Nghê Miểu thăm dò nhìn thoáng qua, bên trên bài đăng còn có một tấm hình, là một toà nhà khá cũ kĩ. Trước toà nhà có mấy người cảnh sát đang đứng, trên mặt đất có một thi thể được trùm vải trắng.
“Ảnh chụp như vậy mà cũng dám đăng lên, làm người xem sợ chết mất.” Đỗ Như Tuyết nhíu mày nói.
“Chắc sắp bị gỡ rồi.”
Quả nhiên, Trần Trừng nói xong không bao lâu, bài đăng này đã biến mất nhưng trên diễn đàn vẫn có không ít người đang thảo luận chuyện này.
Trần Trừng nhìn qua thì có vẻ mềm yếu, đáng yêu, chứ thật ra cô ấy lại là một người yêu thích những sự việc liên quan đến ma quỷ thần thánh, lá gan rất lớn, đang vô cùng hào hứng thảo luận trên diễn đàn.
Trước khi đám Nghê Miểu vào trường, tòa nhà thực nghiệm đã bị niêm phong rồi, nghe nói nơi này từng xảy ra vụ nổ khiến rất nhiều người thiệt mạng, hơn nữa, nơi này đã từng có bảy nữ sinh nắm tay nhau nhảy lầu.
Mỗi một lời đồn đều khiến lòng người run sợ. Tóm lại, lúc mọi người đến chỗ tòa nhà thực nghiệm xem thì chỉ thấy dải vàng chăng kín ngăn không cho bất cứ ai đi vào.
“Cũng không biết nữ sinh đó chạy vào kiểu gì nữa.” Hết tiết, Trần Trừng vẫn còn cảm thán.
Gần đây Nghê Miểu mới ăn một nữ quỷ mấy trăm năm nên bụng không đói lắm, nên cũng chẳng mấy hứng thú với chuyện này.
Buổi chiều, đưa Đỗ Như Tuyết đến nhà hàng xong cô bèn chuẩn bị về nhà.
Vừa mới đến cổng trường, cô bỗng bị người ta gọi lại.
Cô quay đầu lại thì thấy Trần Thiên Hạo chào người trong xe rồi chạy tới chỗ cô.
“Miểu Miểu, nghe nói em rời khỏi nhà họ Nghê rồi? Bây giờ em đang ở đâu? Anh đưa em về nhé?” Giọng nói của Trần Thiên Hạo dịu dàng y như trong trí nhớ của nguyên chủ.
Nghê Miểu nhìn thoáng qua xe con của nhà họ Trần, Nghê Hồng Nguyệt bước từ trong xe ra, trong tay còn cầm một chiếc áo khoác nam. Cô ta đứng đó chờ như cô vợ nhỏ chờ chồng.
Nghê Miểu nhìn thấy trong ánh mắt cô ta đầy vẻ đắc ý và khiêu khích.
Trần Thiên Hạo nhìn theo ánh mắt cô sang, thấy vậy thì vội mở miệng giải thích: “Là mẹ anh, mẹ bảo anh ở trường học thì để tâm, chăm sóc em ấy một chút.”
“À, có việc gì không? Không có việc gì thì tôi đi trước.” Nghê Miểu nói xong thì chuẩn bị đi ngay.
“Miểu Miểu... em... sao em lại lạnh lùng với anh như thế.” Trần Thiên Hạo nói với vẻ tủi thân: “Em còn đang trách anh ngày ấy khi em bị đuổi đi anh không đi tìm em phải không? Là mẹ anh không cho anh ra cửa, bà ấy dù sao cũng là mẹ anh mà, anh không thể làm trái ý muốn của mẹ.”
Lúc này Nghê Miểu cuối cùng cũng hiểu thế nào là lỗ tai mềm rồi. Đây không phải là cái gì mà con trai cưng của mẹ, mama boy trên mạng vẫn nói hay sao.
Cô lùi về phía sau một bước, tránh khỏi cánh tay Trần Thiên Hạo đang duỗi lại đây: “Vậy chắc mẹ anh cũng bảo anh không tiếp xúc nhiều với tôi nữa rồi nhỉ, dù gì tôi cũng chỉ là một cô chủ giả bị đuổi ra khỏi nhà mà thôi, không có bất kỳ giá trị gì cả, có lẽ còn sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho anh nữa. Nên là, anh nhất định phải nghe lời mẹ vào đấy.”