau khi viết xong đem giấy gấp gọn để vào phong thư thì dùng móng tay ở trên mặt nhẹ nhàng vuốt một chút, rồi phong thư nhẹ nhàng mà bay đến chui vào ngực áo của Tiểu Bổng Chùy. Cửa trong màu đen vẫn luôn đóng chặt giờ đây mặc kệ tiếng ồn của mọi người mà yên lặng mở ra, Hắc Sa Nữ nhàn nhạt nói: “Vào đi thôi, ngươi thông qua rồi.”

...... Như vậy là qua rồi? Tiểu Bổng Chùy không hiểu chuyện gì mà chậm rãi đi vào nội môn, nàng ta đưa tay đặt trên đầu mình chính là sơ khảo sao? Đây là loại sơ khào vô cùng kì diệu gì thế? Đúng rồi, vừa rồi thanh âm khàn khàn nhắc nhở nàng là ai? Tại sao nàng không thấy được hắn? Có thể qua sơ khảo, là nhờ người kia giúp nàng sao?

Tất cả những điều này thật quá khó hiểu, nàng nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra.